(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hơn nữa tại trong tay cô có một khoản tiền lớn, cần gì Lục Yến Từ nuôi?
Nuôi thêm mấy anh chàng cường tráng cũng không phải không được. Còn Lục Yến Từ thì sao? Anh vẫn chưa biết được suy nghĩ trong lòng Tống Duệ Nguyệt, nếu không thì ngay tại chỗ đã phải để cô hiểu thế nào là một chọi mười.
Lúc này, trên đảo Thiên Nhai đối điện, Lục Yến Từ đã dành cả một ngày, từ khi trời chưa sáng đã bắt đầu bận rộn mới thay được ngói cho hai gian nhà, lại xếp những viên ngói còn dùng được lại, đến lúc đó còn có thể dùng để lợp cho hai gian nhà mới xây. Sau đó lại quét dọn sạch sẽ nền nhà, lúc này mới ra khỏi sân, khóa cửa lại, đi vòng ra bãi biển phía sau, ánh mắt tĩnh lặng nhìn về phía thôn Hải Giác đối diện, thị lực của anh rất tốt, gần đây đường như còn tốt hơn, cách xa như vậy, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy nhà bà Tằng đối diện.
Cũng không biết cô gái nhỏ nhà anh lúc này đang làm gì? Có đi làm không, có bị người khác bắt nạt không? Có nhớ anh không? Đợi đến khi trời đã tối, lúc này mới quay người chuẩn bị trở về ký lúc xá của quân đội. Trong lòng tính toán những ngày này tan làm về trước tiên là đóng giường, đợi đóng xong giường, sẽ chuyển đến ở trước.
Như vậy buổi tối còn có thể tăng ca đóng thêm đồ nội thất, đến lúc cô gái nhỏ lên đảo sẽ không phải lo lắng những chuyện này nữa.
Lại nghĩ còn phải vẽ bản phác thảo, tìm thời gian rảnh rỗi sang bên kia một chuyến, hỏi cô gái nhỏ muốn tủ kiểu gì.
Vừa nghĩ vừa đi như vậy, lúc về ktx quân đội thì bị một người chặn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-146.html.]
Anh nhìn người phụ nữ chắn trước mặt mình, không khỏi nghi hoặc: "Chị dâu, chị tìm tôi có chuyện gì không?"
Người đến chính là vợ của chủ nhiệm hậu cần Tạ Dụ, Lưu Mỹ Lan.
Mà chuyện này còn phải kể từ sau khi Tạ Dụ tan làm về nhà.
Tạ Dụ vốn định giấu chuyện Lục Yến Từ tìm được đối tượng, tránh cho bà vợ ở nhà thương em gái biết được rồi lại làm ầm lên.
Nào ngờ chuyện Lục Yến Từ thoát ế quá mức chấn động, nào phải hắn muốn giấu là giấu được?Huống hồ anh còn tìm thuyền chở rất nhiều gạch ngói vật liệu về, bất kể là quân đội hay dân thôn trên đảo, gia đình quân nhân, không một ai không biết lần về này của anh, đã tìm được đối tượng, ngay cả đơn xin kết hôn cũng đã nộp lên rồi.Nghe Đại Hắc nói, là một người đẹp như tiên, đẹp lắm, hai người rất xứng đôi!Lưu Mỹ Lan đương nhiên cũng biết, đợi Tạ Dụ vừa về đến nhà, liền túm lấy hắn mà chất vấn: "Lục Yến Từ thật sự tìm được đối tượng rồi sao? Cậu ta không phải nói không kết hôn sao? Anh đã nói chuyện Mỹ Trúc vẫn còn nhớ cậu ta chưa?"
Tạ Dụ:..."Tìm rồi, cũng nói rồi nhưng cậu ta thậm chí còn không nhớ Mỹ Trúc là ai."Lưu Mỹ Lan tức giận ném luôn cái bát trong tay ra, choang một tiếng vỡ tan lành, chống nạnh mắng mỏ:"Lục Yến Từ quá đáng quá rồi, Mỹ Trúc rốt cuộc có điểm nào không tốt? Cậu ta như vậy chẳng phải là đang sỉ nhục người khác sao, cậu ta dựa vào đâu mà coi thường Mỹ Trúc? Mỹ Trúc kém đối tượng của cậu ta ở điểm nào?"
DTV
"Này, đồng chí Lưu Mỹ Lan, em không đúng rồi đấy! Cái bát này không phải mua bằng tiền à? Vốn dĩ vật tư trong quân đội đã thiếu thốn, em đây chính là hành vi lãng phí đáng xấu hổ nhất. Hơn nữa, toàn bộ khu quân sự phía Nam có biết bao nhiêu nữ đồng chí muốn gả cho cậu ta, cậu ta không thể nào cưới hết tất cả mọi người được? Lục Yến Từ muốn kết hôn với ai thì kết hôn với người đó, ai quy định cậu ta phải quen Mỹ Trúc? Lời em nói thật là bá đạo! Nếu để Chính ủy Thiệu nghe được thì phải bị gọi đi học lớp giáo dục tư tưởng đấy."Lưu Mỹ Lan càng tức giận hơn, trừng mắt nhìn Tạ Dụ, cơm cũng không nấu mà đi ra ngoài.Tạ Dụ: Sớm biết ăn xong ở căng tin rồi về.Lưu Mỹ Lan đi làm gì? Cô ta không cam lòng, gia thế của Lục Yến Từ tốt biết bao, tướng mạo đẹp biết bao, tiền đồ rộng mở biết bao!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");