Bên mâm cỗ Tết, Đào Hằng và Hoàng Kiến Đạt cười tươi với cuộc nói chuyện đậm chất cà khịa nhau của cả hai. Những tiếng cười và tiếng nói ồn ào của mọi người ở ngoài sân khiến bầu không khí trở nên ấm áp, bất chấp những khoảng cách về tuổi tác hay sự hiểu biết. Hằng và Kiến Đạt đã trở thành bạn bè từ rất lâu, cả hai đều là những người bạn vong niên, nhưng mỗi khi họ gặp nhau ở đâu, ở nơi đó đều được mô tả là nóng như lửa, lạnh như băng và đậm mùi thuốc súng.
Khi bước ra sân, cảm giác cô đơn, lạc lõng giữa đám đông hiện hữu khiến Hạo càng trở nên buồn bã. Nhìn lão Đào và lão Hoàng vẫn đang chén chú chén anh, một chén lại lôi cái hay dở của đối phương để tranh luận, Hạo thấy vui cho đôi bạn vong niên đó "Đây chính là tình bạn chân chính mà bao nhiêu người tìm kiếm bấy lâu nay sao? Thật ngưỡng mộ!" Nhưng cũng vì vậy mà lòng Hạo dấy lên một nỗi sầu "Họ có bạn có bè, có người để nói chuyện, trái ngược với ta, một hoàng tử nhưng cô độc! Ta muốn nói chuyện với họ, họ lại kính sợ ta! Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng thế! Đúng như câu "Được cái này mất cái kia""
Đứng giữa sân đất, Hạo đưa mắt nhìn quanh như muốn tìm kiếm một cái gì đó. Có tiếng một thiếu nữ giọng trong như nước hỏi:
- Hoàng tử tìm An Nhiên sao? Tiểu nữ vừa thấy An Nhiên đi ra phía bờ sông.
Hạo nhìn về phía vừa cất tiếng, liền nhận ra ngay đó là một trong hai mỹ nhân của làng, tên là Hạ Liên. Nhìn người con gái mặc váy lụa đào, tóc tết hai bím đứng trước mặt, Hạo gật đầu cảm ơn rồi đi ra phía bờ sông. Hạ Liên nhìn theo bóng lưng của Hạo, khuôn mặt có chút thất vọng "Anh ấy vậy mà đến cả nhìn ta một cái cũng không? Tại sao chứ?"
Một thanh niên mặt đỏ gay vì say rượu, chếch choáng bước đến chỗ Hạ Liên, dùng ánh mắt si mê nhìn cô:
- Hạ Liên, nàng đây rồi! Ta tìm nàng nãy giờ đấy, nàng có biết không? Nào, uống với ta một ly!
Hạ Liên không do dự mà cho hắn ta một cái đạp mạnh vào bụng khiến hắn ta đau đớn ngã ra đất. Nàng ném cho hắn một cái nhìn lạnh lẽo đầy giận dữ, chỏ tay vào mặt hắn mà quát:
- Trọng Hành, ta cảnh cáo ngươi, hoặc tránh xa ta ra hoặc ta sẽ lấy cái quý giá nhất của ngươi đem nướng cho chó ăn! Cút!
Nói rồi Hạ Liên kiêu ngạo bỏ đi mặc trước sự ngỡ ngàng của những người đang ngồi ăn ở gần đó. Trọng Hành lồm cồm đứng dậy, ánh mắt tức tối nhìn nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành phía trước, trong lòng đầy ý hận "Hạ Liên, ngươi dám làm bổn thiếu gia mất mặt, ta nhất định sẽ bắt ngươi trả lại gấp đôi!"
Ở cách đó không xa, Hạo gần như đã chứng kiến mọi chuyện, trong đầu liền nhớ tới những dòng chữ trong cuốn tiểu thuyết mà lẩm bẩm "Cái tên Mỏ quạ rốt cuộc nghĩ gì mà cho người con gái xinh đẹp, mạnh mẽ như vậy làm trà xanh vậy, cũng thật quá đáng tiếc rồi!"
- Cái gì mà đáng tiếc vậy anh?
Một giọng nói đầy sát khí từ phía sau lưng truyền tới, Hạo giật mình quay đầu nhìn. An Nhiên đứng trước mặt Hạo, ánh mắt lãnh đạm nhìn thập tứ hoàng tử gặng hỏi:
- Anh là đang nghĩ đến ai? Hạ Liên hay Mễ? Hay là một ai khác?
Không chờ Hạo trả lời, An Nhiên đã lạnh lùng quay gót bước đi. Sau một khoảng ngắn ngơ ra vì hành động bất ngờ của An Nhiên, Hạo cũng đã phản ứng lại mà đuổi theo phía sau.
Một người đi, một người chạy theo sau ra tới bờ sông. Đến lúc này An Nhiên mới dừng lại, Hạo cuối cũng có thể dừng lại để thở. Hạo đi đến trước mặt An Nhiên, nàng lại quay mặt đi tránh né. Nhìn biểu cảm của An Nhiên, Hạo muốn nhịn cười cũng chẳng được:
- Không ngờ thanh mai của ta cũng có ngày ăn dấm!
Bị đoán trúng tim đen khiến An Nhiên mặt đỏ lên, nhưng nàng vẫn giữ thái độ lạnh lùng mà nói:
- Hoàng tử đừng gọi ta là thanh mai!
Khi nói những lời này, An Nhiên đã cắn chặt răng để bản thân không bật tiếng khóc. Nhưng với một người đã từng chia tay vài mối tình, lại sống qua hai kiếp, chút tâm tư này không thể qua mắt Hạo, thập tứ hoàng tử hỏi An Nhiên:
- Em nói anh không nên gọi em là thanh mai trúc mã? Vậy em có lý do gì để anh không gọi em như vậy không?
Nói rồi Hạo đi đến bên cạnh An Nhiên, nhân lúc nàng không phòng bị mà vòng tay ôm qua eo nàng ôm chặt. An Nhiên cố vùng vẫy thoát ra nhưng bất thành, cuối cùng đành buông thõng hai tay mà bật khóc. Tình huống này vẫn là không nằm trong suy đoán của Hạo, thấy An Nhiên phản ứng như vậy cũng chỉ có thể buông nàng ra! Hạo xoay mặt An Nhiên lại, đưa tay áo lên lau nước mắt cho nàng, âu yếm nhìn ý trung nhân, dịu dàng nói:
- Ta muốn gọi nàng là thanh mai thì nàng chính là thanh mai! Dù có biến cố nào xảy ra, trong cõi lòng ta vẫn chỉ có một người con gái, đó là nàng, nàng hiểu lời ta nói chứ?
Hạo nắm tay An Nhiên đi ra phía bến đò, nàng cúi gằm mặt, ngoan ngoãn đi theo. Ra tới bến đò, nàng mới dè dặt hỏi:
- Những lời anh nói là thật chứ?
Hạo đưa mắt nhìn An Nhiên, có chút ngỡ ngàng "Ta vậy mà vẫn chưa đủ để nàng tin tưởng sao?" An Nhiên cũng nhận ra là mình đã thất thố, vội nghiêng đầu xin lỗi:
- Là em thất lễ rồi! Em không nên nghi ngờ anh mới phải!
Hạo lắc đầu:
- Không, em nghi ngờ lời anh nói không có gì là sai nên không cần phải để trong lòng. Xuống thuyền đi, anh sẽ chứng minh cho em lời anh nói là lời thật lòng!