Một Đời, Một Kiếp, Chỉ Thương Một Người

Chương 8




Ông chủ Lưu vừa nghe là hiểu ý của Lục Thẩm Quân, ông ta vội tiến lên chắn trước mắt Lưu Trân Trân. "Lần này là Trân Trân lỗ mãn, mong Lục thiếu đại nhân đại lượng tha cho con bé ạ."

Diệp Ly Lạc xem một màn kịch này cảm thấy thật khoái chí, thời nào cũng vậy, ngươi có quyền thì sẽ có càng nhiều người muốn bám lấy ngươi cũng có càng nhiều người sợ hãi ngươi, giả dụ như Lục Thẩm Quân, giả dụ như ông chủ Lưu này và cũng như Lưu Trân Trân.

Lục Thẩm Quân không nhìn ông chủ Lưu mà nhìn sang Diệp Ly Lạc, cong cong khóe môi:

"Thiếu phu nhân, em cảm thấy nên xử lí chuyện này thế nào?"

Diệp Ly Lạc khá là kinh ngạc khi Lục Thẩm Quân lại hỏi ý kiến của mình, cả cha con họ Lưu cũng vậy. Không phải bên ngoài đồn rằng Diệp tiểu thư mới gả đến không được yêu thích sao, nhưng trông bộ dạng này của Lục thiếu hình như không phải như vậy.

Lưu Trân Trân cắn răng xiết chặt tay. Vì cớ gì mà Lục Thẩm Quân không động lòng với cô mà lại thích con đàn bà quê mùa này chứ? Cô ta không chấp nhận.

Diệp Ly Lạc nhìn qua khuôn mặt tức đến vặn vẹo kia của cô ta liền phá lên cười. Hừ, đáng đời, nhìn cô ta là cô cảm thấy hả lòng hả dạ. Để xem Diệp Ly Lạc cô chọc cô ta tức chết thế nào.

"Chồng à, anh thật sự sẽ nghe theo ý kiến của em sao?"

Diệp Ly Lạc đứng lên, đi vòng qua chỗ Lục Thẩm Quân, chẳng e sợ mà ôm lấy cổ anh, đôi mắt lấp lánh, giọng nói ngọt ngào. Nhưng chỉ có cô mới biết mình có bao nhiêu can đản mới dám nói ra hai chữ "chồng à" như vậy.

Lục Thẩm Quân kinh ngạc ngược lại không đẩy cô ra, mà khóe môi cong lên lớn hơn, vết sẹo kia dường như cũng vì chủ nhân mà trở nên dịu dàng.

"Đó là lẽ dĩ nhiên." Anh vòng tay ôm lấy eo cô.

Cả người Diệp Ly Lạc cứng đờ, biết mình lần này chọc nhầm người rồi. Ngày trước toàn là cô chiếm tiện nghi của người ta hôm nay thế mà lại bị nam nhân nay chiếm tiện nghi lại. Nhưng đã đâm lao phải theo lao cô vẫn hết sức phối hợp ngồi lên đùi anh.

"Vậy thì chém..." Hai chữ "chém đầu" vừa định ra khỏi miệng thì đã bị cô nuốt vào. Cô lại quên mất đây là đâu rồi. "Thế thì nhà hàng này không cầm giữ lại đâu." Ý chính là khiến cho nhà hàng này không còn là nhà hàng sang trọng bậc nhất đế đô nữa, thậm chí thảm hại hơn.

Dù sao cô thấy gia thế của Lục Thẩm Quân cũng lớn như vậy, rỡ một cái nhà hàng chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Ông chủ Lưu vừa nghe xong thì chân tay bủn rủn rã rời, ông còn tưởng người phụ nữ này sẽ nói Lục thiếu bỏ qua cho ông ai ngờ cô ta lại muốn làm nhà hàng này sụp đổ. Không được, không thể được!

Sắc mặt Lưu Trân Trân tối sầm, cô ta không cam tâm. Cô ta không khiến cho Lục Thẩm Quân, người đàn ông quyền thế này siêu lòng sao có thể chấp nhận người phụ nữ khác làm được chứ, hơn nữa người phụ nữ đó còn muốn mượn tay Lục Thẩm Quân phá hủy nhà hàng này.

"Cô đừng có mà ức hiếp người khác, tôi cũng chưa làm gì cô cả, sao cô có thể vô duyên vô cớ muốn "không giữ lại" nhà hàng này chứ, huống chi Lục thiếu sẽ không vì cô mà làm vậy."

Lần này Diệp Ly Lạc cười đến run người. Trông Lưu Trần Trân này đẹp thì có đẹp đấy nhưng nào não kém phát triển thì phải.

Cô công nhận Lưu Trân Trân chưa làm gì đến cô, nhưng quyến rũ trượng phu trên danh nghĩa của cô trước mặt chính thất như cô chính là sự sỉ nhục vô cùng, như một cái tát giáng lên mặt cô vậy.

Mẫu hẫu từng nói: Làm chính thất tuyệt không được để thiếp thất hay những nữ nhân ngoài kia vượt mặt. Vậy nên cô muốn ra oai với nữ nhân vô liêm sỉ này thì sao nào, ai bảo cô ta mặt dày làm chi.

Còn về Lục Thẩm Quân, cô cũng chẳng biết anh ta có thuận theo ý mình không, dù sao tâm ý anh cô cũng chẳng đoán được, nhưng cô vẫn muốn đặt cược. Cược Lục Thẩm Quân sẽ vì cô mà khiến nhà hàng này thua lỗ hoặc doanh thu tụt dốc gì đó không gượng dậy nổi.

"Chồng à, cô ấy nói đúng không? Anh sẽ không vì em nói mà làm vậy?" Diệp Ly Lạc chớp chớp đôi mắt thật hồn nhiên làm người ta nhìn mà muốn cưng chiều.

So với Lưu Trân Trân xinh đẹp không góc chết thì Diệp Ly Lạc lại kém hơn một chút về nhan sắc. Nhưng trên người Lưu Trân Trân lại mang đến cho người khác một cảm giác khó chịu, giống như gái làng chơi, giỏi nhất quyến rũ đang ông vậy. Còn trên người Diệp Ly Lạc, cô có một hương vị khó tả, hành động như vô thức nhưng lại toát lên chất cao quý trời xinh chứ không hề giống như giả tạo.

Lưu Trân Trân nghiến răng, bộ ngực phập phồng lên xuống chẳng chú ý đến ánh mắt như sắp tức chết của cha mình.

Lục Thẩm Quân bật cười thành tiếng, đúng là trước đây không phát hiện ra Diệp Ly Lạc cũng có một mặt ranh mãnh đến đáng yêu như vậy.

"Em thấy lời chồng em nói đáng tin hơn hay là vị Lưu tiểu thư kia đáng tin hơn."

"Thì... đương nhiên là anh rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.