Một Đời, Một Kiếp, Chỉ Thương Một Người

Chương 47




"Lục Thẩm Quân thím Trần bảo với tôi, mấy ngày nay anh thức đêm làm việc, thật sao?" Bình ổn lại cảm xúc, Diệp Ly Lạc ngại ngùng buông anh ra, hỏi.

"Chỉ là công việc chưa xong tôi muốn làm nốt thôi."

Chứ không phải vì nhớ cô à?

"Lần sau anh vẫn nên chú ý sức khỏe hơn, công việc và giấc ngủ thì ngủ vẫn quan trọng hơn nhiều."

"Từ khi nào em biết cách quan tâm người khác như vậy rồi." Lục Thẩm Quân còn môi cuối đầu xuống sát cô.

"Hừ, tôi biết quan tâm từ nhỏ nhá." Diệp Ly Lạc lùi lại, cô quay mặt đi.

......................

Mạc gia.

"Nghịch tử!"

"Ba, ba làm gì gì vậy?" Mạc Tư Lăng bị hai vệ sĩ to con giữ chặt lấy tay chân. Trên mặt không thiếu những vết bầm dập tím tái ghê người. Anh ta nhìn ba mình phẫn nộ trong lòng cũng cũng bùng lên ngọn lửa.

"Mày còn mặt mũi hỏi tao sao?" Ba Mạc cơ hồ là tức muốn phát điên, run rẩy chỉ thẳng tay vào Mạc Tư Lăng.

Mẹ Mạc đau lòng nhìn con trai nhưng không dám tiến lên, chỉ có thể bên cạnh lo lắng trấn an: "Ông bình tĩnh đã, Tư Lăng có làm sai chuyện gì cũng cứ từ từ giải quyết."

"Từ từ? Làm sao mà từ từ được?" Ba Mạc quýnh lên. "Cái thằng nghịch tử này chọc ai không chọc lại chọc và đúng Lục Thẩm Quân. Bà bảo tôi bình tĩnh kiểu gì?"

Nghe đến ba chữ "Lục Thẩm Quân" bà Mạc rùng mình. Lục Thẩm Quân là ai chứ? Sao con trai bà lại chọc vào loại người này được? Bà nhìn sang con trai, khuôn mặt đã bị người ta đánh đến biến dạng, quần áo rách tả tơi không còn đâu phong thái công tử thế gia. Thật sự là chọc vào kẻ đó sao?

Nghĩ đến đây cuối cùng bà không nói thêm câu gì nữa, chỉ đành nép vào một bên.

"Mẹ, mẹ cứu con." Mạc Tư Lăng thấy ngay cả mẹ cũng không đứng về phía mình thì tức giận, hắn muốn xông lên nhưng đã bị vệ sĩ giữ lại.

"Bốp!" Ba Mạc hung hăng vung tay tát thẳng vào mặt hắn một cái.

Bên má truyền đến một cơn đau đớn đến khó tả. Lúc trước khi bị đưa về Mạc gia hắn đã bị người của Lục Thẩm Quân hành hạ cả đêm. Không chết cũng bị lột một lớp da, vậy mà về nhà ba lại tát hắn. Mạc Tư Lăng không tin được: "Ba, con là con của ba. Lẽ nào chỉ vì Lục Thẩm Quân mà ba đánh con sao?"

Ba Mạc lạnh lùng chẳng thèm liếc qua đứa con trai ngu xuẩn của mình. Mạc gia chỉ là một gia tộc nhỏ bé, giữa thành phố S rộng lớn nơi ngụ trú của vô vàn gia tộc thì chẳng khác nào giọt nước giữa đại dương mênh mông.

Mạc gia có thể đi đến ngày hôm nay đã tốn rất nhiều công sức của ông cụ Mạc sinh thời, nhưng hiện tại Mạc gia đang dần dần suy kiệt dưới tay ông.

Còn Lục gia ở thành phố S lại có thể được coi là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, Mạc gia ông trong mắt bọn họ không là cái thá gì.

Nhưng vì sao cái tên nghịch tử này lại không dưng đi chọc và Lục tổng người ta làm gì cơ chứ? Đã vậy còn không biết hối cả dám ở đây gân cổ lên cãi ông.

Lúc người của Lục Thẩm Quân đưa Mạc Tư Lăng về ông đã biết có chuyện chẳng lành rồi. Dường như tiếng nói lạnh lùng của Thẩm Xuyên vẫn còn bên tai: "Mạc lão gia, Lục tổng hôm nay vô tình gặp Mạc thiếu gia không biết phép tắc, dám kiêu căng không coi ai ra gì bên ngoài, vì vậy Lục tổng đã giúp ông dạy dỗ lại con trai một trận rồi. Anh ấy bảo tôi tôi đưa Mạc thiếu về nhà, Mạc lão gia vẫn là nên trông coi cẩn thẩn, nếu để chó xổng chuồng không biết sẽ gây ra họa gì đâu."

Ba Mạc rất khó chịu với giọng điệu khinh thường, kiêu ngạo của Thẩm Quân nhưng lăn lộn bao nhiêu năm chung quy vẫn là nhẫn nhịn trong lòng, chỉ có thể niềm nở đáp lại: "Cảm... ơn cậu nhắc nhở."

"Không cần cảm ơn tôi, là Lục tổng phân phó. Chỉ là Mạc thiếu hôm nay đắc tội Lục tổng vẫn nên nhắc nhở Mạc lão gia một chút, gia tộc quan trọng nhưng nên dành chút thời gian để dạy dỗ con cái."

Sống lưng lạnh toát, ba Mạc cố gắng trấn tĩnh: "Được được được, cảm ơn Lục tổng đã nương tay."

Thấy bóng Thẩm Xuyên đã khuất dần, nụ cười trên miệng ba Mạc cũng lạnh băng rồi chợt tắt, cả người tỏa ra hàn khí khiến người ta sợ hãi.

Ông biết lần này Lục Thẩm Quân là đang cảnh cáo ông. Vì vậy cho dù trước mặt là đứa con trai duy nhất của mình ông cũng không thể nương tay.

"Đưa nó vào phòng nhốt lại, không có lệnh không ai được thả nó ra ngoài."

"Ba, không được, ba không thể giam con được." Mạc Tư Lăng như một con thú dữ bị người khác ép buộc điên cuồng chống cự. "Mẹ, mẹ cứu con, mẹ xin ba cho con"

Mẹ Mạc vẫn là không nén nổi mềm lòng nhưng vừa định mở miệng thì ba Mạc đã lạnh lùng: "Bà mà nói đỡ cho nó là tôi giam cả bà lại luôn đấy, cứ để nó trong phòng không được ra ngoài khỏi lại rước tai họa đến cho Mạc gia. Nếu ai dám thả nó ra đừng chắc tôi vô tình."

Trước lời cảnh cáo của ba Mạc, mọi người trong nhà đều cúi đầu, mẹ Mạc cũng chỉ đành nhẫn nhục, ánh mắt đau xót nhìn con trai bị vệ sĩ kéo đi mà không thể làm gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.