Mộng Trong Mộng

Chương 53-54: Chương 53:




Có rất ít vũ công chọn bản « Gisele » (1) để biểu diễn trong kỳ thi sát hạch phân lớp, bởi vì đây là một vở ballet mang đậm yếu tố lãng mạn, đòi hỏi khả năng trình diễn và biểu cảm cực kỳ cao.

Nói đơn giản chính là phải có diễn xuất tinh tế, thuần thục chứ không đơn thuần chỉ dừng lại ở kỹ năng múa.

Nói về khả năng dựng hình trên sân khấu, đây là điểm Khương Vũ mạnh nhất.

Cô không còn do dự, cho dù kỹ thuật chưa luyện đến mức thành thục như mây trôi nước chảy nhưng như Cừu Lệ đã nói… Thế thì cũng có sao đâu.

Chỉ cần khán giả có thể nhìn thấy cô, chỉ cần cô có thể cống hiến cho người xem một điệu múa hoàn mỹ nhất, một trạng thái tinh thần tuyệt vời nhất, thế là đủ.

Ánh đèn vàng ấm áp chậm rãi biến thành màu xanh lam băng giá, chiếu về phía bên trái sân khấu. Cô gái yểu điệu mặc một chiếc váy ren trắng bồng bềnh, dài đến bắp chân, kiễng mũi chân nhẹ nhàng bước đến vị trí chính giữa sân khấu.

Nội dung của màn này kể về sự hối hận tột cùng của Hilarion và Albrecht - 2 chàng trai đồng thời phải lòng cô thôn nữ xinh đẹp Giselle trước cái chết của nàng. Vào một buổi đêm ít lâu sau khi Giselle mất, Hilarion ở trong rừng ngồi than khóc trước ngôi mộ của người mình yêu. Đột nhiên, đám Wilis xuất hiện. Họ là hồn ma của các cô gái trong trắng bị người yêu phụ bạc. Những Wilis thường đi lang thang trong khu rừng vào ban đêm, trả thù bất cứ người đàn ông nào mà họ bắt gặp, bằng cách ép nạn nhân nhảy múa cho đến chết vì kiệt sức.

Hilarion nhanh chóng rời đi trong sợ hãi. Còn những Wilis, như cảm nhận được cái chết đau đớn của Giselle, đã đánh thức cô khỏi mộ và công nhận cô là một thành viên của chúng trước khi biến mất trong khu rừng tối…

Albrecht mang hoa đến viếng mộ Giselle, khóc thương cho nàng trong mặc cảm tội lỗi vì gián tiếp gây ra cái chết của người chàng say đắm. Sau khi nghe tiếng khóc đầy hối hận của người mình yêu, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn dịu dàng tha thứ, và cố gắng hết sức bảo vệ chàng đến cùng trước phán xét đầy cay nghiệt của đám Wilis với mong muốn giết chết Albrecht.

Giselle cùng tình yêu và sự vị tha, đã phá bỏ sợi xích căm hờn cũng như chấp niệm báo thù đến tàn nhẫn của các Wilis, đồng thời bảo vệ được người mình yêu thương. Cuối cùng khi ánh ban mai đầu tiên chiếu rọi nàng dịu dàng chào tạm biệt Albrecht, mỉm cười thanh thản và biến mất cùng bình minh.

Tại sân khấu biểu diễn lần này, vở Giselle với phần trình diễn múa đơn của cô có thể coi là kinh diễm động lòng người.

Toàn bộ bài múa được thực hiện dưới ánh sáng màu xanh lam đậm. Thân thể Khương Vũ nhanh nhẹn, linh hoạt lại có chút u sầu như thể một linh hồn lang thang trong rừng sâu, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp thanh thoát, dứt khoát trong từng động tác. Cô hoàn toàn chìm đắm trong giai điệu êm dịu của « Gisele ».

Phần ăn điểm kỹ thuật nhất trong ballet nằm ở sự hài hòa giữa các bước nhảy và đầu mũi chân. Ở vở « Gisele » đặc biệt là màn hai này, các bước nhảy đòi hỏi kỹ năng ngón chân cực kỳ phức tạp, thuần thục. Nếu làm tốt nó là một pha ấn tượng phô bày hoàn toàn kỹ năng tuyệt vời của vũ công ballet.

Đôi mắt của Khương Vũ luôn rũ xuống thể hiện nỗi bi thương không thể diễn tả bằng lời, nét u sầu, đau đớn tột cùng được miêu tả rõ nét giữa hai hàng lông mày buồn bã, tuyệt vọng, đặc biệt là thứ khí chất thành thục toát ra như thể một người con gái đã thực sự phải trải qua muôn vàn nỗi tủi hờn.

Vũ điệu đẹp đẽ, sự đan xen sáng, tối tài tình, cái chết, sự giải thoát, sự nhẹ nhõm, nét cười bình thản nơi đáy mắt khi ánh bình minh le lói xuất hiện, tất cả đều được diễn đầy cảm xúc.

Toàn bộ khán giả bên dưới dường như chết lặng, nín thở dõi theo những bước nhảy của cô, tựa hồ trước mặt họ chính là nàng Giselle nhân vật chính trong bi kịch tình yêu đầy trớ trêu.

Từng cái nhăn mày, từng ánh mắt, từng động tác hòa cùng giai điệu tao nhã, vẽ lên trước mắt họ khung cảnh rừng xanh mờ ảo.

Trên khán đài, Ôn Luân nhìn theo Khương Vũ cho đến tận khi giai điệu kết thúc. Trong đáy mắt ánh lên tia sáng chưa từng có.

Diễn xuất lần này của Khương Vũ đặc biệt xuất thần, tuy nhiên động tác ở một số chỗ vẫn lộ ra sự luống cuống, có thể dễ dàng nhìn ra thời gian luyện tập vội vàng, gấp gáp.

Nhưng chính sự bối rối đó lại mang đến cho người ta thứ cảm xúc vô cùng khó tả.

Về phần hiệu ứng sân khấu, chỉ cần nhìn phản ứng của khán giả bên dưới là đủ hiểu.

Trước cô có rất nhiều tiết mục đa dạng, những vở ballet chất lượng cao của nhiều trường lần lượt được trình diễn, nhưng hiếm có sân khấu nào khiến khán giả bên dưới chết lặng lâu đến thế, đọng lại nhiều cảm xúc bâng khuâng trong lòng người xem nhiều đến vậy…

Khương Vũ làm được.

Chỉ một điểm này mà nói, cô đã chiến thắng tất cả mọi người.

Nhưng mà Ôn Luân nghĩ như vậy không có nghĩa ban giám khảo mà trưởng ban là người cầu toàn, yêu hoàn hảo như Bạch Thư Ý sẽ hài lòng với phần trình diễn này.

Thậm chí ngay cả bạn diễn của anh ta Thẩm Ngạo Tinh, xem xong phần trình diễn của Khương Vũ, cũng chỉ ngạo mạn buông xuống một câu: “Thứ nghiệp dư.”

Ôn Luân đáp: “Quả thực là dân nghiệp dư, nhưng có khá nhiều nét tương đồng với Bộ Đàn Yên năm đó.”

Thẩm Ngạo Tinh nhìn Ôn Luân một cái, hơi ghen tị nói: “Anh đánh đồng con nhỏ đó với Bộ Đàn Yên, không phải đánh giá cô ta hơi quá cao rồi?”

“Công nhận hiện tại còn kém xa lắm, nhưng không có nghĩa là tương lai cô ấy không làm được.” Ôn Luân thản nhiên nói: “Đừng quên khúc ballet này cô ấy chỉ chuẩn bị trong vỏn vẹn 3 ngày.”

Thẩm Ngạo Tinh không nói thêm gì nữa, khoanh tay nhìn về phía Khương Vũ, trong con ngươi khó lòng che giấu được sự bất an nhàn nhạt.

Hoàn toàn chính xác, Thẩm Ngạo Tinh đặt tay lên ngực tự hỏi lòng, nếu cho cô 3 ngày ngắn ngủi, cô có thể đạt đến trình độ này hay không?

Bản thân cô cũng không dám chắc chắn.

Về phía ban giám khảo, các chủ nhiệm của lớp E, F, D, C đều dành những lời khen ngợi có cánh cho phần biểu diễn của Khương Vũ ---

“Tôi tin rằng thông qua phản ứng của khán giả mọi người đều nhận thấy màn trình diễn của Khương Vũ là tiết mục hoàn hảo và ấn tượng nhất hôm nay.”

“Đúng vậy không hổ là học trò yêu của cô giáo Bạch.”

Đối với đánh giá của các thầy cô, Khương Vũ chỉ khiêm tốn cúi đầu cảm ơn, đương nhiên trong lòng cô vô cùng rõ ràng, những lời tán dương này ngoài thực tâm còn có ý nể mặt cô giáo Bạch Thư Ý.

Khương Vũ nhìn về phía Bạch Thư Ý vẫn một mực im lặng.

Sắc mặt của bà … không quá dễ nhìn, biểu cảm nghiêm khắc, căng thẳng.

“Khương Vũ, khoảng thời gian này việc luyện tập của em đều do tôi chỉ đạo. Bởi vậy tôi nói thẳng, phần trình diễn hôm nay khiến tôi vô cùng không hài lòng.”

Lời vừa nói ra, toàn hội trường chấn kinh.

Vũ đạo đẹp đẽ đến thế mà vẫn không hài lòng, cô giáo Bạch cũng quá nghiêm khắc rồi.

Mọi người cảm thấy không thể tin nhưng điều này Khương Vũ đã sớm dự liệu trước. Cô nói: “Cô giáo nhận xét hoàn toàn đúng, quả thực có nhiều đoạn múa em còn chưa thật sự thuần thục. Đây là lỗi của em.”

Lúc này Lâm Miểu, và Mộc Tử Nhàn không nhịn được nữa, lập tức đứng lên giải thích thay bạn: “Bạn ấy chỉ có ba ngày luyện tập thôi.”

“Người nào đó lúc đầu hứa hẹn làm bạn diễn, kết quả sát kỳ sát hạch cho người ta leo cây. Lỗi không phải do Khương Vũ.”

Khương Vũ lập tức đưa mắt ra hiệu hai cô bạn đừng can thiệp, kết quả là kết quả cô không muốn giải thích.

Thầy cô của Esmela nổi tiếng nghiêm khắc, ở đây nói chuyện bằng thực lực, là một nghệ sĩ múa đứng trên sân khấu phải có trách nhiệm đem đến màn biểu diễn hoàn hảo nhất, không làm được là lỗi của bản thân không lý do.

Chưa chuẩn bị chu đáo chính là chưa chuẩn bị chu đáo, cô không muốn lấy cớ, giải thích đủ điều.

Bạch Thư Ý xụ mắt, tiếp tục nói: “Vấn đề lớn nhất không phải thời gian luyện tập ngắn, mà là em căn bản không để lời tôi nói trước đó trong lòng. Hoặc em cho rằng tôi dạy không đúng?”

Lời này thực sự vô cùng nghiêm trọng.

Khương Vũ dừng lại, từ tốn đáp: “Em… Em quả thực không làm theo những gì cô nói, và vẫn đặt nặng vào biểu cảm cũng như dựng hình sân khấu.”

Bởi vì không có nhiều thời gian như bài diễn định biểu diễn chung với Ôn Luân, để có thể chăm chút chi tiết cho kỹ thuật múa.

Khương Vũ phải hoàn chỉnh sân khấu trong khoảng thời gian ngắn nhất. Vì vậy cô dành nhiều thời gian và công sức cho việc thiết kế, dựng hình, và đầu tư nhiều cho biểu cảm, cảm xúc của nhân vật cũng như cách diễn giải câu chuyện của riêng mình…

Từ nhỏ đến lớn Khương Vũ xem những video biểu diễn của Bộ Đàn Yên không dưới trăm lần, cũng xem qua vô số bài biểu diễn của các diễn viên múa ballet khác.

Vì sao Bộ Đàn Yên có thể trở thành nghệ sĩ ballet truyền kỳ, cũng bởi cô ấy không giống với những người khác, cô ấy không chỉ đơn giản là đang múa, mà là đang tái hiện, khắc họa, kể những câu chuyện mỹ lệ, động lòng người bằng điệu nhảy.

Chỉ khi cốt lõi của câu chuyện được khắc họa một cách đầy cảm xúc nó mới có thể chạm đến trái tim khán giả, khơi gợi sự cộng hưởng cảm xúc rộng rãi, truyền cảm hứng đến nhiều trái tim.

Cô muốn nhảy múa như Bộ Đàn Yên chứ không dừng lại ở một con robot biết khiêu vũ.

Bạch Thư Ý phủ nhận ý kiến của Khương Vũ, lạnh lùng nói: “Nếu sau này em còn tiếp tục hành đồng như vậy… tôi không thể dạy em nữa.”

Khương Vũ im lặng không nói. Bầu không khí cứng ngắc bao trùm cả hội trường.

Lúc này Tiết Gia Di từ đầu buổi sát hạch đến bây giờ vẫn không mở miệng, đột nhiên nở nụ cười: “Nghe nói trò Khương Vũ chỉ luyện tập bài này trong vỏn vẹn 3 ngày, thế nhưng vẫn có thể biểu diễn đạt đến trình độ này quả thực không tệ.”

“Cảm ơn cô Tiết.”

Tiết Gia Di không phải muốn nói giúp Khương Vũ, bà ta chỉ đơn thuần thích nhìn Bạch Thư Ý tức giận mà thôi.

Bà biết hiện tại Bạch Thư Ý đang để tình cảm thù ghét cá nhân lấn lướt.

Giống như năm đó hai người họ ngồi cùng một hàng ghế, ngước nhìn Bộ Đàn Yên nhảy múa trên sân khấu, bầu không khí tinh diệu cùng những cảm xúc thăng hoa ấy đúng là cuốn hút… không ai sánh bằng.

Từng bước nhảy của người phụ nữ đó có thể khiến cho khán giả dưới khán đàn lã chã rơi nước mắt, có thể khiến cả hội trường lạc lối trong thứ cảm xúc bủa vây, bồi hồi tĩnh lặng thật lâu ngay cả khi bài biểu diễn đã kết thúc.

Phong cách của cô ấy, đến nay chưa có một ai có thể kế thừa được.

Nhưng mà Khương Vũ hết lần này đến lần khác đều mang đến cho họ cảm giác như thể Đàn Yên năm đó, chờ một thời gian nữa, con đường tương lai của cô bé này tiền đồ vô lượng, không đoán định nổi.

Tiết Gia Di biết điều này khiến người cao ngạo như Bạch Thư Ý tức đến nghẹn họng.

Bà ôm cánh tay, vui vẻ xem náo nhiệt, chỉ sợ chuyện không loạn thêm, ung dung nói tiếp: “Bạch Ý, tôi cảm thấy cô đối xử hình như quá nghiêm khắc với Khương Vũ rồi. Lại nói phong cách dạy quá mức bảo thủ, truyền thống của cô có thể không thích hợp với cô bé nha.”

Ánh mắt Bạch Thư Ý lạnh đi.

Tiết Gia Di đâm đúng chỗ đau của bà ta.

Không sai, từ nhỏ bà đã chịu sự giáo dục ballet quy củ, chính thống. Vì vậy đối với yêu cầu mỗi chi tiết dù là nhỏ nhất đều phải hoàn mỹ, vô khuyết, đặc biệt là kỹ năng múa, và sự chau chuốt của động tác tuyệt đối không phép có bất kỳ sai lầm nào.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác…

Năm 16 tuổi gặp Bộ Đàn Yên, vũ đạo của cô bé kia triệt để phá tan mọi nhận thức cũng như chuẩn mực ballet của bà.

Quá khứ bị yêu cầu phải nỗ lực không ngừng để đạt đến sự hoàn hảo trong từng bước nhảy, vào khoảnh khắc gặp Bộ Đàn Yên tất cả đều tan thành mây khói. Ở Bộ Đàn Yên căn bản không tồn tại điều này, cô ta muốn nhảy thế nào thì nhảy, chỉ cần không làm sai lệch nội dung vở diễn, còn lại hoàn toàn tự do phát huy theo cảm xúc và trí tưởng tượng, biến những màn biểu diễn của mình trở thành độc nhất vô nhị, tinh tế đầy cảm xúc.

Khán giả rơi lệ vì cô ta, điên cuồng vì cô ta.

Về phần Bạch Thư Ý, tín ngưỡng mà cô vẫn tin tưởng tuyệt đối bao nhiêu năm, tuy rằng không sai, nhưng lại không phải thứ hoàn mỹ nhất.

Tất cả những cố gắng, những ngày đêm khổ luyện quên ăn quên ngủ, tất cả đều bị phủ định sạch sẽ.

Dựa vào đâu???

Cũng may, Bộ Đàn Yên chết rồi, sẽ không còn một Bộ Đàn Yên thứ hai nữa.

Cuối cùng sau vài chục năm thư thái Bạch Thư Ý cũng dần dần công thành danh toại, theo lý tưởng mà bà vẫn tôn sùng.

Nhưng hôm nay bỗng nhiên lại nhảy ra một Khương Vũ, khiến cơn ác mộng năm nào lần nữa trở lại… Bạch Thư Ý sao có thể cam tâm.

“Khương Vũ nếu như em cứ khư khư cố chấp, tôi không thể tiếp tục dạy em được nữa.” Bạch Thư Ý cố tình phóng đại sự việc, lạnh lùng đứng lên, nghiêm khắc nói: “Tôi nghĩ tất cả các giáo viên của trung tâm nghệ thuật Esmela đều không chấp nhận được một học sinh bất trị, coi thường lời hướng dẫn của giáo viên.”

Lời này khiến tất cả bạn học đều kinh ngạc, bàng hoàng.

Đây… ý cô giáo là muốn đuổi học Khương Vũ sao?

Nếu Khương Vũ bị đánh trượt… vậy những màn biểu diễn kia của bọn họ có thể nói khó coi không nhìn nổi.

Khương Vũ không ngờ Bạch Thư Ý có thể nói ra những lời này.

Cho dù cô nhảy không tốt, nhưng tuyệt đối không thể bị điểm liệt.

“Đương nhiên mỗi bạn học ở đây để vào được trung tâm nghệ thuật Esmela đều không dễ dàng gì, cho nên tôi cũng không tùy tiện đuổi em khỏi đây.” Bạch Thư Ý ôn tồn nói tiếp: “Chỉ cần trò chịu thừa nhận sai lầm, thừa nhận cách thức biểu diễn vừa rồi là sai, đồng thời cam đoan về sau sẽ không tái phạm nữa vậy có thể tiếp tục ở lại, em vẫn là học trò của tôi.”

Tiết Gia Di quay đầu quan sát Bạch Thư Ý, thoáng kinh ngạc.

Bạch Thư Ý duy trì nụ cười nhàn nhạt như trà, bà ta vẫn luôn sắm vai vị giảng viên hiền hòa, nhẹ nhàng, tính tình dễ mến, một cách hoàn hảo vậy mà chỉ vì Khương Vũ lại để lộ sự cố chấp, ích kỷ.

Bà biết, Bạch Thư Ý tuyệt đối không có ý muốn khai trừ Khương Vũ, bà ta chỉ muốn cô bé kia cúi đầu nhận sai.

Thừa nhận con đường mình lựa chọn là sai lầm, thừa nhận phong cách của Bộ Đàn Yên là sai.

Nhìn xem, tranh giành nhiều năm như thế, người cũng đã chết rồi, vậy mà vẫn giữ khư khư sự ganh tị, thù hằn như vậy.

Khóe miệng Tiết Gia Di cong lên một nụ cười lạnh.

Khương Vũ nắm chặt tay, cô căn bản không muốn nhận mình sai, cũng cảm thấy bản thân lựa chọn thần tượng một người, đi theo phong cách của người ấy rốt cục sai ở đâu.

Rất hiển nhiên ý của cô giáo Bạch chính là: Tôi cực kỳ không thích Bạch Đàn Yên.

Nhưng cô không có cách nào lấy lòng cô giáo Bạch mà phủ nhận sự ngưỡng mộ dành cho người đã truyền cảm hứng, truyền khát khao ballet, truyền sức mạnh và hy vọng cho cô bao nhiêu năm nay.

Vũ đạo… trình diễn ra chính là để cho người ta thưởng thức, chỉ có thể xuất phát từ trong tim mới lay động được trái tim.

Mà sức biểu đạt của vũ công là phương tiện biểu đạt cái tình của câu chuyện.

Cô không phải một cỗ máy nhảy, và không bao giờ muốn trở thành một cỗ máy nhảy, đây không phải ý định ban đầu của cô.

Trung tâm nghệ thuật Esmela không phải mục đích cuối cùng của Khương Vũ, mặc dù đó là con đường ngắn nhất dễ dàng nhất để cô đạt được ước mơ nhưng nếu đánh đổi sơ tâm để được ở lại đây… Khương Vũ không làm được.

Giống như Cừu Lệ nói, chỉ cần có thể múa không phải chính là điều hạnh phúc nhất hay sao.

Gì mà nữ hoàng thiên nga, gì mà công chúa thiên nga… đều không quan trọng, chỉ cần có thể múa, vậy thì có là trên đường phố người qua kẻ lại, cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ cần có thể múa như sơ tâm ban đầu vậy thì nơi đâu cũng là sân khấu rực rỡ nhất.

“Em không sai.”

Khương Vũ cắn răng, nhìn Bạch Thư Ý, chậm rãi và kiên quyết nói: “Bộ Đàn Yên là nghệ sĩ múa em sùng bái nhất. Cô ấy là xuất phát điểm để em đến với ballet và cũng là đích đến mà em muốn theo đuổi. Em tuyệt đối không từ bỏ.”

Chương 54:

Bạch Thư Ý sau khi nghe Khương Vũ nói lời này sớm đã kìm không được nộ khí.

Bà thật sự không hiểu, Bộ Đàn Yên đã mất nhiều năm như vậy, lưu lại trong ký ức thời niên thiếu của bà một bóng đen không thể nào xóa nhòa đã đành, hiện tại còn có thể ám ảnh bà đến tận hiện tại, đến mức khiến bà không dưới 1 lần mất khống chế.

Sắc mặt Bạch Thư Ý âm trầm, đè ép cuống họng, nhíu mày nói với Khương Vũ trên đài: “Để bảo vệ người trò sùng bái, trò định hủy đi tiền đồ của mình hay sao?”

Khương Vũ còn chưa lên tiếng, Tiết Gia Di đã cắt ngang: “Đúng vậy, nhận sai với cô giáo Bạch thì có sao. Cô Bạch dụng tâm dạy bảo trò, đó là vì muốn tốt cho trò. Trung tâm nghệ thuật Esmela là nơi nào chứ, dù em có bị đẩy xuống lớp F, phóng mắt nhìn khắp cả nước cũng xem như là diễn viên múa top đầu, chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy lại muốn hủy đi tiền đồ của mình. Đáng không?”

Khương Vũ biết Tiết Gia Di không thích cô, những lời bà đang nói đây nghe thế nào cũng cảm thấy châm chọc, khiêu khích, nhưng mỗi câu đều có lý.

Vì tính khí nhất thời, từ bỏ con đường mình đã kiên trì, nỗ lực lâu như thế, từ bỏ tương lai sáng lạn phía trước… thật sự đáng chăng?

Khương Vũ không biết đáp án.

Nhưng có một điều duy nhất cô hiểu vô cùng rõ ràng đó là: Cô không sai.

Có lẽ, có lẽ người trưởng thành cũng không phải sẽ có thể phân biệt đúng sai, mà chỉ nhìn vào lợi và hại…

Nhưng mà trên thế gian này, luôn có một số người, cứ nhất nhất kiên trì ôm ấp sơ tâm, kiên định với tín ngưỡng của mình.

Có lẽ như thế rất ngốc nghếch, nhưng Khương Vũ lại không thể từ bỏ được.

“Em không sai.” Cô lần nữa lặp lại 3 chữ này: “Lý tưởng khác nhau không thể cùng nhau đi tiếp. Nếu như cô giáo Bạch cảm thấy em không thích hợp với Esmela. Vậy em có thể rời đi.”

Bạch Thư Ý lành lạnh nhìn cô, vô tình nói: “Đã vậy…”

“Nhưng em như cũ vẫn muốn nói, múa ba- lê không nên chỉ chăm chăm đóng khuôn vào một hình mẫu hay quy chuẩn. Vũ đạo thể hiện được cái tình đó là quan trọng nhất, kỹ năng chỉ là thứ hai, và nó hỗ trợ cho việc truyền tải cảm xúc của điệu múa.”

Lời này vừa nói ra, mấy vị ban giám khảo lớn tuổi đều âm thầm kinh hãi.

Câu nói này, trong cuộc thi đấu chung kết giành vị trí quán quân, mà Bạch Thư Kỳ đã để thua Bộ Đàn Yên. Bộ Đàn Yên đã từ trên cao nhìn xuống kẻ bại trận, nghiêm túc nói ---

“Kỹ thuật sinh ra để phục vụ cho sự truyền đạt cảm xúc của cơ thể. Đặt xe trước ngựa cô sẽ không bao giờ có thể múa ra một vở ba lê đẹp đẽ, hoàn hảo nhất.”

Câu nói này giống như một lưỡi dao sắc bén liên tục âm ỉ trong trái tim Bạch Thư Ý bao năm nay.

Hiện giờ vậy mà Khương Vũ… dám đâm vào vết thương ấy lần nữa.

Tạ Uyên ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng của hội trường, không có ai chú ý đến ông.

Cách ông không xa chỉ có một cậu thiếu niên chính Cừu Lệ.

Ông không phát giác từ đầu đến cuối Cừu Lệ vẫn luôn dò xét mình, bởi vì toàn bộ lực chú ý của ông đền dán lên người cô bé trên sân khấu.

Dù là giọng điệu, cách nói chuyện, hay sự tự hào và quả cảm ánh lên trong đáy mắt, nét kiên cường, sự khát khao, dũng cảm đương đầu không hối tiếc, không do dự… tất cả đều giống hệt cô gái nhỏ vì muốn theo đuổi ông mà dám cả gan khiêu vũ giữa phố bao người qua lại.

Quả là… giống như đúc. Đều là đồ đầu đá.

Không còn bất kỳ nghi ngờ nào, cũng chẳng cần làm giám định, Tạ Uyên hoàn toàn xác định, Khương Vũ chính là con gái của ông, là con của ông và Bộ Đàn Yên.

Ngay tại thời điểm ông chuẩn bị đứng dậy giúp Khương Vũ thoát khỏi tình cảnh này, Tiết Gia Di bỗng nhiên mở miệng nói: “Không cần náo thành như thế, trình độ của Khương Vũ tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, Thư Ý, nếu như thật sự cô định loại con bé, chỉ sợ toàn thể học sinh khó phục được.”

Bạch Thư Ý lạnh lùng nhìn Tiết Gia Di, bà đương nhiên biết hiện tại cô ta đang tìm một cái thang cho mình leo xuống.

Ở đây nhiều học sinh như vậy, nếu bà thật sự đuổi Khương Vũ khỏi Esmela, mà sau này chắc chắn đám học sinh sẽ nghị luận, bàn tán nói Giáo viên vũ đạo của Esmela lạm dụng quyền lực đuổi học học sinh!!?

Tin đồn này mà truyền đi danh dự của bà sẽ tiêu tùng.

“Vậy cô có ý kiến gì?” Bạch Thư Ý mặt không đổi sắc hỏi Tiết Gia Di.

Tiết Gia Di cố tình không để Bạch Thư Ý đạt được mục đích, nên cười nhạt đáp: “Nếu cô giáo Bạch không muốn trò ấy, lớp B của tôi học sinh ngoan nhiều lắm, thêm một cô bé cứng đầu, phản nghịch cũng không tệ.”

“Cái gì!”

Bạch Thư Ý khó có thể tin nhìn bà ta: “Cô muốn thu nhận trò ấy? Không phải cô ghét nhất…”

“Cô Bạch, con người tôi từ trước đến giờ luôn công chính nghiêm minh, chưa từng lấy công trả thù tư bao giờ.”

Bạch Thư Ý hiểu rõ ả Tiết Gia Di này chỉ muốn cạnh tranh với bà, nếu như để cô ta thực sự thu nhận Khươn Vũ, tương lai tranh tài, với tài năng của Khương Vũ chắc chắn sẽ giúp cô ta cầm trong tay những giải thưởng giá trị, đó là điều không thể nghi ngờ.

Ai không muốn sở hữu hạt giống tốt, các giáo viên cạnh tranh so với đám học sinh cạnh tranh khốc liệt không kém hơn.

Bà sao có thể để chuyện này xảy ra.

Bạch Thư Ý không thể để Khương Vũ vào lớp của Tiết Gia Di, cũng chẳng thể đuổi con nhóc này, càng không thể tiếp tục giữ Khương Vũ bên cạnh, dù sao bà đã thương lượng xong xuôi với Thẩm gia, đồng ý thu nhận Thẩm Ngạo Tinh làm học trò ruột.

Bà chỉ có thể hạ thấp mình, ngữ khí nhu hòa nói: “Đương nhiên làm học sinh trò có quan điểm cũng như lý tưởng của riêng mình, đôi khi điều đó lại có điểm không đồng nhất với giáo viên của trò. Tuy nhiên là một người thầy, người cô, tôi không miễn cưỡng, cũng không gượng ép trò tiếp nhận. Đây cũng chỉ là lời nhận xét chủ quan để trò ngày càng tốt hơn.”

Lời này chẳng khác nào tự vả mặt mình.

Các bạn học sinh bắt đầu ríu rít thảo luận, cho tới bây giờ chưa từng thấy cô Giáo Bạch Thư Ý dùng thái độ này đối đãi với học sinh bao giờ.

Bạch Thư Ý phẫn uất nhìn về phía Tiết Gia Di, nếu không phải ả ta nửa đường nhảy ra ngáng chân bà một cái, bà sao có thể rơi xuống tình trạng mất hết mặt mũi như hiện tại, lại còn phải hạ mình nhún nhường với một học sinh?

“Khương Vũ, như vậy đi, lớp A và lớp B trò chọn một. Thế nào, cô Tiết và cô, em tự lựa chọn.”

Đám học sinh bắt đầu náo nhiệt xì xào, giữa lớp A và lớp B đương nhiên chọn lớp A rồi, dù sao diễn viên múa chính cơ bản đều là những bạn thuộc lớp A!

Ai chẳng muốn vào lớp A.

Sắc mặt Tiết Gia Di trầm xuống, lạnh lùng liếc Bạch Thư Ý. Bạch Thư Ý thoải mái cười cười tự đắc nhìn bà.

Bất kể thế nào đi chăng nữa, dù phế đi đứa trẻ này, bà cũng nhất định phải giữ con bé bên cạnh mình, không thể để cho kẻ khác hưởng lợi.

Nhưng mà, chỉ có bất ngờ hơn không có bất ngờ nhất, khiến tất cả không nghĩ tới, đó là Khương Vũ vô cùng nghiêm túc, bình tĩnh nói: “Em muốn chọn lớp F.”

“Cái gì????”

Tiết Gia Di và Bạch Thư Ý đồng thời giật mình.

Cô ấy chọn lớp F!!!!!!!!!!!!!

Các bạn học khiếp sợ bàn tán.

“Khương Vũ vậy mà lại vào lớp F.”

“Lớp A, lớp B mặc cậu ấy chọn, kết quả cậu ấy thà vào lớp F???”

“Không phải đâu.”

“Này hành động đó khác gì thẳng thừng từ chối cả hai vị giáo viên quyền lực nhất Esmela!!”

“Trâu bò vãi.”

Tiết Gia Di không tin nổi vào tai mình, nghĩ thế nào cũng không ngờ đến việc Khương Vũ tự nguyện vào lớp đáy cùng của Esmela.

“Trò chắc chắn???”

Tạ Uyên nghiêm túc nhìn Khương Vũ trên sân khấu, chỉ cần cô bé có một chút không tình nguyện, ông chắc chắn sẽ giúp cô…

Đứa con gái bé bỏng nhà mình bị thất lạc lâu như vậy, ông hận không thể nâng trên tay mà yêu chiều, bảo vệ… Con bé muốn gì ông cũng đều có thể cho.

Nhưng con gái ông lại là một cô gái kiên cường và có chính kiến kiên định, Nhiều khi Tạ Uyên muốn giúp nhưng không thể.

Khương Vũ kiên trì đáp: “Em đã nghĩ kỹ, em tự nguyện vào lớp F.”

Bạch Thư Ý trầm mặt nói: “Khương Vũ đừng bởi vì hờn dỗi mà hủy mất tiền đồ của mình.”

Khương Vũ bình tĩnh đáp: “Kỳ thực, điều này chính là đạo lý trước đây cô đã dạy em. Múa ba lê không chỉ là mỗi nhân vật nữ chính trên sân khấu, cho dù là nữ hoàng thiên nga, hay những thiên nga múa phụ, mỗi người đều có vai trò hết sức quan trọng. Em đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ lớp F sẽ cho em một khởi đầu hoàn toàn mới.”

Bạch Thư Ý bị nói cho á khẩu không nói lên lời, bỗng nhiên bà có chút xấu hổ.

Không sai, đó là lần đầu tiên Khương Vũ đạt giải bài biểu diễn xuất sắc, Bạch Thư Ý muốn giáo huấn thị uy cho nên mới nói mấy lời ấy, chẳng ngờ con bé này vẫn còn nhớ kỹ.

Bà cũng nhìn ra, tất cả những chuyện phát sinh vừa rồi, không phải cô bé kia muốn nhắm vào bà, mà chỉ đơn giản muốn bảo vệ tín ngưỡng của mình.

So ra, Bạch Thư Ý cảm thấy mình như thể dạng tôm tép tấm lòng hạn hẹp.

Kết quả kỳ thi sát hạch đã loại đi một số học viên có nền tảng không vững, cùng một số bạn học gia đình có bối cảnh được nhập học nhờ có thư giới thiệu, còn lại đều là những vũ công ưu tú ngạn chọn vạn tuyển.

Bất ngờ nhất đương nhiên là việc Khương Vũ nhảy dù thẳng từ lớp A xuống lớp F.

Lớp F có số lượng người đông nhất, phong cách cũng hỗn tạp, là lớp trình độ xếp loại kém nhất của trung tâm nghệ thuật Esmela.

Tại Esmela các học viên lớp F gần như không có cái gọi là nhân quyền, ngay cả các học viên lớp EDC cũng có thể tùy ý giễu cợt, miệt thị họ.

Nhưng đây là lựa chọn của Khương Vũ.

Câu nói của Cừu Lệ đã triệt để thức tỉnh cô.

Ngày trước cô quá tranh cường, háo thắng, cảm thấy mình vừa xuất đạo đã đứng trên đỉnh cao, điều này làm cô ảo tưởng như thể ngay ngày mai có thể biến thành Bộ Đàn Yên thứ hai.

Đúng là quá ngây thơ.

Tuổi trẻ cho ta thời gian và sức sống để rèn luyện và nỗ lực, hoàn thiện hơn chứ không phải để ngủ vùi trong chiến thắng, hay tranh giành hơn thua.

Có lẽ lớp F là một điểm khởi đầu hoàn toàn mới đối với cô, nhắc nhở cô đừng kiêu ngạo, đừng nôn nóng hãy bước từng bước chậm rãi, chắc chắn đến ước mơ một cách thiết thực nhất.

Khương Vũ tẩy trang xong, đổi lại quần áo thường, bao theo túi xách ra khỏi phòng thay đồ.

Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn đang đứng bên ngoài dậm chân tiếc hận thay cho bạn. Nhưng ở phương diện khác ba người có thể ở một chỗ cùng học tập, cùng rèn luyện, kể ra cũng thấy cao hứng.

“Kỳ thực cô giáo Bạch là một người rất kiêu ngạo.” Lâm Miểu nói: “Cậu không nên lấy cứng chọi cứng, công khai đáp trả lại cô ấy trước mặt nhiều người như thế, cứ nhận sai rồi tiếp tục làm học trò của cô, không phải tốt hơn à?”

Mộc Tử Nhàn gật đầu lia lịa đồng tình: “Trong tay cô giáo Bạch có vô số tài nguyên, nếu như cậu có thể đi theo cô, về sau tiền đồ vô lượng, tốt biết bao nhiêu, giờ thì hay rồi chỉ tiện nghi cho con nhỏ Thẩm Ngạo Tinh.”

Thẩm Ngạo Tinh thay thế vị trí của Khương Vũ cùng Ôn Luân trở thành học trò ruột của Bạch Thư Ý, có thể nói nếu cô ta tiếp tục bảo trì được vị trí này, tương lai những sân khấu biểu diễn lưu động của trung tâm chắc chắn vũ công chính sẽ là cô ta.

Khương Vũ nhoẻn miệng cười phẩy tay: “Không sao, có thể ở chung một lớp với các cậu tớ rất vui, ai nói cứ nhất định phải là vũ công múa chính chứ.”

“Oa, trên thế giới này còn có diễn viên ba lê không muốn làm vũ công múa chính cơ à.” Lâm Miểu không tin nhìn Khương Vũ: “Đừng an ủi tớ, có thể trở thành nữ hoàng thiên nga, ai còn muốn múa bốn thiên nga phụ nữa.”

Khương Vũ nợ nụ cười nhẹ nhàng như gió.

Trước kia cô nếu không thể là nữ hoàng thiên nga cô nhất định không nhảy, nhưng bây giờ tâm tính thay đổi rất nhiều.

Bộ Đàn Yên ban đầu không phải cũng bắt đầu từ vai diễn phụ, nhưng với diễn xuất độc đáo, lý tưởng kiên định và nỗ lực sau đó dần dần được phát hiện hay sao?

Mặc dù Khương Vũ ở lớp F nhưng khả năng của cô tuyệt đối không phải là F cô tin tưởng điều này.

Ba cô gái đi ra từ cửa hông của hậu trường. Cách đó không xa chỗ cột trụ đá lớn ngoài hành lang, Khương Vũ nhìn thấy Tạ Uyên.

Hôm nay ông mặc một bộ quần áo vô cùng hưu nhàn, chiếc áo đũi màu đậm phối với quần vải đen, đi giày thể thao, nhìn qua vừa trẻ trung lại năng động, đến mức nếu không nhìn kỹ, quả thật không nhận ra nổi ông là giám đốc điều hành của một trong số những công ty khoa học kỹ thuật lớn nhất Bắc Thành.

“Khương Vũ, người kia là ba cậu à?”

“HẢ?”

“Òa, cậu nhìn giống ba ghê.”

“...”

Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn không quấy rầy đôi “cha con” nói chuyện, thế là rời bước đi.

Khương Vũ mỉm cười với Tạ Uyên, ông mặc dù đã qua tuổi 40 nhưng bộ dáng anh tuấn, thân thể rắn chắc, khỏe khoắn đặc biệt là khí chất lỗi lạc, thu hút.

Khương Vũ không cảm thấy mình và chú ấy có điểm gì giống nhau, có lẽ chỉ vì Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn hiểu lầm hai người là cha con cho nên mới nói vậy.

Cô chạy chậm qua, tò mò hỏi: “Chú Tạ hôm nay chú cũng tới sao?”

“Chú là cổ đông của trung tâm nghệ thuật Esmela mà.” Tạ Uyên giải thích: “Hôm nay là ngày sát hạch quan trọng phải đến xem chút chứ.”

Đôi mắt hẹp dài của Khương Vũ cong cong híp lại, cười trêu: “Xem ra là đang cải trang vi hành nhà.”

Tạ Uyên đi “thanh tra”, Khương Vũ đã được chứng kiến, nếu như Esmela biết quản lý cao cấp đến, chắc chắn sẽ cử nhân viên đến tiếp đón, chiêu đãi, sao có thể im ắng thế được.

Tạ Uyên cực kỳ tán thưởng lại có chút tò mò nói: “Chú rất hiếu kỳ phần trình diễn của cháu lên đến xem, ban đầu xem như có thể vào lớp A tại sao cháu lại khăng khăng đòi xuống lớp F thế.”

“Chú đừng trêu cháu nữa.” Khương Vũ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Hôm nay thực sự cháu phát huy không tốt.”

“Chú thấy cháu đã biểu hiện vô cùng tốt.” Tạ Uyên nở nụ cười khó có được: “Nhiều năm như vậy, cháu là học sinh đầu tiên có thể phản bác Bạch Thư Ý khiến cô ấy không nói lại được câu nào. Bình thường đến các giáo viên của Esmela cũng phải khiêng nể cô ấy.”

“A nha chú đừng nói nữa.” Khương Vũ buồn bực gãi đầu: “Chú nói cháu lại hối hận, vừa rồi đúng là nhất thời xúc động, máu nóng xông lên não…”

Tạ Uyên quan tâm hỏi: “Nếu như cháu không tình nguyện vào lớp F, có thể nói cho chú. Bất luận là lớp nào, hay muốn giáo viên nào của Esmela dạy, chú sẽ giúp cháu chỉ định.”

Khương Vũ hơi kinh ngạc nhìn Tạ Uyên: “Chú Tạ, chú lại đùa cháu rồi.”

“Cháu thấy chú giống nói đùa lắm à?”

Khương Vũ không biết tại sao Tạ Uyên lại tốt với mình như vậy, cho nên không dám tùy tiện nhận ân tình này: “Không cần đâu ạ, lớp F rất tốt, Cháu cần một cơ hội mới để bắt đầu lại từ đầu.”

Tạ Uyên biết mình đã can thiệp quá sâu, cô bé này so với Đàn Yên còn mạnh mẽ, kiên định hơn, nếu giúp đỡ không khéo léo ngược lại chỉ phản tác dụng.

Đây không phải điều tốt cho cô bé.

Tạ Uyên không miễn cưỡng, chỉ cần cô không hối hận vì lựa chọn của mình, nếu cô chỉ cần có bất kỳ điều tiếc nuối nào, ông đều sẵn sàng mở một con đường lui cho cô.

“Đúng rồi, Tạ tiên sinh, chú đã tìm được con gái chưa?” Khương Vũ đột nhiên nghĩ đến chuyện này, tò mò hỏi: “Hay có đầu mối gì chưa?”

“Đã tìm được.” Tạ Uyên bình tĩnh nói: “Nhưng chú không dám nhận con bé.”

Khương Vũ không hiểu: “Tại sao ạ?”

Tạ Uyên thâm sâu nhìn cô: “Con bé đã có một gia đình hạnh phúc, có một người mẹ yêu thương hết mực, cuộc sống hiện tại… thật ra rất tốt. Con bé cũng có ước mơ riêng, vô cùng chăm chỉ cố gắng, cho nên chú không biết sự xuất hiện của mình có làm xáo trộn cuộc sống êm đềm của nó không?”

Khương Vũ có điều suy nghĩ, gật gật đầu: “Tình huống như thế… quả thực không nên quấy rầy.”

“Ừm chỉ cần thường xuyên được nhìn thấy con bé, yên lặng ủng hộ con bé, vậy là chú thỏa mãn rồi.”

“Nhưng mà chú cũng có thể chậm rãi nói cho bạn ấy biết, nếu như bạn ấy biết trên đời còn có một người ba thân sinh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

Tạ Uyên thâm tình nhìn cô: “Thật sao?”

“Chú tốt như vậy chắc chắn bạn ấy biết mình có một người ba tuyệt vời như chú sẽ rất vui.”

“Chú… rất tốt à?”

“Vâng.”

Khương Vũ nở nụ cười: “Nếu chú là ba của cháu, cháu cũng sẽ rất vui.”

Trái tim Tạ Uyên điên cuồng nhảy dựng lên, tiến tới chỗ Khương Vũ, còn muốn nói gì đó, lại nghe sau lưng một thanh âm băng lãnh, trầm thấp vang lên: “Khương Vũ.”

Tạ Uyên quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên một thân quần áo đen lạnh lùng nhìn ông.

Ta Uyên nhớ rất rõ cậu thiếu niên này, trước đó trong trường học đã từng tiếp xúc qua một lần, ấn tượng của ông với cậu ta phi thường tệ.

“A, bạn trai cháu tới rồi.” Khương Vũ lễ phép cúi chào Tạ Uyên: “Cảm ơn chú, hôm nay đã đến xem cháu biểu diễn, không có việc gì cháu xin phép đi trước.”

“Chờ một chút.”

Tạ Uyên gọi Khương Vũ, lại nhìn Cừu Lệ đứng phía xa, cực kỳ không an lòng.

Nhưng đây là chuyện tình yêu tình báo của đám trẻ, ông cũng không tiện can thiệp.

Tạ Uyên đã điều tra qua về Cừu Lệ, thân thế của cậu bé này vô cùng phức tạp, thực sự không phải đứa trẻ bình thường, dẫn đến trên người luôn có thứ khí chất trầm uất, u ám.

Người làm cha mẹ, ai đồng ý để con gái mình giao du với dạng con trai như thế.

Tạ Uyên nhớ đến ngày trước khi ông và Bộ Đàn Yên yêu nhau, Bộ gia phản đối gay gắt, dùng mọi mối quan hệ đàn áp ông xuống tầng lớp thấp nhất, vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy.

Với địa vị xã hội hiện tại, Tạ Uyên muốn hủy tương lai của Cừu Lệ là việc rất dễ dàng, khó khăn chính là đứng ở lập trường của con cái, thế nào mới là tốt cho con, thấu hiểu con, đồng thời ông cũng muốn tôn trọng lựa chọn và quyết định của Khương Vũ.

Những việc ông đã trải qua, Tạ Uyên không hi vọng Khương Vũ phải khổ sở như vậy.

“Cháu cẩn thận một chút, có chuyện gì, nhớ gọi điện cho chú nhé.”

“Dạ, chú yên tâm. Cậu ấy rất tốt.”

Khương Vũ nói xong, chạy về phía Cừu Lệ.

Tạ Uyên nhìn bóng lưng đôi trẻ rời đi, sau đó rút di động gọi điện thoại cho trợ lý ---

“Vấn đề học bổng buổi sáng nay cậu đề cập, nói lại cụ thể tôi nghe.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.