(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tả sư trưởng nhìn hành động giống như đến nhà mình của anh, trong lòng không gợn sóng. "Chuyện này cậu cứ đi nói với Lão Tạ là được." Lão Tạ là Bộ trưởng Hậu cần của đơn vị, tổng quản các công việc hậu cần của đơn vị. Lục Yến Từ thổi thổi nước trà, tống một ngụm mới nói: "Nhưng ông và Chính ủy cũng phải ký tên đóng dấu mới được!" Tả sư trưởng và Chính ủy Thiệu nhìn nhau, cùng lúc cười.
Chính ủy Thiệu tò mò tại mang theo vẻ trêu chọc nhìn Lục Yến Từ, nói:
"Cậu đây là rơi vào tay cô gái nhỏ rồi à! Tôi chưa từng thấy cậu sốt ruột như vậy. Sao thế? Còn sợ cô ấy đổi ý bỏ chạy sao?”
Lục Yến Từ đặt cốc xuống, vẻ mặt nghiêm lúc nói: "Chính ủy, đối tượng của tôi còn nhỏ, tại không cha không mẹ, tôi đương nhiên phải lo lắng nhiều hơn."
Tả sư trưởng, Chính ủy Thiệu:... Được rồi, anh vừa làm chồng vừa làm chai
Lấy được giấy phép của Tả sư trưởng, Lục Yến Từ lại đến chỗ Bộ trưởng Hậu cần để ký tên đóng dấu.
Tạ Dụ cầm giấy phép xem đi xem lại, hồi lâu vẫn không tin nổi nói: "Cậu thật sự tìm được đối tượng rồi à? Cậu không ở vậy nữa sao?"
Lục Yến Từ:... Vì nhà, anh nhịn, hơn nữa Tạ Bộ trưởng cũng không phải mấy tên lính mới dưới quyền anh, già yếu rồi, không chịu được va chạm.
"Báo cáo kết hôn đã nộp rồi, ông mau đóng dấu cho tôi đi, ngày mai tôi còn phải tìm người sửa sang lại nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-137.html.]
Dù sao cũng không có người ở, trong nhà ẩm ướt, trên tường toàn là mốc, thêm cả năm nào cũng phải hứng chịu vài cơn bão, mấy chỗ ngói đã không còn, phải tranh thủ trước khi cô gái nhỏ đến, sửa sang lại cho ổn thỏa mới có thể an cư.
"Tôi nói này, cậu đã không muốn ở vậy cả đời thì sao lúc trước không nói sớm? Mỹ Trúc đến giờ vẫn còn nhớ cậu đấy."
Tạ bộ trưởng không vui liếc anh một cái, không dám tưởng tượng em gái mình biết Lục Yến Từ tìm được đối tượng, đơn xin kết hôn cũng đã nộp rồi, thì sẽ tức giận đến mức nào.
Lục Yến Từ nhíu mày, đáy mắt thoáng qua vẻ không kiên nhẫn: "Mỹ Trúc là ai?"Tạ Dụ:...
DTV
"Cậu không nhớ à? Mỹ Trúc là em vợ tôi, năm ngoái đến đảo ở một thời gian, tôi nói giới thiệu hai người quen nhau, kết quả cậu nói cậu định cả đời không kết hôn, từ chối rồi."Hắn còn chưa nói, sau khi em vợ về nhà đã khóc ba ngày ba đêm, mắt sưng húp, lại đúng lúc trường học mở cửa nên mới không còn cách nào khác phải về trường dạy học.
Lục Yến Từ mặt không biểu cảm nói: "Có lẽ là duyên phận, trước khi gặp đối tượng của tôi, tôi không muốn kết hôn, sau khi gặp cô ấy, ngay cái nhìn đầu tiên tôi đã muốn cưới cô ấy về nhà."Tạ Dụ: Được rồi, coi như hắn không nói gì, dù sao chuyện này trước tiên không thể nói cho Mỹ Lan, nếu không để Mỹ Trúc biết được, không biết sẽ làm loạn thế nào.
Lục Yến Từ không để chuyện này trong lòng mà cầm giấy phép đi luôn.Nhưng chuyện này làm sao có thể anh không nói mà người khác không biết được.
Một người như Lục Yến Từ, nhìn khắp cả sư đoàn, thậm chí cả quân khu phía Nam đều là cấp bậc độc thân vàng, một người đàn ông trước đây nói không kết hôn đột nhiên tìm được đối tượng, báo cáo kết hôn cũng đã nộp rồi, đây quả là một tin tức chấn động.Hôm đó Tạ Dụ về nhà vẫn bình an vô sự, chỉ đến khi ngày hôm sau Lục Yến Từ dẫn theo mấy tên lính mới dưới quyền đi lấy một thuyền vật liệu về, lúc dỡ hàng ở bến tàu, để không ít gia quyến nhìn thấy, hỏi thăm thì nói là sắp kết hôn, trước khi đối tượng đến thì phải sửa sang lại nhà, chuyện này liền truyền khắp sư đoàn.
Tất nhiên, vợ của Tạ Dụ là Lưu Mỹ Lan cũng biết được.….
Tống Duệ Nguyệt về nhà, bà Tằng đang tưới nước cho vườn rau, Lục Kim An ngồi xổm bên cạnh thích thú chơi những con ốc biển và vỏ sò nó nhặt được, cô chào một tiếng rồi về phòng làm rèm cửa, đóng cửa phòng bước vào không gian, cô luôn cảm thấy mình như quên mất chuyện gì đó...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");