(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiết Cầm:... Trói buộc gì chứ? Thánh mâu là cái quái gì?
Tóm lại, Tiết Cầm nói đến mồm mép sắp rách cả nhưng cũng không khiến bà Tằng và Tống Duệ Nguyệt đồng ý cho cô ta ở lại.
Tống Duệ Nguyệt cũng đã nghĩ rồi, chỉ cần Tiết Cầm có thể ở lại, cô sẽ chuyến đi, dù sao trong tay cũng có tiền, không lo lắng gì.
Hơn nữa, còn có Lục Yến Từ, người bạn trai vừa mới nhậm chức, cô chẳng có gì phải lo lắng cả.
Thấy Tiết Cầm tức đến mặt mày xanh mét, cô lại quay sang nhìn Lâu Dương Vân đang nhìn mình với ánh mắt đầy chờ mong, cong môi cười nhẹ:
"Ồ, đúng rồi, Lâu trí thức, vừa nãy Tiết trí thức nói là thật sao? Anh nói với người khác là tôi sẽ kết hôn với anh?"
Lâu Dương Vân thấy cô cuối cùng cũng có vẻ mặt tốt với mình, đặc biệt là mnụ cười nhẹ nhàng này, cả người như một đóa hoa trong nháy mắt nở rộ dưới ánh nắng, đẹp đến mức chói mắt, gã nuốt nước bọt, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tống Duệ Nguyệt, gật đầu nói:
"Tiểu Nguyệrt, vốn định đợi xây xong nhà rồi mới nói tin vui này cho em, không ngờ Tiết Cầm lại là đứa lắm mồm nhưng mà anh đến đây là muốn tìm em chọn một mảnh đất, em muốn to bao nhiêu cũng được, anh có tiền, urất nhiều tiền, chúng ta có thể xây một cái sân rất lớn, xây thêm mấy căn phòng, anh thấy em rất thích trẻ con, sau này chúng ta sinh nhiều một chút, em xem anh đối với em tốt thế nào, cái gì cũng vì em mà nghĩ, em có vui không?"
Tống Duệ Nguyệt nhìn Lâu Dương Vân như một kẻ thần kinh nói những lời này, trong lòng buồn nôn và ghê tởm.
Cô biết ngay là tên điên này mà đuổi theo thì mình đừng hòng có một ngày yên ổn.
"Lâu Dương Vân, tôi có nói với anh là đừng đeo bám tôi nữa không? Thấy tôi thì tránh xa ra?"
Lâu Dương Vân lại trả lời không đúng trọng tâm: "Em tin anh đi, anh sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp, đến lúc đó em không cần làm gì cả, chỉ cần ở nhà chăm sóc gia đình, giặt giũ nấu nướng trông con là được, em yên tâm, anh nhất định sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này."
Tống Duệ Nguyệt:... Đã không hiểu tiếng người thì đành phải đánh cho một trận vậy.
Thế là cô quay người ra cửa sau, một lát sau, một tay cầm cái vá múc phân, một tay cầm cái gậy thô đi vào.
Những người trong sân đều không hiểu cô định làm gì, chỉ có mình Lục Kim An rất có mắt nhìn, kéo bà Tằng lên thềm: "Bà ơi, mình đứng xa ra một chút."
Vừa dứt lời thì thấy Tống Duệ Nguyệt cầm cái vá múc phân trong tay chụp thẳng vào đầu Lâu Dương Vân đang tự cảm động và phấn khích.
Lâu Dương Vân vẫn đang nghĩ đến chuyện tốt đẹp, lúc nãy gã đến thấy xung quanh sân đều trồng xương rồng, nghĩ đến sau này cũng sẽ trồng một vòng xương rồng như vậy, như thế thì không sợ đàn ông lạ bên ngoài trèo tường nhìn trộm Tiểu Nguyệt, cũng không sợ Tiểu Nguyệt trèo tường bỏ trốn.
Nhưng ngay sau đó, gã thấy Tống Duệ Nguyệt cầm cái vá múc phân và cái gậy đi về phía mình, gã còn chưa kịp hiểu cô định làm gì thì thấy cái vá múc phân nhanh, chuẩn, ác rơi trúng đầu mình, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi khiến gã choáng váng, dạ dày bắt đầu cuộn lên.
Tuy nhiên, gã còn chưa kịp nôn thì đã bị đánh một gậy rất mạnh vào người, tiếp theo là nhiều gậy khác giáng xuống.
Tống Duệ Nguyệt vừa đánh vừa mắng: "Lâu Dương Vân, anh không hiểu tiếng người à? Không hiểu thì hôm nay tôi đánh cho anh hiểu, anh dám làm hỏng danh tiếng của bà đây, đồ biến thái c.h.ế.t tiệt, đồ chó tạp chủng, bố anh không phải thứ tốt lành gì, sinh ra anh là đồ xấu bẩm sinh, loại người như anh sống trên đời chỉ làm ô nhiễm thế giới.
“Anh muốn hại tôi đúng không? Nghĩ rằng như vậy tôi sẽ phải cưới anh sao? Anh cũng không soi gương xem mình ra sao, trong xương cốt toàn là xấu xa, bà đây phải mù mắt mù tim lắm mới để ý đến một tên cặn bã vừa lùn vừa xấu vừa độc ác như anh, ngay cả giòi trong cống cũng sạch sẽ và tốt bụng hơn anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");