Một Đời, Một Kiếp, Chỉ Thương Một Người

Chương 17




Thấy cô có vẻ không vui, Lục Thẩm Quân lái xe trở cô đến trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố. Diệp Ly Lạc vốn chẳng muốn đi đâu nhưng vẫn là không cưỡng lại được sự tò mò. Từ khi đến thế giới này cô lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác đi mua đồ ở trung tâm thương mại.

Giống như là đứa trẻ con, nhìn thấy cái gì lạ thì mắt lại sáng lên, cô đều bỏ vào giỏ hàng.

Lục Thẩm Quân nhìn mấy cái thứ linh tinh mà cô chọn không khỏi giật giật khóe miệng. Cô mua lắm vậy làm gì chứ? Anh không tiếc tiền chỉ là cảm thấy người phụ nữ này thật khác lạ so với những người mà anh từng gặp gỡ.

Mua đồ làm Diệp Ly Lạc vui vẻ đến nỗi cơn giận vừa rồi cũng bị cô gạt ra phía sau. Dù sao anh ta qua lại với ai cũng chẳng liên quan đến cô, chỉ cần đừng phế cái chức Lục thiếu phu nhân này của cô là được.

Lục Thẩm Quân không chọn thứ gì mà chỉ đi theo phía sau cô thỉnh thoảng góp ý một chút còn lại toàn bộ sự tập trung đều đặt lên người cô gái nhỏ. Không hiểu sao lúc này đây anh rất thích việc nhìn ngắm cô, nhìn vẻ mặt tươi cười, phấn khởi của cô. So với trước đây, cô thay đổi nhiều nhưng sự thay đổi này dường như rất tốt.

Dáng người đàn ông cao ráo, vóc dáng chuẩn, khuôn mặt ngũ quan tinh tế, ánh mắt lạnh lùng. Thiếu nữ trẻ trung, dáng người mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp. Hai người đứng với nhau thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn đến hâm mộ, ghen tị. Không thể không nói hai con người này có cảm giác đứng cạnh nhau tạo lên một không khí hòa hợp khó diễn tả mà người ngoài không thể chen vào.

Mua đồ xong, ra khỏi trung tâm thương mại hai người trở về nhà. Diệp Ly Lạc lập tức cầm đồ chạy vào phòng mình.

"Này, ăn cơm trước đã." Lục Thẩm Quân gọi cô lại.

Diệp Ly Lạc đã sớm đi những món đồ vừa mua chiếm hết tâm trí chẳng cần suy nghĩ đã nói:

"Anh ăn trước đi, tí tôi ăn sau."

Lục Thẩm Quân nhìn bóng lưng cô chạy vào trong phòng, khẽ cong môi. Cô gái này xem ra dễ nuôi hơn rồi.

......................

Màn sương mù dày đặc, trước mặt chỉ thấy một màu trắng xóa mờ ảo. Nữ tử ấy mơ hồ tiến về phía trước.

Cảnh vật từ từ hiện lên sau làn sương, cả người Diệp Ly Lạc cứng đờ.

Hoàng thành khói lửa bay lên dày đặc chắn cả bầu trời. Cả đế đô phồn hoa vậy mà toàn bộ đều chìm trong biển lửa, sáng rực cả trời đêm tĩnh mịch.

Tiếng mọi người hốt hoảng:

"Mau dập lửa đi, mau dập lửa đi"

"Aaa lửa, sao lại cháy thế này?"

"Nhà của ta, nhà của ta cháy hết rồi."

"Mau lấy nước dập lửa đi."

Đường phố đâu đâu cũng hỗn loạn, Diệp Ly Lạc đứng trên cửa cung nhìn xuống, tâm tình hỗn loạn.

Tiếng người thất thanh, thảm thiết, có cả những đứa trẻ vô tội khóc thét lên, một đàn quạ từ trên bầu trời bay qua. Cảnh tượng thật hãi hùng!

Dường như cả Đế đô này đã bị người ta dát dầu, vì vậy cho dù có lấy bao nhiêu nước đổ vào lửa vẫn không ngừng bùng lên dữ dội thiêu cháy toàn bộ.

Cảnh người tan thương hỗn loạn, giẫm đạp lên nhau mà chạy trốn khỏi đám lửa hun cháy da thịt. Giờ phút này cả đường lớn người người chen chút mà chạy về phía trước, chẳng thèm quan tâm người khác chỉ muốn tìm đường sống cho mình. Tiếng hét thê lương như xuyên thấu trời xanh.

Diệp Ly Lạc thu vào trong mắt tất cả. Nàng hoảng hốt kinh sợ khi nhìn thấy con dân Đông Vũ từng người từng người ngã xuống. Không phải bị lửa thiêu đốt cũng là bị kẻ khác dẫm đạp mà chạy lên. Đáng thương thay những đứa trẻ chết dưới móng vuốt của ngọn lửa tử thần. Tiếng khóc đó như cào rách tâm trí của Diệp Ly Lạc.

Ngược lại với bên ngoài, hoàng cung không có cháy, tĩnh lặng mà người ta phát sợ.

Lúc này Diệp Ly Lạc không quan tâm vì sao mình lại đứng ở đây, vì sao chỉ ngủ một giấc mà lại có thể trở về Đông Vũ được, cái nàng quan tâm chính là những người dân vô tội kia.

Nàng chạy xuống bên dưới nhưng lại phát hiện cả hoàng cung rộng lớn nhìn đi nhìn lại ấy vậy mà chẳng thấy một bóng dáng nào cả. Một ngọn gió thổi qua làm Diệp Ly Lạc rùng mình.

Chẳng có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, hiện giờ nàng phải mở cổng thành, phải tìm cách cứu người trước đã.

Phục sức công chúa theo nhịp bước chân Diệp Ly Lạc mà kêu leng keng trong đêm tối.

Nhưng Diệp Ly Lạc vừa động vào cánh cửa kia thì phát hiện cánh tay mình ấy vậy mà có thể xuyên qua bên ngoài được. Điều gì đang xảy ra thế này, nàng không thể động vào được then chốt cổng thành?

Diệp Ly Lạc thử lại lần nữa nhưng vô dụng. Nàng giống như một oan hồn lang thang trong đêm, chứng kiến trần thế hỗn loạn nhưng chẳng thể giúp được gì.

Nhìn hai bàn tay mình, Diệp Ly Lạc hoảng sợ. Nàng lúc này mới nhớ đến việc rằng mình vốn dĩ đã chết rồi, lẽ nào đây thật sự là linh hồn trở về quê nhà sao?

Nhưng nàng không thể đứng yên nhìn con dân mình bị ngọn lửa ngoài kia cắn nuốt, nàng cố chấp mở cổng thành nhưng vốn dĩ đã là vậy. Vận mệnh sắp đặt, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng đó xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.