Một Đời, Một Kiếp, Chỉ Thương Một Người

Chương 40




Diệp Di Nguyệt giày xéo chiếc gối ôm như muốn xé toạc nó ra cho hả giận.

"Tiểu Ngải!" Đang đứng một bên Tiểu Ngải nghe cô ta gọi thì giật bắn mình.

Cô do dự bước từng bước lên phía trước:

"Chị Nguyệt chị có cần giúp đỡ gì sao?"

Diệp Di Nguyệt nhìn cô trợ lí trẻ tuổi, mặc đù đã đi theo cô được hơn một tháng rồi nhưng Tiểu Ngải vẫn luôn rụt rè như vậy.

Diệp Di Nguyệt và Tiểu Ngải tuổi cũng không chênh lệch không quá lớn nhưng trông Tiểu Ngải lại rất non nớt và ngây thơ. Trước đây Diệp Di Nguyệt chỉ cho rằng Tiểu Ngải mới vào nghề nên mới vậy nhưng ai ngờ sau một tháng cô ấy vẫn không thay đổi. Có lẽ đây là tính cách ở mỗi người nên cô chỉ đành chấp nhận.

"Tiểu Ngải, em đi theo chị cũng được một tháng rồi, em thấy chị là người như thế nào?" Giọng cô ta nghiêm túc nhưng có chút lạnh lùng.

Tiểu Ngải không nghĩ đến Diệp Di Nguyệt này hỏi mình như vậy trong lòng càng thêm bất an. Cô chẳng thể phỏng đoán được tâm tư của người con gái trước mắt nhưng cô biết người con gái này không hiền lành như vẻ bề ngoài hay tỏ ra. Vì vậy cô rất sợ mình trả lời không đúng, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Diệp Di Nguyêt, Tiểu Ngải không thể không nói.

"Chị là người rất tốt tính, đối với đồng nghiệp và người bên cạnh luôn luôn bao dung rộng lượng. Chị đối xử với mọi người đều rất ôn hòa, công bằng... " Tiểu Ngải vừa nói vừa lén qua sát sắc mặt Diệp Di Nguyệt chỉ sợ mình nói không đúng điều gì.

Mà quả thật những điều mà cô nói đều không đúng những gì trong đầu cô nghĩ cả.

Vầng trán Tiểu Ngải đổ xuống đầy mồ hôi. Rõ biết nói dối là không đúng nhưng cô không thể không làm như vậy.

Diệp Di Nguyệt nghe Tiểu Ngải nói tâm tình lúc này mới hòa hoãn ra hơn chút.

"Vậy còn vẻ ngoài và chuyên môn thì sao?"

Đây là hai điều mà Diệp Di Nguyệt luôn tự hòa về bản thân mình.

"Lần đầu tiên em gặp được người xinh đẹp như chị. Thật đấy, hồi học đại học lớp em có một bạn hoa khôi trông vô cùng xinh xắn ai cũng thích. Nhưng từ khi gặp chị em cảm thấy bạn hoa khôi kia cũng không bằng một nửa của chị. Trong giới giải trí này nhan sắc của chị cũng phải đứng hàng thứ nhất thứ nhì"

"Về nhan sắc không nói thậm chí chị cũng vẹn toàn cả về đóng phim. Những bộ phim chị đóng cho dù là vai phụ nhưng đều đạt doanh số rất cao mà một phần cũng nhờ có chị. Em dám đảm bảo trong giới khó có ai được như chị."

Về tính cách của Diệp Di Nguyệt có thể đúng là Tiểu Ngải nói lời trái lòng nhưng những lời nhận xét về nhan sắc và chuyên môn lại không sai lệch đi đâu được.

Nhan sắc của Diệp Di Nguyệt đặt trong giới giải trí muôn hoa khoe sắc này vẫn không bị đè xuống mà dường như lại càng chói lọi hơn.

Thật sự rất ít người được như cô, vẹn toàn cả về nhan sắc khuynh thành đến tài đóng phim thu hút.

Diệp Di Nguyệt cực kì hài lòng với những lời này của Tiểu Ngải, chỉ là lông mày vừa giãn ra bỗng nhiên chau hết lại, sắc mặt cũng trầm xuống.

"Tiểu Ngải, em nói chị tốt như vậy vì sao Thẩm Quân không thích chị?"

"Cái này..."

Tiểu Ngải biết Diệp Di Nguyệt có tình cảm với anh rể của mình, nhưng việc Lục Thẩm Quân vì sao không thích cô ấy thì làm sao cô có thể biết được chứ.

"Rõ ràng chị xinh đẹp hơn Diệp Ly Lạc, chị giỏi hơn cô ta nhưng vì sao Thẩm Quân thà cưới một người vợ không có tình cảm với mình cũng không chịu cưới chị? Chị kém cô ta sao? Làm gì có chứ? Từ nhỏ đến lớn cô ta đều thua chị."

"Em..." Tiểu Ngải nhìn Diệp Di Nguyệt hơi mất bình tĩnh trong lòng không khỏi sợ hãi.

"Không chỉ có Thẩm Quân, vì sao chị luôn là tâm điểm của sự chú ý nhưng từ khi Diệp Ly Lạc tiến vào giới giải trí đi đến đây chị cũng thấy mọi người nói về cô ta. Cho dù là khinh bỉ, xem thường, ghen tị, ngưỡng mộ hay chỉ là nhận xét thản nhiên nhưng chị không chấp nhận được việc có người nhắc đến cô ta mỗi ngày còn luôn so sánh chị với cô ta."

"Diễn xuất, cô ta vốn không hề có khả năng giỏi như chị nhưng cô ta lại được Triệu Đồng nhận làm nữ chính." Người khác không nói nhưng cô cảm thấy vô cùng nhục nhã. Hành động này không phải khẳng định Diệp Ly Lạc tài giỏi hơn cô sao? Nhưng rõ ràng không phải như vậy.

"Chị Nguyệt chị bình tĩnh lại đi. Diệp Ly Lạc chỉ là một con gà thôi, cho dù cố gắng thế này thì cũng không thể sánh bằng thiên nga là chị. Huống chi đợi đến khi bộ phim phát sóng, mọi người sẽ biết cô ta kém cỏi đến thế nào thôi."

"Đúng vậy, em nói đúng, đợi bộ phim công chiếu nhất định Diệp Ly Lạc sẽ bị cả công chúng khinh thường."

Diệp Di Nguyệt như được uống một liều thuốc tiên, cô ta dần bình tĩnh lại gật đầu lia lịa. Tiểu Ngải nhìn cô ấy trong lòng càng thêm bất an. Cô không hiểu rốt cuộc chị em Diệp gia vì sao lại ghét nhau đến vậy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.