(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Tống Duệ Nguyệt nhìn vẻ mặt lo lắng của người đàn ông trung niên, mặc dù mùa đông không lạnh nhưng ông ta vẫn toát mồ hôi đây đầu. Có lẽ là gặp chuyện gấp cần tiền nên mới liều lĩnh đến chợ đen chăng?
Cô do đự một chút rồi hỏi: "Đồ cổ gì vậy? Bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông thấy hỏi nhiều người như thế cuối cùng cũng có người trả lời, vội vàng lấy từ trong thắt lưng ra một chiếc khăn vải gấp nhiều lớp, mở ra xem thì thấy là một chiếc vòng ngọc bích. Tống Duệ Nguyệt mở to mắt, màu xanh của ngọc bích này giống hệt như viên đá trong không gian của cô, bóng loáng như thể có thể nhỏ nước ra được.
DTV
Cô không nhận lấy mà chỉ tay vào bậc thang bên cạnh: "Ông để đó, tôi xem." Người đàn ông hiển nhiên cũng hiểu, vội vàng cần thận đặt chiếc vòng cùng với khăn vải tên bậc thang bên cạnh, rồi làm một động tác mời. Tống Duệ Nguyệt cúi xuống cẩn thận cầm tên xem, đặt vào lòng bàn tay ủ ấm, đột nhiên, cô cảm thấy lòng bàn tay nóng lên.
Trong lòng cô giật mình, đây là không gian ngọc linh có phản ứng sao?
"Ông bán chiếc vòng này bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông do dự một lúc rồi nghiến răng nói: "Tôi... tôi cần tiền gấp, con tôi ở nhà bị bệnh phải đưa đến bệnh viện nhưng không có tiền... Bán cho cô mười đồng, được không?"
Tống Duệ Nguyệt hít một hơi, đây là ngọc bích đế vương lục mà chỉ bán mười đồng thôi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-140.html.]
Cô thấy hơi áy náy khi chiếm được món hời này.
Cô rút một tờ tiền đại đoàn kết đưa cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông không ngờ lại thuận lợi như vậy, ông ta thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đỏ hoe, nói lời cảm ơn rồi định rời đi ngay.
Tống Duệ Nguyệt gọi ông ta lại: "Ông còn đồ cổ nào nữa không, chỉ cần ông chịu bán, tôi có thể trả giá cao hơn."Đáy mắt người đàn ông đầy vẻ do dự, vừa muốn bán những thứ đó đi, vừa không nỡ, dù sao cũng là bảo vật gia truyền nhưng bây giờ gia đình nghèo quá, nghèo đến mức không đủ ăn, sức khỏe của đứa trẻ cũng không tốt, cần bổ sung dinh dưỡng gấp.Cuối cùng, người đàn ông như hạ quyết tâm, nghiến răng nói: "Có."
Mắt Tống Duệ Nguyệt sáng lên: "Tôi đi xem với ông bây giờ được không?"Người đàn ông gật đầu, không nói gì nữa mà vội vã chạy về nhà.Tống Duệ Nguyệt cũng tăng tốc độ bước chân đi theo.
Đi lòng vòng ở gần đó một lúc lâu, cuối cùng mới dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng nhỏ.Người đàn ông mở cửa bước nhanh vào trong.Từ bên trong bước ra một bà lão tóc bạc trắng, bước đi chậm chạp, quần áo vá chằng vá đụp, gầy trơ xương, tay vịn khung cửa đầy nếp nhăn và gân xanh, chân đi đôi dép cỏ, mắt tuy mở nhưng không tập trung, nghe thấy tiếng động liền quay về phía phát ra tiếng, vội vàng hỏi: "A Minh, thế nào rồi? Bán được chưa?"
Hóa ra người đàn ông trung niên tên là A Minh, ông ta vội chạy lại: "Mẹ, bán rồi, gặp được một cô gái tốt bụng, mẹ ơi, cô gái đó còn muốn mua thêm đồ cổ nữa..."Lâm Thời Minh kéo mẹ già sang một bên nói gì đó, Tống Duệ Nguyệt thấy bà lão im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Được thôi, đó đều là những thứ hại người, bán thì bán đi! Người sống quan trọng hơn tất cả.""Cô gái, con gái tôi bệnh nặng lắm, phải đưa đến bệnh viện ngay, cô cũng thấy đấy, mắt mẹ tôi cũng không thấy gì nữa, bây giờ tôi thực sự không thể đi được. Hay là cô đợi vài ngày nữa rồi hãy đến, được không?"
Tống Duệ Nguyệt:... Hóa ra ông dẫn tôi đến đây chỉ để nhớ nhà thôi à?"Ông đúng là to gan thật. Không sợ tôi đi tố cáo sao? Cứ thế dẫn một người lạ về nhà.""Cô gái cô cũng to gan thật, cứ thế dám đi theo một người đàn ông lạ." Lâm Thời Minh nghe thấy cô cảm thán một tiếng, bước chân định vào nhà bỗng khựng lại, cười khổ đáp lại một câu.
Tống Duệ Nguyệt:... À này! Nửa cân tám lạng, ai cũng đừng nói ai."Con ông bị bệnh gì vậy?" Tống Duệ Nguyệt lại hỏi thêm một câu.Cô chiếm của người ta một món hời lớn, luôn cảm thấy phải làm gì đó mới vượt qua được cửa ải trong lòng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");