Mộng Hoàng Đế

Chương 15




Trời vừa sáng, An Nhiên đã mang cơm sáng sang như thường lệ.

- Hôm nay ngày mấy vậy em? - Hạo hỏi An Nhiên trong lúc nàng đang dọn dẹp nhà cửa.

An Nhiên đứng lại suy nghĩ giây lát rồi trả lời:

- Hôm nay hai bảy rồi anh.

- Hai bảy rồi à? Nếu vậy thì chuẩn bị đi, ta dẫn nàng đi chơi chợ Tết!

- Thật vậy sao?

Mắt An Nhiên sáng rực, nhưng rất nhanh nàng đã ỉu xìu, chỉ vào chiếc áo đang mặc nói:

- Nhưng em không có quần áo đẹp, chỉ có mấy bộ như này thôi.

- Không sao, dù nàng có mặc thế nào đi chăng nữa thì với ta như thế vẫn rất đẹp!

An Nhiên đỏ bừng mặt sau câu nói vừa rồi, một ý nghĩ loé qua đầu "Hoàng tử đây là đang khen mình?" Khi nhớ đến câu nói đầy thâm thúy của cha "Cho dù con chân lấm tay bùn, quần áo con mặc có cũ kỹ, quê mùa, thì trong mắt ý trung nhân của con, con vẫn rất chi là đẹp" thì mặt An Nhiên càng đỏ bừng, một suy nghĩ táo bạo trong hiện lên trong đầu nàng "Chẳng... chẳng lẽ hoàng tử coi mình là ý trung nhân thật à?"

An Nhiên lại lắc đầu "Không... không.... chắc không phải vậy đâu, dù sao ngài ấy cũng là hoàng tử"

- Hửm, sao mặt nàng đỏ vậy? Chẳng lẽ là ốm rồi?

Hạo ngẩng đầu nhìn An Nhiên lúc này đang như người mất hồn, thấy mặt nàng đỏ bừng, trong lòng liền lo lắng hỏi. An Nhiên bối rối, chưa biết trả lời sao liền chạy ra khỏi nhà sau khi đã để lại một câu nói:

- Anh đợi em một lát!

- Ừm, nhanh lên đó!

Hạo viết xong bốn tờ giấy, vẫn chưa thấy An Nhiên đâu liền đi sang nhà. Lão Đào lúc này đang luyện quyền cước ở ngoài sân, Hạo lễ phép lên tiếng:

- Thầy ơi, An Nhiên đâu?

"Hoàng tử muốn làm gì mà gấp vậy, vừa sang đã hỏi An Nhiên"

Lão Đào nghi hoặc nhìn Hạo, lại nhìn xuống phía bếp, vuốt cằm nghĩ thầm.

- Hoàng tử vào nhà ngồi chơi! Thảo dân sẽ đi gọi con bé lên ngay.

- Thôi thầy, con ngồi đây đợi em ấy thêm một lát cũng được.

Lão Đào xuống bếp lấy vò nước vối lên, lại rót ra hai cái bát, cẩn trọng mời Hạo uống. Cho dù có là thầy dạy võ hay là gì đi chăng nữa, thì thận trọng vẫn là tôn chỉ khi tiếp xúc với người học trò đặc biệt này.

Sau khi uống hết mấy bát nước vối, lão Đào cũng đã đủ can đảm để hỏi:

- Hoà thượng đã viên tịch nên hoàng tử chắc cũng đã biết người và tiện nữ thảo dân có hôn ước từ nhỏ.

Nói đến đây Đào Hằng liền rơi vào im lặng, dù sao loại chuyện như này cũng rất khó mở lời, nhất là khi đối phương lại là một hoàng tử.

"Như này có được tính là giúp cọc đi tìm trâu không? Nếu lỡ hoàng tử từ chối thì chẳng phải thật là mất mặt sao?"

Hạo đang uống nước vối, nghe Đào Hằng nhắc đến chuyện này thì bỗng phun hết nước trong miệng ra ngoài. Đức Hạo hỏi:

- Thầy, có thật là mười lăm trăng tròn, dựng vợ gả chồng, chuyện không thể chậm không?

Hằng gật đầu, không hiểu sao Hạo lại đột nhiên hỏi vậy. Hỏi vậy để chắc chắn hơn, chứ đáp án như nào Hạo đã biết rất rõ.

"Ôi là trời, mười lăm tuổi đã có thể lập gia đình, ở thời đại của mình đó là tảo hôn, đi tù như chơi"

Hạo ngầm than, trong lòng đắn đo, cuối cùng vẫn là nói ra suy nghĩ của mình:

- Thầy à, nếu được thầy có thể thư thả đến sang năm sau nữa không bởi lẽ em ấy còn đang trong giai đoạn trưởng thành, em ấy còn chưa phát triển hết thì sao có thể lập gia đình được?

Hằng rơi vào lặng im, lão quay mặt vớ điếu cày làm một hơi, đợi khói tản đi hết, lão mới nói tiếp:

- Ý hoàng tử là tiện nữ nhà thảo dân không xứng với người?

Hạo xua tay:

- Nếu có thể lấy một người đảm đang như An Nhiên làm vợ thì đó là hạnh phúc không gì diễn tả của trò. Nhưng chuyện trăm năm là chuyện lớn, không thể gượng ép em ấy. Hơn nữa, như trò đã nói khi nãy, em ấy vẫn còn nhỏ.

Đào Hằng suy nghĩ rồi nói:

- Thứ thảo dân nói thẳng. Suy nghĩ của người thảo dân không hoàn toàn đồng ý. Chỉ cần qua tuổi mười lăm thì đã được tính là trưởng thành, không còn nhỏ nữa. Hoàng tử nói tiện nữ còn nhỏ thì thật không thoả đáng. Hơn nữa, hôn ước ở đây, tiện nữ thảo dân cho dù không đồng ý cũng phải chấp nhận.

"Đúng là một vị phụ huynh gia trưởng"

- Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Hơn nữa, nếu năm tới không tổ chức đám cưới thì sẽ phải chờ rất lâu, ít nhất là phải đợi thêm bốn năm nữa, khi đó thì tiện nữ sẽ trở thành bà cô mất.

"Mình vậy mà lại quên mất cái vụ tính tuổi gả vợ lấy chồng. Hình như là tháng tốt, ngày lành, năm hợp. Rắc rối thiệt đấy!"

Hạo bất lực đồng ý:

- Nếu thầy đã nói vậy thì con xin đồng ý. Đợi năm mới đến, con vào cung sẽ xin với phụ hoàng cho con và An Nhiên được kết hôn.

Nghe những lời này, khuôn mặt lão Đào mới dãn ra, hài lòng gật đầu.

- Bố, hoàng tử hai người đang nói chuyện gì vậy? Con nghe hình như là bố đang tính gả con đi phải không?

Lão Đào tính nói, nhưng Hạo đã nhanh ra dấu không nói. Đợi An Nhiên đi trước khuất tầm mắt, Hạo mới yên tâm nói:

- Việc này, đích thân con sẽ nói với em ấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.