Đào Chi ra sức ngăn cản Phó Lan Quân, ngay khi hai người đang giằng co ầm ĩ thì cánh cửa bị đẩy ra, luồng gió lạnh buốt cuốn theo cả bông tuyết lùa vào, Cố Linh Dục đứng trước cửa, hắn không mặc quân trang mà thay vào đó là thường phục, bộ quần áo để đón tết, mới tinh sáng ngời.
Nhưng dù vậy vẫn chẳng thể che giấu được mùi máu tanh nồng phảng phất, Phó Lan Quân rùng mình, cô ngẩng đầu nhìn Cố Linh Dục nhẹ giọng nói: “Bao nhiêu người chết rồi?”
Cố Linh Dục cụp mắt không trả lời.
Rất nhanh Phó Lan Quân đã tự biết đáp án.
Vì đây là trận nổi loạn đầu tiên nổ ra sau khi tân đế đăng cơ, cho nên phàm là người tham dự đều không thể dung thứ, thậm chí một số người thuộc trường hợp nghiêm trọng còn bị bêu đầu thị chúng. Vô số cái đầu máu chảy đầm đìa hòa chung với bụi đất bẩn tưởi bị treo tít trên cao, người chết rồi mà xác vẫn phải chịu nỗi nhục nhã cực đại này, nhóm thân thích của “loạn đảng” giận mà không dám hó hé, chỉ có thể nhìn đầu người cắn răng rơi lệ.
Qua tết, những cái đầu kia chưa được đưa xuống, con đường từ nhà đến trường học Phó Lan Quân đi qua đâu đâu cũng thấy đầu người treo lủng là lủng lẳng, mỗi lần ngước lên nhìn y như rằng đập ngay vào mắt là hàng loạt cái đầu ghê rợn be bét máu, dường như tất cả đều trố mắt há hốc mồm kịch liệt lên án cô: Là chồng cô hại chết chúng tôi, chồng cô hại chết chúng tôi!
Cô hoảng hốt đi vào trường học, trường mới khai giảng nên có hơi quạnh quẽ, các giáo viên vẫn chưa đến đủ, chỉ có lác đác bóng dáng hai ba người. Phó Lan Quân ngẩn người ngồi một mình trong văn phòng, bỗng có tiếng đập cửa, một nữ học viên chân tay co quắp khom người đi vào, Phó Lan Quân lấy lại tinh thần rồi hỏi cô ta: “Có chuyện gì sao?”
Nữ học viên đến gần: “Có một số việc mạo muội muốn hỏi thăm hiệu trưởng Phó.”
Phó Lan Quân tinh ý nhận ra có điều không ổn, thoắt cái một con dao găm bén nhọn vung về phía Phó Lan Quân, người này muốn giết cô!
Nữ học viên này quyết tâm muốn giết cô, cô ta chạy đuổi cô khắp văn phòng, Phó Lan Quân không cẩn thận bị dao găm cứa vào cánh tay, máu tức thì chảy ròng ròng, cô cố hết sức chạy thoát, các nhân viên của trường và đồng nghiệp nháo nhào tiến tới chế ngự nữ học viên đang mất lý trí, con dao găm “choang” một tiếng rơi xuống. Nữ học viên bị đè dưới đất liên tục gào thét, Phó Lan Quân khẽ giãy khỏi bàn tay dìu đỡ của đồng nghiệp đi đến trước mặt cô ta: “Tại sao cô muốn giết tôi?”
Nữ học viên kia nhổ bãi nước bọt: “Anh trai tôi chết trong tay Cố Linh Dục, tôi muốn cô đền mạng!”
Thì ra là thế, hóa ra cô ta là người nhà của binh sĩ tân quân bị giết trong cuộc khởi nghĩa này.
Nghe tin đội tuần cảnh nhanh chóng tới áp giải nữ học viên đi. Không lâu sau Cố Linh Dục cũng đến, hắn sải bước vào văn phòng nắm lấy cánh tay cô: “Vết thương của em sao rồi?”
Vết thương không có gì đáng ngại, đã sớm được băng bó kỹ càng, Phó Lan Quân gạt tay hắn thản nhiên nói: “Tôi không sao.”
Đồng nghiệp trong văn phòng thức biết điều lui ra ngoài, nhất thời không khí xấu hổ bao trùm làm bọn họ không biết nói gì cho phải. Đêm ba mươi đó Phó Lan Quân quay về Phó gia, sau đó thì vợ chồng họ chẳng gặp nhau nữa, dù Phó Vinh và di nương đã khuyên lơn hết nước hết cái nhưng mà cô vẫn không chịu về Cố gia.
Hôm nay có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt sau đêm giao thừa.
Một lúc lâu Phó Lan Quân mới mở miệng: “Chắc anh quen người của đội tuần cảnh nhỉ, bảo họ thả cô gái kia đi, đừng làm khó cô ấy.”
Cố Linh Dục cau mày: “Cô ta muốn giết em.”
“Tôi nói thả đi!” Giọng Phó Lan Quân đột nhiên trở nên gay gắt như muốn xé rách màng nhĩ đối phương, Cố Linh Dục bị cô dọa sợ. Hồi lâu Phó Lan Quân mới bình tĩnh lại được, cô nhàn nhạt nói: “Anh giết anh trai rồi chẳng lẽ còn muốn thêm mạng em gái? Cố quản đới, tôi xin anh đấy, bớt tạo nghiệt sát đi.”
Hai chữ “nghiệt sát” vừa dứt khỏi miệng bầu không khí lập tức biến căng, cả buổi trời trôi qua Cố Linh Dục mới cất lời: “Tôi đã không còn là quản đới nữa rồi, hiện giờ tôi chỉ là đội quan.”
Hắn bị giáng chức, Phó Lan Quân sững sờ.
Lời nói của Phó Vinh vang lên bên tai cô: “Lập trường chính trị của người trẻ tuổi rất dễ dàng bị lung lay dao động bởi chút hành động mượn hơi sức du thuyết, tuy nhiên vợ và cha vợ gây rắc rối chính là chuyện cả đời. Ông ta hận A Tú như hận trợ thủ đắc lực của ta, nếu A Tú không có liên quan gì đến ta, Diệp Tế Châu sẽ làm gì với nó là điều không thể biết trước được.”
Cô bật thốt: “Cố Linh Dục, chúng ta ly hôn đi.”
Cô nghĩ thông suốt rồi, ly hôn với hắn, như vậy thì hắn sẽ không phải chịu ràng buộc từ thân phận con rể của cha cô nữa, cô cũng không phải vì mùi máu tanh trên người hắn mà chịu đủ mọi kiểu tra tấn tinh thần.
Cố Linh Dục lại dứt khoát bác bỏ, mày hắn cau chặt như đang chịu đau đớn vô cùng vô tận, hắn nói: “Không, tôi không đồng ý.”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Chớp mắt đã vào tháng tư, những biến động nhân sự chốn quan trường vẫn luôn đau đáu trong lòng Phó Vinh rốt cuộc đã lan tới tận Ninh An.
Đồng Sĩ Hồng là người nhận được điều lệnh, để chấn hưng hải quân triều đình dự tính thành lập một trụ sở quản lý sự vụ hải quân, Đồng Sĩ Hồng xuất thân học viện hàng hải, hiển nhiên là hải quân chuyên nghiệp, vì vậy ông đã được triệu về kinh trợ giúp chuẩn bị tiến hành kế hoạch.
Lý do nghe có vẻ đường hoàng lắm, trên thực tế mọi người đều biết rõ động tĩnh của quan trường trong thời gian gần đây, là tình hình triều đình trước sự suy yếu thực lực của đảng Viên. Mấy tháng nay rất nhiều bộ cũ của Viên Thế Khải hoặc về vườn hoặc thuyên chuyển, minh thăng ám hàng* có, luận tội bỏ tù cũng có, nhất là trong quân đội có kha khá thủ lĩnh tân quân các trấn được điều động công tác.
*Minh thăng ám hàng: Bề ngoài được thăng chức nhưng thực chất quyền lực đã bị tước bỏ hoàn toàn.
Quan hệ cá nhân giữa Đồng Sĩ Hồng và Viên Thế Khải không tồi, việc bị điều động này chẳng có gì đáng bất ngờ. Mà người sắp lên thay thế chức vị hiệp thống tân quân Ninh An là một vị hoàng thân quốc thích người Mãn.
Trước khi đi Đồng Sĩ Hồng mở buổi tiệc chia tay, Phó Lan Quân là một trong số những người ít ỏi nhận được thiệp mời, lòng cô hiểu rõ Đồng Sĩ Hồng mong muốn trước khi rời khỏi nơi đây có thể khuyên nhủ hóa giải gút mắc giữa cô và Cố Linh Dục, nhưng trưởng bối đã gửi thiệp đến tận tay, không đi không được.
Tới nơi thì biết quả nhiên bữa tiệc chỉ có ba người Đồng Sĩ Hồng, Cố Linh Dục và cô.
Đây có khác gì một bữa tối ấm áp bên gia đình, một bàn cơm nho nhỏ vừa đủ, rượu quá ba tuần, Đồng Sĩ Hồng mở lời: “Cả đời tôi không kết hôn, được kết duyên thầy trò cùng A Tú, tôi coi hắn như chính con ruột của mình, có vài lời cha mẹ hắn nói được thì tôi cũng đã nhắc đến. Hôm nay cho phép tôi đánh bạo thay cha mẹ hắn nói mấy câu. Phó tiểu thư, A Tú bảo cô muốn ly hôn với hắn, là thật vậy ư?”
Phó Lan Quân ngẩng đầu nhìn Đồng Sĩ Hồng rồi lại nhìn Cố Linh Dục, cô cắn môi, lòng hạ quyết tâm: “Vâng.”
Đồng Sĩ Hồng nhíu mày: “Tại sao?”
Phải trả lời thế nào đây? Tất nhiên không thể nói ra nguyên nhân thực sự, cũng không thể nói ra hết toàn bộ, Phó Lan Quân rũ mi: “Người anh ta toàn mùi máu, nghiệt sát quá nặng, tôi không chịu nổi.”
“Vớ vẩn.” Đồng Sĩ Hồng nghiêm nghị, “Lúc cô gả cho hắn thì hắn chính là quân nhân, quân nhân làm gì chẳng lẽ cô không biết? Là quân nhân, há giữ được hai bàn tay sạch sẽ.”
Phó Lan Quân buột miệng thốt: “Tôi vốn cũng không muốn gả cho anh ta!”
Vừa nói xong câu đó chung quanh lặng ngắt như tờ, Cố Linh Dục siết chặt bàn tay cầm chén rượu, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, sắc mặt Đồng Sĩ Hồng cũng trở nên u ám. Lời nói ra như gương vỡ khó lành nước đổ khó hốt, Phó Lan Quân nghiến răng dứt khoát sa ngã vào vở kịch của mình: “Đúng, chuyện này tôi chắc ông cũng biết, tôi vốn không muốn kết hôn với anh ta, trước kia là do anh ta ép cưới. Giữa chúng tôi vốn là sai lầm, giờ là lúc nên chấm dứt sai lầm đó.”
“Cô làm sao có thể phủ nhận giữa hai người từng có biết bao khoảnh khắc thắm thiết ngọt ngào, năm ấy sinh nhật tôi Trình Bích Quân đến…”
Phó Lan Quân cắt ngang lời Đồng Sĩ Hồng: “Phải, tôi đã nghĩ sẽ biến con đường sai trái này trở thành đúng đắn, nhưng tôi thất bại rồi, hiện tại tôi thừa nhận, tôi thất bại rồi, tôi bỏ cuộc.”
Không khí như bị đóng băng, qua thật lâu Cố Linh Dục mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện của tôi và em về sau hẵng nói, hôm nay thầy mới là quan trọng nhất.”
Những chén rượu tiếp theo đổ vào miệng chỉ thấy nhạt như nước lã, cuối cùng Đồng Sĩ Hồng uống say, Cố Linh Dục đi lấy khăn mặt lau mồ hôi cho ông, Phó Lan Quân ngồi trước bàn nhìn Đồng Sĩ Hồng túy lúy nằm gục xuống lầu bầu lẩm bẩm chẳng biết đang than thở cái gì, đột nhiên ông hô lên một tiếng rõ ràng: “Kiều Mộc, đi!”
Đi? Đi đâu? Phó Lan Quân quay đầu nhìn thoáng qua khung ảnh treo trên tường, trong bức ảnh đen trắng ấy, Hà Kiều Mộc sống mãi ở tuổi hai mươi tư đang ôn hòa chăm chú nhìn bọn họ.
Cố Linh Dục trở lại, hắn dùng khăn lau sạch mồ hôi rịn ra trên mặt Đồng Sĩ Hồng, bỗng ông nhấc người đứng thẳng dậy cầm tay Cố Linh Dục, như là chợt bừng tỉnh khỏi men sau, ông nhìn Cố Linh Dục, ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa: “A Tú, hồi trẻ thầy cắp sách theo học ở học viện hàng hải, có giáo viên họ Lưu từng nói thế này, ông ấy nói đừng để mình làm chủ tàu, cũng đừng để mình làm công nhân đóng tàu cho người khác, cứ coi mình là một tấm ván gỗ trên tàu, ngày nào đó tàu hỏng hóc tan tành tấm ván gỗ vẫn có thể trôi nổi bốn bề xung quanh.”
Cố Linh Dục mặt không biến sắc rút tay ra, hắn nhìn vào mắt Đồng Sĩ Hồng nhẹ giọng nói: “Chính bởi vì mỗi tấm ván gỗ đều nghĩ như vậy nên tàu mới tan tành hỏng hóc đấy, thầy ạ.”
Đồng Sĩ Hồng không nói nữa, một lúc sau ông khẽ nhắm mắt thở dài.
Tiệc tàn, khi về Cố Linh Dục chào Đồng Sĩ Hồng theo nghi thức quân đội, Cố Linh Dục từng là học sinh của ông, cũng từng là cấp dưới của ông, mối quan hệ giữa luôn gắn chặt mật thiết với "người lính", lúc chia tay kính chào theo nghi thức quân đội đã là một loại thói quen của họ.
Đồng Sĩ Hồng nhìn hắn chăm chú. Hồi lâu, ông đi tới đặt tay lên cánh tay Cố Linh Dục dạy hắn cách nhẹ nhàng buông tay: “Cuốn Đông Pha Thi Tập thầy tặng năm trò mười tám tuổi còn giữ chứ?”
Cố Linh Dục gật gật đầu, Đồng Sĩ Hồng nhìn hắn, trong mắt dường như có sóng nước dập dềnh, ông nói: “Nhớ có thời gian phải đọc nhiều vào.”
Giọng ông khẩn thiết mà đầy ắp ưu tư, thậm chí còn như đang khổ sở van nài, khi đó Phó Lan Quân không hiểu.
Cho đến tận mấy chục năm sau, rốt cuộc Phó Lan Quân mới hiểu được ý nghĩa trong những lời họ nói.
(còn tiếp)