Một Đời, Một Kiếp, Chỉ Thương Một Người

Chương 25




"Chuyện hôm qua... tôi không muốn lặp lại lần nữa."

Anh không muốn cô âm thầm khóc lóc đau khổ như vậy.

Đúng là anh không biết chuyện gì đã xảy đến, trong mơ cô đã nhìn thấy cảnh tượng gì, nhưng anh không nỡ thấy cô như thế.

Hơn hai bảy năm cuộc đời anh ngoài mẹ mình ra thì chưa từng có ý định muốn ôm lấy một người phụ nữa khác vào lòng nhưng hôm đó, anh lại mền lòng với cô, thậm chí còn không hề bài xích.

Anh biết anh nói ra lời này nó có vẻ khùng điên tới cỡ nào nhưng anh lại không nhịn được. Anh sợ người phụ nữ ấy lại khóc thêm một lần nữa. Nếu có thể anh muốn là người ở bên cho cô muốn chỗ dựa an toàn.

"Tôi..." Nghe anh nói vậy, bỗng dưng trong lòng Diệp Ly Lạc hơi cảm động, sững sờ.

Người nữ tử nào không muốn có một người nam nhân bên cạnh những lúc mình yếu mền nhất để có thể dựa vào cơ chứ?

Là công chúa hay là tiểu thư cũng vậy, chung quy đều là nữ tử bình thường, cũng có khao khát như bao người, cũng chỉ mong tìm được người thật lòng để gửi gắm.

Sự quan tâm hôm đó dường như cô vẫn còn lưu luyến. Dường như... cô không muốn đánh mất.

Với thân phận mới, Diệp gia cô không thể dựa vào cho dù có là nhà mẹ đẻ, bên người tình cũng không đáng tin, chỉ còn lại một người là người chồng trên danh nghĩa này.

Cô chẳng có quyền gì mà cấm đoán anh. Vốn dĩ là vậy.

Cô là công chúa cao cao tại thượng sao? Không phải!

Hay là cô là tiểu thư Diệp gia nhất mực sủng ái? Càng không!

Vậy nên nếu muốn sống tốt thì không thể không ngoan ngoãn nghe lời.

Đấu tranh tư tưởng một hồi cuối cùng Diệp Ly Lạc vân không cam lòng mà gật đầu:

"Tùy anh."

......................

Trong đêm yên tĩnh có tiếng thở nhè nhẹ.

Diệp Ly Lạc xoay người vào trong vẫn không tài nào chớp mắt nổi.

Cô nhìn sang người đàn ông đang say giấc bên cạnh.

Anh ta thì hay rồi, chiếm giường của cô khiến cô không tài nào mà yên tâm ngủ được.

Lúc đó đáng ra phải từ chối ngay mới phải, giờ thì... Diệp Ly Lạc không khỏi ngao ngán hối hận.

Trong lòng khó chịu đúng lúc này có một bàn tay đặt lên người.

Diệp Ly Lạc hoảng sợ muốn hét lên thì đã bị Lục Thẩm Quân đưa tay ngăn lại:

"Đừng lộn xộn, mau ngủ đi."

"Anh... anh bỏ tay ra đã."

Diệp Ly Lạc nhìn bàn tay anh đang ôm lấy eo mình thì muốn tức chết. Nửa đời làm công chúa còn chưa có kẻ nào dám trêu đùa cô như vậy đâu.

Thế mà Lục Thẩm Quân ban ngày còn nói mình sẽ không làm gì, vậy mà hiện tại xem, muốn dọa chết cô sao?

Nhìn Diệp Ly Lạc thế này, Lục Thẩm Quân có chút buồn cười, anh không buông tay ngược lại ôm cô chặt hơn.

"Cô không ngủ được thì tôi ôm cô ngủ."

"Tôi... tôi không cần." Mặt cô đỏ lên.

Diệp Ly Lạc cố gắng nhưng không tài này tháo tay anh ra được, cả người cô bị anh ôm trọn trong lòng muốn thoát cũng không xong.

Cương không thể được chỉ đành nhu.

"Lục Thẩm Quân, anh bỏ tôi ra đi, anh ôm vậy tôi không ngủ được."

Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, lại ngọt ngào như mật, như có cái gì đó quẹt qua khiến lòng anh ngứa ngáy.

Anh nới lỏng tay ra một chút nhưng không bỏ hẳn, giọng nói cũng như dỗ trẻ con:

"Được rồi, ngủ đi."

Diệp Ly Lạc cắn cắn môi. Thôi vậy cũng được, ít ra dễ chịu hơn một chút, nói nhiều quá không may thành phiền phức thì không ổn. Dù sao nằm trong lòng Lục Thẩm Quân cũng chẳng có gì là thiệt thòi cho cô cả.

Phải khâm phục cả đêm nằm với cô, Lục Thẩm Quân không mảy may có chút suy nghĩ vượt quá giới hạn nào.

Nhưng thành thật mà nói, không phải là anh không có cái dục vọng đó chỉ là anh biết kiềm chế để nó không phát tác ra ngoài mà thôi.

Đồng hồ vừa điểm năm giờ sáng, đôi mắt Lục Thẩm Quân chầm chậm mở ra.

Cảm giác như có ai đó đè lên mình, hạ mắt xuống anh mới thấy hóa ra là Diệp Ly Lạc. Cô ôm chặt lấy anh, đầu gối lên người anh, ngủ ngon lành.

Làn da buổi sớm tựa hồ như phát sáng, mái tóc đen dài xõa xuống trải lên người anh.

Lục Thẩm Quân đưa tay xoa xoa đầu cô. Cảm giác có người ngủ cạnh cũng không tồi đâu.

Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ thuận tay bẹo nhẹ một cái lên má.

Diệp Ly Lạc trong vô thức chau mày, cô như đứa trẻ con vậy.

Bàn tay cô ôm anh lại chặt hơn, tham lam mà gác chân lên người anh.

Lục Thẩm Quân cong môi. Anh cũng không lí giải được cảm giác lúc này của mình là gì nữa, chỉ là rất muốn, rất muốn ở cạnh cô.

Dường như còn lưu luyến hơi ấm từ người con gái ấy, anh vẫn chưa rời giường như mọi ngày mà nằm lại. Anh không ngủ tiếp mà chỉ đơn giản ngắm cô.

Mấy năm nay lao đầu vào công việc, hiếm khi có được cảm giác yên bình như hiện tại. Chỉ là muốn tận hưởng một chút.

Một lúc lâu sau, Lục Thẩm Quân hơi cử động. Cũng đến giờ lên dậy rồi.

"Diệp Ly Lạc..." Anh nhỏ tiếng bên tay cô.

Diệp Ly Lạc như không nghe thấy vẫn nằm yên trên người anh.

Lục Thẩm Quân muốn đánh thức cô nhưng thấy bộ dạng này của cô cuối cùng lại thôi. Cứ để cô ấy ngủ thêm chút nữa vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.