Một Đời, Một Kiếp, Chỉ Thương Một Người

Chương 37




"Huống hồ cho dù chị có được vai nữ chính ấy nhưng với khả năng diễn xuất cạn bã của mình, khán giả ai sẽ ủng hộ chị, chưa có fan mà đã kéo đến loạt antifan rồi. Chị cho rằng có tiền thì có thể trở thành diễn viên nổi tiếng trong một chốc được sao?"

Phải công nhận câu này của Diệp Di Nguyệt nói rất đúng.

Cô dành được vai nữ chính là do Triệu Đồng cảm thấy cô phù hợp từ ánh mắt đến khí chất nhưng nếu khả năng diễn xuất của cô thật sự "cạn bã" như lời của Diệp Di Nguyệt thì sao?

Cố gắng? Có người bẩm sinh đã định sẵn đứng trước ống kính là tỏa sáng rạng ngời. Nhưng có người sinh ra không phải cứ cố chấp với những thứ không hợp thì sẽ đạt được.

Còn Diệp Ly Lạc, từ nhỏ sống trong hoàng cung trước giờ chỉ nhìn con hát trên sân khấu diễn kịch, cũng chẳng cho rằng bản thân có tài năng thiên phú như vậy. Không thi vào trường đại học hí kịch gì, cũng chưa từng tham gia qua khóa đào tạo diễn xuất nào cả... Lẽ nào cô thật sự có thể đảm nhận vai diễn này?

Có thể! Diệp Ly Lạc dám nói với lòng mình như vậy, cô có lòng tin cô có thể. Còn về Diệp Di Nguyệt sao? Cô ta vẫn cứ lảm nhảm bên tai bắt cô bỏ vai diễn kia, chẳng thèm nghe nữa cô cúp máy luôn.

Nghe thấy tiếng "tít tít" lạnh lùng, màn hình đã tắt, Diệp Di Nguyệt tức giận ném thật mạnh điện thoại lên giường. Sắc mặt đầy phẫn nộ đến vặn vẹo.

Chuyên viên trang điểm cũng không khỏi run lấy bẩy, bà đã nhiều lần chứng kiến vị Diệp tiểu thư này trước mặt người khác một đằng sau lưng người khác một nẻo. Bà tự biết thân phận không bằng người vì vậy chọn làm một người im lặng vô hình. Dù sao, Diệp Di Nguyệt bà không chọc vào được cũng không muốn chọc.

......................

Diệp Ly Lạc vừa đến đoàn phim đã bắt gặp cảnh hàng loạt phóng viên nhà báo vây kín cửa. Cũng may cô nhanh trí vội đi từ cửa sau vào bên trong, nếu để đám phóng viên này mà bắt được thì cô gặp xui rồi.

"Cô Diệp cô đến rồi." Đạo diễn Triệu vừa mới từ bên ngoài vào ngăn đám phóng viên cũng một phen sức đầu mẻ trán, thấy Diệp Ly Lạc đã đến, ông vui mừng.

"Chào đạo diễn Triệu, vừa đi qua siêu thị tôi mua chút đồ ăn sáng cho mọi người này."

Cô vui vẻ giơ lên một túi đồ lớn cho mọi người. Nhân viên đoàn phim thấy vậy không khỏi nhìn cô bằng một ánh măt khác, bọn họ chưa từng tiếp xúc với cô nhưng qua hành động này không khỏi có chút thiện cảm.

"Cô Diệp, cô chu đáo quá."

"Cảm ơn cô Diệp nhé."

"Lần sau mọi người cứ gọi tôi là Tiểu Lạc cũng được." Diệp Ly Lạc cũng giúp đỡ phân phát cho mọi người.

Đây đều là đồ chất lượng mà cô chọn, nên đảm bảo miễn chê.

Tất cả mọi người đều đã có phần, chỉ còn thừa một hộp đồ ăn Diệp Ly Lạc vừa định cầm lên thì nghe thấy bên cạnh có tiếng ngại ngùng.

"Có thể cho em chỗ đó được không, sáng nay đi mải em chưa kịp ăn gì?"

Diệp Ly Lạc ngẩng đầu bắt gặp chính là một đôi mắt đen to tròn. Trước mặt cô là một cậu thanh niên còn rất trẻ có vẻ là sinh viên mới ra trường, trên người mang theo sự nhiệt huyết năng lượng.

Nếu không nhầm, đây chính là nam chính của bộ phim, Tiêu Anh.

Diệp Ly Lạc mỉm cười cũng không ngần ngại đưa cho cậu:

"Được, cậu ăn đi."

Tiêu Anh vui mừng cuống quýt cảm ơn cô.

"Em cảm ơn ạ. À... chị Lạc, sáng nay chị đã ăn gì chưa?" Cậu ấy nghiêng đầu hỏi. Có vẻ đang định ăn nhưng lại sợ chiếm mất bữa sáng của cô.

Tiêu Anh rất đẹp trai, làn da lại trắng trẻo, đôi mắt đẹp khiến cho người ta vừa nhìn đã thích. Diệp Ly Lạc cũng không ngoại lệ, đối với cậu nam chính này cũng thân thiện hơn.

"Yên tâm, sáng nay tôi ăn rồi, cậu cứ ăn đi."

Nghe vậy Tiêu Anh mới yên tâm, cậu ta ngồi xuống cái ghế đối diện cô. Vừa ăn vừa tò mò hỏi:

"Chị Diệp là lần đầu đóng phim sao?"

"Đúng vậy, còn cậu?"

"Em đóng phim từ nhỏ nhưng đây là lần đầu nhận vai chính, cũng hơi lo."

"Ồ!" Vậy ra là xuất thân diễn viên nhí. Từ nhỏ đóng phim mà còn vậy thì trường hợp của cô không phải càng nguy hơn sao?

"Chị Lạc mấy lời trên mạng chị đừng để trong lòng, em từng xem qua video chị thử vai, rất tốt luôn nên đừng lo lắng quá."

Có vẻ Tiêu Anh sợ cô để tâm nhưng tin đồn trên mạng nên mở miệng trấn an. Nhưng miệng cậu ta vẫn còn đồ ăn thành ra hai má phình lớn trông lại đầy dễ thương.

"Ừ, cảm ơn cậu. Cậu cứ gọi tôi là Ly Lạc hoặc Tiểu Lạc cũng được, chứ gọi chị Lạc nghe xa lạ quá."

"Được vậy em gọi chị là chị Tiểu Lạc nhé, chị cứ gọi em là Tiêu Anh."

Tên nhóc Tiêu Anh này trông ngoan ngoãn khiến trong lòng cô bất giác nhớ đến người đệ đệ của mình. Thằng bé cũng vâng lời tỷ tỷ lắm, lúc nào cũng bám lấy cô chỉ tiếc là giờ không gặp được nữa.

Cô vươn tay khẽ xoa đầu Tiêu Anh, cậu giật mình nhưng cũng không tránh né.

"Trong quá trình đóng phim còn cần Tiêu Anh cậu chỉ bảo nhiều rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.