Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 35: Canh Tuất, Ninh An 1910, Tuyên Thống năm thứ hai




Ba ngày sau Định Nghi đem đến tin mới, tiểu thiếu gia Cố gia đã hạ sốt, lòng Phó Lan Quân lặng lẽ niệm một câu “A Di Đà Phật”.

Phó Lan Quân quả thật không nghĩ cả đời này còn có có hội được gặp lại con trai mình.

Thậm chí cô còn chẳng biết tên của thằng bé là gì.

Một buổi tối nọ sau tết Trung thu vài ngày, Phó Lan Quân và Đào Chi đã lên giường ngủ từ sớm, đến nửa đêm thì đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng đập cửa rầm rập. Đào Chi vội chạy ra mở cửa, bên ngoài là Dương thư sinh ăn mặc như một văn sĩ, vẻ mặt lo lắng không thôi, ông ấy nhét cái tã bọc màu nâu trong lòng mình vào tay Đào Chi: “Tiểu thiếu gia đành giao phó cho cô và thiếu phu nhân!”

Đào Chi hoảng sợ cuống quýt nhìn xuống tay mình, một đôi đồng từ trong veo sáng ngời đang nhìn chằm chằm cô ấy không chớp mắt.

Đào Chi ôm đứa nhỏ vọt vào phòng: “Tiểu thư mau đến xem này, Dương phó quan vừa đưa tiểu thiếu gia lên núi!”

Dương thư sinh đi theo sau Đào Chi vào phòng, cô ấy nhanh nhảu đặt đứa nhỏ vào ngực Phó Lan Quân, Phó Lan Quân bất ngờ chẳng hiểu ra sao, chưa kịp trở tay đã va phải cặp mắt đen láy long lanh như hai hòn ngọc kia, đứa nhỏ ngó cô một lúc lâu rồi bỗng toét miệng bật cười khanh khách. Trái tim cô dường như được một bàn tay nhỏ xíu mềm mại chạm vào, cả người cứng đơ như điện giật.

Dương thư sinh nói: “Trong tân quân có một số tiểu đoàn binh biến, ngay cả tiểu đoàn tuần phòng đóng quân ở ngoại thành cũng tham dự. Như là hưởng ứng cuộc khởi nghĩa ở Vũ Xương bên kia, nghe nói Vũ Xương đã bị cách mạng đảng chiếm lĩnh rồi. Tình hình dưới núi rất loạn, núi Phượng Minh xa xôi hẻo lánh nên Cố tiêu thống sai tôi đưa tiểu thiếu gia lên đây tị nạn.”

Ông ấy hơi ngừng rồi nói tiếp: “Cố tiêu thống bảo, tình thế khó lường, nếu lần này cậu ấy không sống sót được thì phu nhân hãy dẫn theo tiểu thiếu gia đi đi.”

Đào Chi bị lời nói của ông ấy làm choáng váng.

Phó Lan Quân chợt ngẩng phắt lên, cô hỏi Dương thư sinh: “Hiện giờ Cố Linh Dục thế nào rồi?”

Dương thư không hề thấy ngoài ý muốn trước sự “lý trí” của cô, có lẽ từ lâu ông ấy đã biết Phó Lan Quân chỉ đang giả vờ. Do dự một lát, ông ấy thành thật trả lời: “Cuộc nổi loạn này nổ ra từ trung đoàn hai, trung đoàn một và trung đoàn hai thuộc quyền quản lý của Cố tiêu thống không ở cùng một chỗ. Sau khi biết tin trung đoàn hai làm phản, Cố tiêu thống đã hạ lệnh đóng cửa doanh trại không cho phép người dưới quyền mình tham dự vào cuộc phản công nổi dậy. Bây giờ cậu ấy vẫn còn ở doanh trại, chỉ dặn tôi cải trang ra khỏi doanh đưa tiểu thiếu gia lên núi ngay trong đêm.”

Phó Lan Quân không nói thêm gì, cô ôm đứa nhỏ áp sát má mình lên mặt thằng bé.

Một đêm này phải nói hết sức gian nan, Phó Lan Quân dỗ con trai ngủ xong rồi ngồi bần thần bên giường ngắm nhìn khuôn mặt yên bình say giấc của nó. Đứa nhỏ mới hơn năm tháng tuổi, đã không còn cái vẻ nhăn nhúm xấu xí như con khỉ con lọt lòng đỏ hỏn, trộm vía bụ bẫm trắng nõn mượt mà, ngũ quan bắt đầu có nét giống ai kia rồi. Từ lông mày cho tới ánh mắt của nó đều rất giống Cố Linh Dục, miệng cũng như đúc ra từ một khuôn, cái mũi lại giống Phó Lan Quân. Phó Lan Quân vươn tay “miêu tả” lại mặt mũi thằng bé, thốt nhiên hình như đứa nhỏ gặp phải ác mộng, cái tay cái chân bỗng co rúm lại, Phó Lan Quân vội ôm con vào ngực nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé.

Cuối cùng đứa nhỏ không quấy khóc nữa, Phó Lan Quân ra khỏi phòng ngủ bước vào phòng khách, Dương thư sinh ngồi ở chỗ đó, nhận lệnh Cố Linh Dục lên núi bảo vệ cho vợ và đứa con yếu ớt của hắn, mặc dù lòng nóng như lửa đốt lo lắng khôn nguôi về tình hình dưới núi nhưng ông ấy cũng không dám tự tiện rời đi.

Phó Lan Quân ngồi xuống phía đối diện, đầu cúi thấp, một lúc lâu sau cô khẽ hỏi: “Anh ấy sẽ chết ư?”

Dương thư sinh không tự nhiên xê dịch người, trả lời cô: “Tôi không biết. Lần này phát sinh chuyện cách mạng đảng, thành bại chết sống không ai biết lường được. Thất bại là bình thường, thành công là may mắn, nhưng sợ là sợ phần may mắn này…”

Phó Lan Quân gật đầu đứng dậy: “Tôi biết rồi.”

Cô quay về phòng, lúc đi tới cửa thì dừng lại: “Ông cũng vất vả rồi, vào phòng cho khách mà nghỉ ngơi.”

Gương mặt Dương thư sinh hiện lên chút do dự, Phó Lan Quân cười cười trấn an ông ấy: “Dưới kia đánh đấm hừng hực khí thế có ai nhàn rỗi quan tâm việc trên núi đâu, anh ấy bảo ông đưa đứa nhỏ lên đây chẳng qua là thấy trên núi là nơi an toàn nhất thôi.”

Nghe cô nói thế, Dương thư sinh đứng lên hơi cúi người với cô rồi đi về phòng khách.

Phó Lan Quân dõi nhìn cho đến tận lúc bóng lưng ông ấy khuất sau cánh cửa, cô bước nhanh vào phòng ngủ, khi trở ra trên người đã khoác thêm chiếc áo choàng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài, dáng hình màu xanh lam hòa vào bóng tối, tựa giọt mực nhỏ vào nghiên mực.

Canh ba Đào Chi dậy đi tiểu đêm, bất thình lình một tiếng thét chói tai cắt ngang bầu trời đêm, Dương thư sinh giật mình tỉnh giấc, phóng xuống giường vội vàng đi sang phòng ngủ của Phó Lan Quân xem xét, trong tay Đào Chi cầm một mảnh giấy, mặt mũi xám ngoét như tro tàn: “Tiểu thư đâu mất rồi!”

Mảnh giấc rơi xuống đất, bên trên có hàng chữ nhỏ nắn nót xinh đẹp: Giúp chị chăm sóc đứa nhỏ.

Lúc này mặt trời vừa hé những tia nắng đầu tiên, Phó Lan Quân đã xuống tới chân núi, trận náo động coi như kết thúc, đường cái biến thành bãi chiến trường hỗn loạn, không biết rốt cuộc kết quả ra sao, Phó Lan Quân gấp gáp đi thẳng đến nhà Phùng Vi.

Giờ vẫn còn sớm, cổng nhà Phùng Vi vừa mở, người gác cổng uể oải ngáp lên ngáp xuống, thấy Phó Lan Quân xuất hiện thì nghi hoặc: “Tiểu thư là?”

Phó Lan Quân lời ít ý nhiều: “Tôi tới tìm tiểu thư của các anh, mong anh vào thông vào giúp một tiếng, cứ nói là bạn cũ trong trường tới tìm cô ấy vì lời thề năm xưa.”

Cô đợi rất lâu thì rốt cuộc cũng gặp được Phùng Vi, trông cô ấy rất ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây? Đám người Cố gia nói cô bị điên…”

Phó Lan Quân lên tiếng ngắt lời: “Nói ra thì dài lắm, trước tiên cô nói cho tôi biết, hiện tại tình hình trong thành thế nào rồi?”

Phùng Vi chẳng ngần ngừ nói toạc móng heo, trận chiến này đã chấm dứt, có thể nói cách mạng đảng giành được toàn thắng. Hơn nửa tân quân trở giáo đứng về phe cách mạng đảng, tri phủ dẫn theo gia quyến tháo chạy khỏi thành, hiện tại chính phủ cơ quan của Ninh An đã bị cách mạng đảng tiếp quản toàn bộ.

Phó Lan Quân hỏi: “Anh ấy đâu?”

Phùng Vi hơi do dự, cuối cùng vẫn nói thật: “Anh ta bị giam giữ trong nha môn tri phủ. Lần khởi nghĩa này anh ta không hưởng ứng cũng không chống cự, cho nên thực sự làm người ta khó xử. Bên cách mạng đảng có người tán thành việc phản gián* anh ta, có người cảm thấy hai bàn tay anh ta đã dính đầy máu tươi của chí sĩ cách mạng, phải giết để tế cho bao linh hồn người chết.”

*Phản gián: Dùng mưu kế làm cho nội bộ kẻ địch lủng củng, tự mâu thuẫn.

Lòng Phó Lan Quân run rẩy, cô hỏi: “Vậy cái nào chiếm thế thượng phong?”

Phùng Vi thở dài một hơi: “Giết.”

Phó Lan Quân ngã phịch xuống đất, hai đầu gối đau rát mà vẫn cắn chặt răng nói: “Cô giáo Phùng, cô còn nhớ năm ấy ở trường học cô đã hứa với tôi những gì không? Tôi giúp cô yểm trợ cho Đoạn Tục, cô đồng ý với tôi rằng nếu như tương lai cách mạng đảng thành công, bất luận thế nào cũng phải giúp tôi bảo vệ tính mạng Cố Linh Dục.”

Phùng Vi vô cùng bối rối: “Cô thực sự muốn cứu anh ta? Anh ta coi cô là kẻ điên nhốt trên núi một năm trời, vậy mà cô còn muốn cứu anh ta?”

Phó Lan Quân nở nụ cười thảm thương: “Giữa tôi và anh ấy, món nợ nghiệt trái khó có thể giải quyết, không đủ cho người ngoài nói. Tôi chỉ cầu xin cô, ngay lúc này đây hãy cứu anh ấy. Cô là cách mạng đảng, cha cô là nghị viên cục Tư nghị đứng ở hàng bô lão trong thành Ninh An, tôi nhớ cô từng nói cha của cô có quan hệ lén lút với cách mạng đảng.”

Khi đến đây cô đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, Phùng Vi bất đắc dĩ đành bảo: “Để tôi hỏi cha tôi xem thử, cô đi theo tôi, cứ trốn trong phòng tôi là được, đừng cho người khác biết cô là Cố phu nhân.”

Phó Lan Quân trốn trong phòng Phùng Vi cả buổi, hoàng hôn buông dần mới thấy cô ấy quay lại, khóe mắt đuôi mày tràn ngập hân hoan: “Chúc mừng cô, Cố Linh Dục sẽ được bảo vệ!”

Phùng Vi ngồi xuống cạnh Phó Lan Quân lảm nhảm không ngớt về cuộc giao chiến hôm nay giữa cha cô ấy và cách mạng đảng. Lúc cha cô ấy đến nha môn tri phủ, khí thế những kẻ chủ trương giết người đang độ tăng vọt. Muốn bắt giặc trước tiên phải bắt được tên cầm đầu, Phùng lão trực tiếp đi tìm nhân vật số một, lấy thân phận nghị viên cục Tư nghị kiêm đại biểu thương thân để phát biểu đề nghị và đi vào đàm phán. Ý của Phùng lão là hiện tại cục diện chung vừa ổn định, việc duy trì sự ổn định ấy cần được đặt lên hàng đầu, nếu lúc này đại khai sát giới, thứ nhất sẽ khiến lòng dân thêm loạn; thứ hai, Cố gia là vọng tộc ở Ninh An, giết hắn ắt sẽ khiến nhóm thương thân khác hoang mang. Phải biết, vì phòng ngừa nhóm thương thân và cách mạng đảng liên lạc thì triều Thanh đã gieo rắc tin đồn cách mạng đảng giết kẻ giàu giúp người nghèo, giờ cách mạng đảng giết Cố Linh Dục há chẳng phải ứng với lời đồn triều Thanh lan truyền? Thứ ba, Cố Linh Dục là tiêu thống tân quân, trong tay có đông đảo quân sĩ, trong trung đoàn có không ít người nghe theo hiệu lệnh, giết Cố Linh Dục rồi thì các quân sĩ khác sẽ nghĩ thế nào? Nếu có người mượn cơ hội tung tin đồn khiến nhóm binh lính trong quân - những người không hưởng ứng cuộc khởi nghĩa - cảm thấy bất an, ai biết được bọn họ sẽ bỏ mạng liều chết làm ra chuyện gì?

Ông ấy đề nghị giữ lại tính mạng của Cố Linh Dục, nhưng sẽ tạm thời cách chức trục xuất khỏi doanh.

Cuối cùng đề nghị của ông ấy cũng được đồng ý, hiện tại Cố Linh Dục đã được trả về nhà.

Phó Lan Quân thấy lòng nhẹ hẳn, cô đứng dậy: “Cảm ơn cô và Phùng lão, nếu không còn việc gì khác vậy tôi xin cáo từ.”

Đi hai bước, cô dừng chân quay đầu lại: “Chuyện hôm nay tôi đến tìm cô, xin cô đừng nói cho bất kỳ ai biết.”

Ra khỏi Phùng gia sắc trời đã xâm xẩm tối, Phó Lan Quân mờ mịt đứng trong ánh chạng vạng giữa tứ hợp viện. Con đường trước mặt này quen thuộc biết bao, đây là con đường duy nhất dẫn từ nhà đến trường học, vô số lần cô và Cố Linh Dục tay đan tay đi bộ về nhà.

Trăng đêm nay rất sáng, lúc ấy ánh trăng tỏ soi lối mây tía về, hiện tại trên con đường này chỉ còn lại mình cô, cô chầm chậm bước đi, đi về phía núi Phương Minh. Thật là một ngày khó tưởng tượng nổi, bất chấp sống chết cô chạy xuống núi chỉ để cứu mạng hung thủ giết cha mình. Lúc tất thảy cát bụi rơi xuống, cảm giác chán ghét bản thân lan tràn toàn thân. Phó Lan Quân đi thất tha thất thểu, đến khi có chiếc xe kéo ngang qua đụng cô ngã lăn ra đất.

Phu xe luống cuống tay chân đỡ cô đứng dậy luôn miệng xin lỗi, rồi hỏi cô muốn đi đâu, để bồi thường gã sẵn sàng đưa cô về nhà. Phó Lan Quân nói núi Phượng Minh, cả người rệu rã kiệt sức dựa vào xe.

Xe kéo chạy rất nhanh, cảnh vật bên đường dần hiện lên, Phó Lan Quân chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Đây không phải đường tới núi Phượng Minh!”

Phu xe nín thinh chẳng nói mà chỉ tập trung tăng nhanh tốc độ, Phó Lan Quân muốn nhảy xuống nhưng lần nào cũng loạng choạng ngã vào trong. Cuối cùng chiếc xe kéo cũng dừng lại, phu xe nắm lấy cổ tay Phó Lan Quân lôi cô xềnh xệch. Đó là một tòa miếu đổ nát, gã lôi Phó Lan Quân vào miếu rồi cởi chiếc mũ trên đầu mình xuống: “Thiếu phu nhân, lâu rồi không gặp.”

Nhìn rõ mặt gã Phó Lan Quân cả kinh, là Trần Bì!

Trần Bì cười khà khà: “Vốn muốn lên núi mời thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia, nào ngờ gặp được ngay dưới núi, cô nói xem, đây có phải là duyên phận không?”

Phó Lan Quân cảnh giác nhìn gã: “Anh muốn làm gì?”

Trần Bì vô lại hếch mũi: “Không có gì, muốn mời thiếu gia tới đây ôn chuyện cũ mà thôi.”

Quả nhiên mục đích của gã là Cố Linh Dục!

Gã vỗ tay, một người thanh niên trẻ đi đến nhìn Phó Lan Quân bằng con mắt hung ác nham hiểm, Phó Lan Quân giật thót mình.

Trần Bị khoác vai người nọ: “Giới thiệu với thiếu phu nhân, vị này chính là một đấng anh hùng của cách mạng đảng, anh em của hắn cũng là cách mạng đảng, năm trước không may để lộ thân phận bị chó săn triều đình chém đầu, cô nói xem, thù sâu như biển ấy có nên báo không đây?”

Phó Lan Quân sửng sốt.

Mọi việc phức tạp hơn cô tưởng nhiều, cô cứ nghĩ Trần Bì đơn giản chỉ là hạng bắt cóc mình để moi tiền, hiện giờ xem ra thứ bọn chúng muốn là mạng Cố Linh Dục!

Sau khi nắm được sự tình, trái lại cô rất tỉnh táo, bình tĩnh nói với Trần Bì: “Anh bắt cóc tôi cũng vô dụng, tôi và Cố Linh Dục đã sớm trở mặt thành thù, tôi nghĩ anh không thể không biết anh ta đã tuyên bố với bên ngoài rằng tôi là kẻ điên, sau đó thì cưới người khác. Anh nhìn tôi xem có giống bị điên không?”

Trần Bì cau mày: “Chuyện này…”

Phó Lan Quân tiếp tục: “Anh có biết tại sao anh ta vu hãm tôi là kẻ điên không? Bởi vì anh ta muốn trèo lên phú quý, mà tôi lại là chướng ngại vật to đùng, ban đầu anh ta lấy tôi là để nịnh bợ cha tôi, cha tôi vừa mất anh ta đã lập tức cưới người phụ nữ khác. Người như vậy, anh cảm thấy sẽ bằng lòng hy sinh vì tôi ư?”

Lời vừa dứt, cánh cửa xập xệ của tòa miếu bị đẩy ra, Cố Linh Dục xuất hiện, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo: “Tôi đến rồi, thả người không liên quan đi đi.”

Trần Bì khống chế Phó Lan Quân, hai người đứng khuất sau tấm màn chẳng nhìn rõ phía đối diện.

Trần Bì cười khằng khặc vào tai cô: “Coi bộ tình hình không giống suy nghĩ của thiếu phu nhân lắm nhỉ, thiếu gia rõ ràng có tình cảm với thiếu phu nhân mà.”

Phó Lan Quân không đáp, giương mắt nhìn Cố Linh Dục qua tấm màn, cởi đi áo giáp hắn mặc một thân trường sam. Cô nhìn hắn chẳng nói năng gì, mặt dại cả ra.

Trần Bì cất cao giọng: “Thiếu gia, lâu nay khỏe chứ?”

Trần Bì kéo màn ra, Cố Linh Dục quay sang, mày hắn nhíu chặt: “Là mày, lẽ ra tao nên sớm giết mày.”

Trần Bì cầm khẩu súng dương dương tự đắc dí họng súng vào gáy Phó Lan Quân: “Tới nước này rồi còn cậy mạnh, sao hả, vợ mày nằm trong tay tao mà mày còn muốn đứng đấy giảng đạo lý thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ cho tao nghe à?”

Con ngươi Cố Linh Dục chuyển động: “Mày muốn gì? Muốn tiền có tiền, đều ở trong này, thả cô ấy, tất cả sẽ là của mày.”

Hắn đặt chiếc rương xuống đất từ từ mở ra, đống bạc chất đầy rương lóe lên thứ sáng chói lòa dưới ngọn nến hiu hắt khiến lòng người ngứa ngáy trỗi dậy, Trần Bì bước lên mấy bước rồi dừng lại: “Mày tưởng chuyện hôm nay dùng tiền là giải quyết xong xuôi được chắc?”

Gã duỗi chân kéo rương về phía mình, tham lam đạp lên sau đó hét to với Cố Linh Dục: “Quỳ xuống!”

Phó Lan Quân chấn động, cô ngẩng phắt đầu nhìn Trần Bì, gã nhe răng cười gằn: “Bị điếc rồi hay sao, tao bảo mày quỳ xuống!”

Cố Linh Dục khẽ nghiêng mặt, tầm mắt lướt nhanh qua Phó Lan Quân, rồi hắn vén vạt áo khuỵu gối quỳ phịch xuống đất, bụi bặm bám bẩn từ này năm qua năm khác trong tòa miếu cũ kỹ tồi tàn bay tán loạn trong không khí, bay hết cả vào mắt vào miệng, Phó Lan Quân quay đầu đi rũ mắt.

Qua khóe mắt chứng kiến cảnh Cố Linh Dục quỳ dưới đất, cả người thẳng tắp. Trần Bì ra hiệu đồng bọn canh chừng Phó Lan Quân, gã giơ súng đi tới cạnh hắn, bất thình lình gã tung chân đá thật mạnh vào lưng Cố Linh Dục, thấy hắn đổ gục xuống gã nhếch môi nở nụ cười nham nhở: “Cố thiếu gia, năm đó mới gặp mày oai phong lẫm liệt đứng trên cao nhìn xuống, chửi rủa tao chẳng khác nào súc sinh, đánh đến nỗi tao liệt trong cái miếu rách nát này mấy ngày, bị bọn hành khất ăn xin ức hiếp. Từ đó tao đã thề rằng, món nợ này về sau nhất định phải đòi lại.”

Gã nhặt trên bàn thờ một cây gậy gỗ: “Tao không có võ công cao siêu như mày, chỉ có thể dùng chút quyền cước vặt vãnh hầu hạ thiếu gia, đừng ghét bỏ nhé!”

Gã quơ gậy quật Cố Linh Dục, bốn bề chỉ còn âm thanh nặng nề của thanh gậy quật thùm thụp vào người, dần dần còn có tiếng xương gãy, dòng máu đỏ tươi chảy từ trán và khóe miệng hắn, hắn không chống đỡ nổi nằm bẹp dưới đất. Trần Bì điên rồi, gã tay đấm chân đạp hành hạ Cố Linh Dục, vừa đánh vừa nhục mạ hắn: “Mày thì có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua là thứ nhị thế tổ* ăn hại, nghiệp chướng đòi nợ, thứ khắc chết cha mẹ. Ngày nào cũng vờ vịt ra vẻ kiêu ngạo cao quý, bà nội mày mẹ mày có ai xem mày là người thân? Ngay cả vợ mình cũng không giữ được, trên đầu mày là cặp sừng dài nhất thành Ninh An đấy…”

(*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua)

Trần Bì quay đầu cao giọng hỏi Phó Lan Quân: “Phó tiểu thư, cô đã hết giận chưa?”

Cố Linh Dục nằm dưới đất như người chết bỗng vùng vẫy, hắn mở to mắt, xuyên qua màn sương đỏ rực như máu nhìn Phó Lan Quân, hắn không thấy rõ vẻ mặt cô, chỉ loáng thoáng nghe cô nói: “Hết giận rồi, cảm ơn anh.”

Lòng Cố Linh Dục co rút, hắn lặng lẽ mỉm cười, bọt máu trào khỏi miệng hắn nhỏ xuống dưới hòa vào lớp bụi.

Cố Linh Dục nghe thấy tiếng bước chân của Phó Lan Quân, nhẹ nhàng, như vô số lần cô ầm ĩ muốn cùng hắn chơi trốn tìm vậy.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, rồi dừng lại ngay bên tai hắn, giọng Phó Lan Quân vang lên trên đầu, cô đang nói với Trần Bì, giọng cô khe khẽ mà lạnh lùng, Cố Linh Dục nghe thấy cô nói: “Các người muốn mạng anh ta, phải chứ?”

Người thanh niên nãy giờ đứng một bên mở miệng: “Đương nhiên rồi! Anh trai tôi đã chết trong tay hắn. Tôi không phục, tại sao cách mạng thắng lợi rồi còn không cho tôi báo thù? Tôi muốn hắn phải đền mạng cho anh trai!”

Phó Lan Quân cười nhẹ: “Thật trùng hợp, tôi cũng muốn mạng anh ta.”

Tên cách mạng đảng đó chắc vẫn còn là một tên nhóc bốc đồng một lòng muốn đòi công bằng cho anh mình, cô cất giọng hỏi: “Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là vợ anh ta, cũng là kẻ thù của anh ta. Anh ta giết người yêu của tôi, hại chết cha tôi, tôi từng trải qua cảm giác giết anh ta nhưng thất bại, ngược lại còn bị anh ta gán cho cái danh kẻ điên rồi giam lỏng trên núi, phải sống những tháng ngày người không ra người ma chẳng ra ma. Hôm nay tôi xuống núi chính vì nghe nói anh ta bị cách mạng đảng bắt giữ và sắp bị xử tử, tôi đến để nhìn anh ta chết, thay người yêu thay cha tôi nhìn kẻ lòng lang dạ sói này chịu quả báo, xem máu anh ta có đỏ hay không, có nóng hay không. Nào ngờ đám cách mạng đảng nhát gan kia ngay cả dũng khí giết người cũng không có. Giờ các người bắt được anh ta về đúng là quá tốt.”

Cố Linh Dục giật giật ngón tay, giọng Phó Lan Quân lúc có lúc không: “Hôm nay các người bắt được anh ta, tôi cũng coi như là người có công nhỉ. Tôi không mong gì khác, chỉ xin được tự tay giết chết người này, an ủi vong hồn của người yêu và cha tôi. Yêu cầu này không tính là quá đáng chứ?”

Trần Bì hơi do dự: “Cô thật sự muốn giết hắn?”

Phó Lan Quân gằn từng chữ: “Hận không thể băm thành ngàn mảnh.”

Cô dụ Trần Bì: “Khi còn sống cha tôi có mấy khoản tiết kiệm gửi ngân hàng, trừ tôi ra thì không ai biết tài khoản và mật mã. Tôi sẵn lòng lấy ba nghìn đồng bạc đổi lấy quyền được giết Cố Linh Dục. Sau việc này, chúng ta đường ai nấy đi chết già không hẹn gặp lại.”

Lực hấp dẫn của ba nghìn đồng bạc vô cùng lớn, rốt cuộc Trần Bì chẳng cưỡng lại nổi: “Cô biết dùng súng không?”

Phó Lan Quân trả lời không chút chần chừ: “Biết.”

Cố Linh Dục nở nụ cười.

Cô biết chứ, sao có thể không biết được đây? Thuật bắn súng của cô do hắn đích thân dạy, không chỉ bắn súng mà còn có chút công phu khoa chân múa tay. Đó là vào năm thứ hai kết hôn sau khi hai người trở thành đôi vợ chồng thực thụ, suốt ngày cô quấn lấy hắn nằng nặc đòi hắn dạy võ dạy bắn súng, còn nhất định là phải dạy trong sân nhà cơ. Họ treo bia ngắm lên hòn non bộ, hắn và cô đứng ở xa xa, cô nhỏ bé lọt thỏm trong vòng tay rộng lớn của hắn, một tay hắn ôm eo một tay đỡ tay cô, ghé vào tai cô truyền thụ phương pháp, dạy cô nên nhắm thế nào, mở chốt kiểu gì, bóp cò ra sao… Vài lần như thế hắn mới phát hiện ra dụng ý của cô: Đây là nơi mỗi ngày Tiêu Giảo phải đi qua. Hắn dở khóc dở cười, hết lần này đến lần khác thề với cô rằng mình và Tiêu Giảo tuyệt không quan hệ, rồi bất đắc dĩ phải kể cho cô tâm ý của Tiêu Giảo với Tề Vân Sơn…

Khi đó cô thích dùng nước hoa hương hoa hồng của Pháp, xịt một ít ở tai, lúc hắn dạy cô bắn súng hương hoa hồng kia cứ thế xộc vào khoang mũi khiến hắn say như điếu đổ.

Hắn đích thân dạy cô bắt súng nhưng thực ra cô chưa từng tự bắn, hiện giờ, lần đầu tiên cô nổ súng lại muốn giết chết hắn!

Ngón tay truyền đến cơn đau nhức nhối, Cố Linh Dục ngẩng đầu trừng mắt, Phó Lan Quân trịch thượng nhìn hắn, tay cô nắm chặt súng, một chân giẫm lên mu bàn tay hắn: “Cố Linh Dục, anh nhìn cho kỹ, nhìn tôi nổ súng thế nào.”

Cô nâng súng chĩa vào ấn đường của hắn.

Cố Linh Dục nhìn cô, nhìn không chớp mắt, cố gắng tìm tòi chút đấu tranh lưu luyến trong đôi mắt cô, nhưng ánh mắt ấy lại quyết tuyệt đông cứng như lớp băng dày ba thước, ngón tay cô đặt ở cò súng chậm rãi siết chặt…

Rồi đột nhiên cô xoay người bóp cò bằng tốc độ cực nhanh.

Một đóa hoa máu nở rộ trên ngực tên cách mạng đảng, cậu ta không thể tin nhìn Phó Lan Quân, Trần Bì phản ứng lại, gã rít lên như con thú rồi đoạt lấy súng từ tay cách mạng đảng nhắm ngay Phó Lan Quân. Người cô bị kéo mạnh té xuống đất kịp thời tránh thoát phát đạn trí mạng, Cố Linh Dục giật khẩu súng trong tay cô, đứng thẳng dậy bóp cò bắn thẳng vào tim Trần Bì.

Trần Bì lảo đảo rồi ngã uỵch, Cố Linh Dục lo lắng đi quay qua kéo Phó Lan Quân: “Em không sao chứ?”

Hắn thở hổn hển, vết thương Trần Bì gây ra vừa rồi nặng vô cùng, khóe miệng không ngừng ứa máu, sợ rằng có thể tổn thương đến phổi.

Phó Lan Quân im lặng lắc đầu, Cố Linh Dục khó khăn chống cây gậy gỗ đứng dậy dìu Phó Lan Quân: “Đi thôi.”

Hai người trầm mặc đỡ nhau ra ngoài, ra tới ngưỡng cửa Cố Linh Dục bỗng đẩy mạnh Phó Lan Quân, cô loạng choạng té ngã, sau đó cô nghe thấy tiếng viên đạn găm vào da thịt.

Cố Linh Dục nặng nề đổ ập xuống, trên vai hắn xuất hiện cái lỗ chảy máu ồ ạt, Phó Lan Quân quay đầu, trong tay Trần Bì nắm súng, phát này đã hao hết tất cả sức lực của gã, cả người gã quỳ rạp dưới đất run bần bật.

Phó Lan Quân khẽ cắn môi cầm lấy súng lục bắn một phát vào trán gã.

Cô ném súng nhìn Cố Linh Dục, hắn đã hôn mê vì mất quá nhiều máu, cô đành phải đặt hai tay hắn khoác vào vai mình cõng hắn lên, bước chân nghiêng ngả dồn hết sức kéo hắn đi về phía trước.

Đêm đã khuya, chim mỏi cánh tìm về tổ ấm, con đường dài vắng tanh vắng ngắt, thỉnh thoảng có binh lính tuần tra ngang qua, Phó Lan Quân cõng Cố Linh Dục về Cố gia, cô chọn con đường nhỏ vắng vẻ để tránh tuần tra và người qua đường.

Cơ thể người đàn ông đè nặng lưng cô, dòng máu nóng không ngừng chảy ra từ vết thương thấm ướt quần áo cô, ánh trăng xanh lạnh lẽo trải khắp mọi ngóc ngách phản chiếu những gợn sóng đầy màu sắc trong những vũng nước đọng trên đường. Phó Lan Quân cứ cõng hắn, chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng tới cửa lớn Cố gia.

Phó Lan Quân nhìn nhìn, nơi này có niềm hạnh phúc lớn nhất đời cô, cũng có nỗi đau lớn nhất đời cô, thở dài một hơi đặt Cố Linh Dục nằm thẳng trước cổng, cô quỳ xuống, nương theo ánh trăng ngắm gương mặt hắn, vừa trải qua trận tra tấn ác liệt, mặt hắn chi chít vết thương, nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn trời ban, anh tuấn y như chàng thiếu niên năm đó vén khăn voan cho cô.

Trái tim Phó Lan Quân quặn thắt liên hồi, cô cúi người, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Sau đó cô đứng dậy gõ mạnh của cổng nhà Cố gia, nghe tiếng bước chân đến gần, cô dứt khoát xoay người rời đi.

(còn tiếp) 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.