Một Ngoan, Hai Mất Việc, Cho Em Chọn

Chương 5: Thư kí riêng




Tôi nhìn dòng tin nhắn với bộ mặt khá bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng đặt ra kết luận con nhỏ này lại nhầm lẫn chứ gì, mai tính sổ nó sau. Còn bây giờ thì phải nghỉ ngơi cái đã.

Tôi bước vô phòng tắm, dội đi cái mệt mỏi trong người. Quả thật, nước mát làm tan hết những lo lắng âu tư, tôi tắm thật lâu mãi đến một lúc sau mới ra khỏi. Vừa tắm xong là lao ra trèo lên cái giường ấm áp, tự ngưỡng mộ mình tốc độ còn hơn cả máy bay rồi đánh một giấc dài tới sáng ngày mai.

Sáng hôm sau, Tại Công ty Hà Dương

A, lại đi làm muộn, không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong tháng nữa.

Tôi chạy như ma đuổi nhưng vẫn không quên làm cách nào ứng phó với trưởng phòng, mấy lần trước thì còn lấy lí do là xe hư hoặc bị đau bụng đột xuất, lần này mà tiếp tục là toi đời em luôn.

Trưởng phòng chúng tôi là kẻ sáng nắng chiều mưa, tính cách thất thường tùy vào hoàn cách nên ai cũng dè chừng. Không chỉ có vậy mà mọi người đặt cái biệt danh Ốc nhồi khó tính cho nữa. Tuy vậy, hà ốc nhồi vẫn luôn quan tâm mọi người và chúng tôi cũng thế có thể nói chỗ tôi làm việc là một gia đình nhỏ thứ hai.

Mà cũng chẳng hiểu vì sao tôi cứ đi làm muộn hoài nữa, rõ ràng là hôm qua tôi ngủ sớm lắm. Mà thôi kệ, chuyện đó tính sau giờ lo chuyện trước đã.

Vừa bước tới cửa, tôi lập lại bài cũ nhưng

- Trưởng phòng, em xin lỗi, em xin lỗi tại...

- A! Đến rồi, Ngồi đợi chị một lát

Ơ? Một đống dấu hỏi trên mặt, chả biết cái đất gì mà làm cho Hà ốc nhồi hiền thế cơ mất, chẳng giống ngày thường chút nào.

Tôi tự lẩm bẩm một lát thì mới phát hiện có nhiều tiếng xì xào nói gì đó về tôi. Còn đang thắc thì cái Yến, con Linh, thằng đệ nhảy bổ vào vừa hỏi vừa trách tôi tới tấp

- Con mắm! mày làm cái giống gì mà được Boss chú ý vậy?

- Lên chức rồi chắc chuẩn bị đá tụi này!

- ừ! Chắc vậy đấy, người ta có mới bỏ cũ mà, không thì ít ra cũng bao một chầu chứ.

- Các bà cứ vu oan cho tỷ, tỷ nói đi, em sẽ cho chúng một trận

- Này! Này, mọi người nói cái quái gì đấy? Cái gì mà thăng chức rồi mới cũ nữa?

Ấy, theo cái kiểu bị người ta đổ oan rồi ức chế lắm mà ráng nhịn để hỏi cho ra ngọn ngành.

- Ơ, không phải hôm qua tao thông báo với mày rồi sao- Cái Yến thấy mình ngờ nên hỏi

- Chẳng phải hôm qua mày trêu tao sao? ( chị ta vẫn không tin T^T)

- trêu cái đầu mày á! – Yến vừa nói vừa lấy tay tát cái bốp vào đầu tôi

- Á, con này – bực mình tôi gằn giọng quát nó

- Thôi, có lẽ con An nó chưa biết thật – Linh xoa xoa cái trán rồi phán một câu đủ sức thuyết phục

- Vậy tỷ này, tỷ quen với Boss Phong sao?

Thằng đệ hỏi mới ngớ, mình có thân thiết với giỏi giang gì đâu mà hắn lại cho làm thư kí riêng mới đau ấy chứ. Quay lại câu hỏi của thằng đệ, tôi lắc đầu một mức.

Vừa lắc xong thì cả 3 đứa nó hớ ra đưa bộ mặt ngạc nhiên cho tôi xem. Cũng không phải là tôi không biết Boss, tại nếu nói mình là bạn hồi cấp 3 của Boss thì chết chắc. có ai hiểu cái người mới 22 tuổi, đập trai á lộn đẹp trai, học giỏi, con của một chủ tịch tập đoàn lớn mà không bị nhắm đến không cơ chứ. Và dĩ nhiên đối thủ của một cô gái ở gần Boss là tất cả các cô gái khác như vậy thì cuộc sống của tôi sẽ không còn yên ổn thoải mái nữa.

- vậy sao...mày...mày lại?- Linh hỏi tôi mà cứ ấp a ấp úng

- tao cũng không biết!

Quả thực tôi cũng chẳng hiểu nữa chỉ biết giờ tôi đang rất hoang mang, không phải vì sợ công việc làm không được mà sợ mỗi ngày đều phải đối diện với khuôn mặt ấy.

Tất cả còn đang bối rối thì có một giọng quen thuộc vang lên cắt ngang bầu không khí lặng lẽ bất thường này.

- An!

Là tiếng của anh Minh đang gọi tên tôi, anh Minh hơn tôi 3 tuổi, anh vừa hiền lành giỏi giang lại tốt bụng nên mọi người ai cũng thích anh. Điều quan trọng là anh rất quan tâm tới tôi, luôn giúp đỡ khiến tôi cứ có cảm giác Minh là anh trai của tôi vậy.

- anh Minh! Có chuyện gì sao?- hơi ngạc nhiên tôi hỏi

- Có thật là em không quen với Boss Phong?-

Minh hỏi tôi khiến tôi hơi nghi ngờ, đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi trả lời

- Cũng không hẳn

- Là sao, tỷ phải nói rõ ràng chứ

Hình như thằng đệ nó uất cái gì đó giùm Minh hay sao ế, tự hỏi mình vậy thôi chứ chẳng dám nói

- thật ra thì....v..v..v

Đến lúc này rồi cũng chẳng giấu làm gì tôi kể một hơi dài về chuyện boss Phong học cùng, đại loại thôi chứ chẳng nói nhiều

Sau một hồi nghe tôi nói, Minh lẳng lặng bỏ về chỗ trước khi đi Minh có nói một câu làm tôi hơi lo lắng

- An! Anh sẽ đợi em.

Đợi, đợi làm cái gì? Tôi có đi đâu xa mà đợi

- tỷ, chẳng lẽ tỷ không biết tình cảm anh Minh dành cho tỷ sao? Tỷ là đồ ngốc sao? Em chán tỷ!

Thằng đệ nó nói một hơi rồi cũng bỏ đi khiến tôi bất ngờ, Minh thích tôi sao? Ừ đúng là những năm qua tôi hơi vô tâm với việc anh quan tâm chăm sóc tôi, tại lúc đó cho rằng Minh như một người anh trai của tôi vậy.

Sốc! Cái Yến và Linh vẫn đứng bên tôi nhìn tôi ảo não nói

- dù sao cũng chúc mừng mày nhá

- Ừ, thôi đừng buồn nữa với lại tụi tao cũng có lỗi vì đã không nói cho mày biết việc của minh

Cả 2 đứa nó đang nói thì chị Hà đến kêu tụi nó đi làm việc còn mình thì đi theo chị

Lúc này đây tâm trạng tôi cứ rối như mớ bòng bòng ấy, không biết tương lai sẽ như thế nào đây


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.