Một Đời, Một Kiếp, Chỉ Thương Một Người

Chương 13




Cô thấy Lục Thẩm Quân đang nhìn chằm chằm mình vội xua tay:

"Anh cứ làm việc đi, tôi không làm phiền anh đâu. Tôi nhìn một chút sau đó tự về được."

"Được, cô muốn nhìn bao lâu thì nhìn khi nào về thì nói với tôi một tiếng."

Anh lo với tính cách ham chơi của Diệp Ly Lạc không chừng lại đi lạc ở đâu không hay.

Diệp Ly Lạc thấy anh có ý tốt cũng gật đầu. Cô ngồi xuống ghế ngắm nhìn thành phố tấp lập thông qua ô cửa sổ.

Công ty anh nằm gần trung tâm thành phố, ở một vị trí cực kì tốt. Lục gia có thể nói là một công ty rất có tiềm năng và lợi thế cạnh tranh. Mấy năm trước, Lục Thẩm Quân dựa vào số vốn mà mình có được, cùng với những người bạn của anh đã xây dựng lên một cơ ngơi hùng mạnh như ngày hôm nay.

Trong giới không ai không biết đến cái tên Lục Thẩm Quân. Có thể công ty anh hiện tại không phải là công ty lớn mạnh nhất, nắm giữ nguồn tài lực khổng lồ nhưng anh lại được biết đến là người khởi nghiệp thành công nhanh nhất.

Mặc dù vậy Lục Thẩm Quân cũng khômg lấy thế mà kiêu, anh ta khá là ôn hòa nhưng nhiều lúc lại rất lạnh lùng. Anh ta có thể đang cười với bạn đấy nhưng chưa chắc nụ cười đó thật sự phát ra từ tâm đâu, vì vậy đừng dễ dàng đánh giá thấp con người này. Anh ta thâm sâu hơn bạn nghĩ nhiều.

Diệp Ly Lạc ngồi xuống tay lên cằm tựa xuống bàn, cô cứ như vậy ngây ngốc nhìn Lục Thẩm Quân.

Càng nhìn càng cảm thấy anh ta cũng đẹp trai và thu hút đấy chứ, đến cô cũng không rời mắt được.

Nhất là bộ dáng khi làm việc của anh ta: đôi mắt nghiêm nghị, lông mày đậm nét, bờ môi mím chặt, thần thái nghiêm túc. Cho dù là các ca ca cô cũng chưa chắc có được dáng vẻ thế này đâu.

Ông trời đúng là đã thiên vị khi ban cho anh ta một khuôn mặt ngũ quan rõ ràng đẹp đẽ, tính cách lại hợp ý người, tài năng thì hiện lên đầy mình... cho dù có là ai cũng khó cưỡng lại được sự mê hoặc.

Lục Thẩm Quân không ngẩng đầu cũng biết cô đang nhìn mình. Anh vẫn không hiểu vì sao Diệp Ly Lạc lại thay đổi nhiều như thế. Anh tin con người trong một ngày có thể thay đổi khác đi, nhưng trường hợp của Diệp Ly Lạc có phải thái quá rồi không? Cô ta thay đổi thì thay đổi nhưng lẽ nào tính cách cũng thay đổi được luôn sao? Một người lại có thể thay đổi được nhiều như vậy, thậm chí như là một người khác, anh vẫn thấy mơ hồ khó tin.

"Reng reng reng..." Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ, nó cũng khiến Diệp Ly Lạc bừng tỉnh.

Lục Thẩm Quân nhìn liếc qua cô, anh nhấc điện thoại. Không biết đầu dây bên kia nói gì mà thấy Lục Thẩm Quân vội đứng lên rời khỏi phòng. Lúc đi anh không quên nói với cô:

"Nếu cô cảm thấy bức bối thì ra ngoài đi dạo chút cũng được, giờ tôi đi giải quyết chút việc đã."

"À được." Xem ra làm tổng giám đốc như anh ta cũng chẳng dễ dàng gì.

Người ta nhìn vào cứ hâm mộ Lục Thẩm Quân đấy, có giỏi thì phấn đầu nỗ lực chăm chỉ như anh ta đi.

Mỗi ngày cô đầu thấy anh ta dậy sớm, tập thể dục, đọc sách, rồi là công việc đổ xuống ngập đầu chẳng thấy mấy ngày anh ta về nhà ăn cơm. Tối đi làm thì cũng phải đến khuya mới về. Cô không biết rõ công việc của anh là như thế nào nhưng cô biết nghề nào cũng có cái khó khăn, vất vả của nó cả.

Kẻ không bằng nhìn vào chỉ cảm thấy làm Hoàng đế thật sướng, có cả dàn hậu cung ai ai cũng xinh đẹp như hoa, có người hầu hạ chu đáo, có tiền, có sự phục tùng của tất cả mọi người, có quyền ra lệnh, có quyền đứng ở trên cao nhìn xuống dưới...

Nhưng thật ra làm Hoàng đế cũng có cái khổ của nó. Tốt thì tốt đấy, nhưng xấu cũng chẳng ít.

Cứ tưởng tưởng mà xem cái ngôi vị Hoàng đế có bao nhiêu người nhòm ngó, chỉ sơ sẩy một cái là rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, lúc nào cũng phải nghi ngờ lo sợ một ngày nào đó mình bị hành thích. Rồi cứ tưởng được nắm trong tay quyền lực thì là sướng lắm ấy, phải giải quyết bao nhiêu việc lớn nhỏ, việc quốc gia đại sự rồi ngay cả việc hậu cung tranh sủng long trời lở đất. Một nước đi sai thì vận mệnh coi như rơi xuống hố sâu khó mà trèo lên được... Vậy mới nói không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá được, công việc của Lục Thẩm Quân cũng vậy.

Công nhận là ngồi một mình cũng chán thật, Diệp Ly Lạc bèn đi vòng xung quanh quan sát bàn làm việc của Lục Thẩm Quân.

Cô suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống chiếc ghế làm việc của anh ta, dường như vẫn còn hơi ấm để lại.

"Cái ghế này cũng thoải mái đấy chứ!"

Cô thỏa mãn mỉm cười, cũng làm ra dáng vẻ nghiêm túc như anh ta, khuôn mặt nghiêm lại rồi bỗng cô bật cười. Không được rồi, cô không đóng giả như anh ta được.

Có lẽ Diệp Ly Lạc không biết rằng hành động hiện tại của cô đã bị Lục Thẩm Quân thu hết vào tầm mắt qua camera được anh lắp trong góc phòng mà cô chẳng hề để ý.

Người phụ nữ này cũng đáng yêu đấy chứ? Anh nghĩ thế, nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.