Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 20: Mậu Thân, Ninh An 1908, Quang Tự năm thứ ba mươi tư




“Em chẳng thể nói được ai đúng ai sai, chỉ cảm thấy trật tự của mọi thứ đã bị đảo lộn hết lên cả, giống như hai chiếc xe ngựa đấu đá nhau dữ dội ngay trên đường khiến người ta kinh hồn táng đảm.”

“Vậy em đừng nghĩ nhiều, cứ như trước đây thôi, làm một cô gái vô lo vô nghĩ.”

- -----

Phó Vinh cười phá lên, vẻ mặt càng dữ tợn: “Hôm trước hắn ta ám sát tân tuần phủ mới nhậm chức còn bị bắt ngay tại trận, hiện giờ đang ở trong nhà tù của nha môn tuần phủ kia kìa. Dù các người có muốn cũng không gặp được!”

Phó Lan Quân thấy đầu mình ong ong, hóa ra việc Tề Vân Sơn muốn làm lại ẩn chứa hậu quả khôn lường đến vậy, có khi rơi đầu lúc nào chẳng hay!

Khó trách anh ấy lại nói tới bội ước rồi thì kiếp sau, đây rõ ràng là đâm đầu vào chỗ chết!

Cô quay đầu nhìn Cố Linh Dục, hắn vẫn mím môi không phát biểu một lời. Phó Vinh bước nhanh đến, thần sắc ông nghiêm nghị cất giọng chất vấn: “Có phải con đã sớm biết kế hoạch này của hắn ta không?”

Phó Lan Quân vượt lên trước để Cố Linh Dục ra sau lưng mình: “Cha, cha già nên hồ đồ rồi sao, nếu anh ấy đã biết từ sớm thì sao để Tề Vân Sơn đi tìm đường chết được?”

Cô nắm lấy cánh tay Phó Vinh ấn ông ngồi xuống chiếc ghế bành: “Cha bớt giận, anh ta chẳng qua chỉ là kẻ tôi tớ mà thôi…”

Phó Vinh cười lạnh: “Tôi tớ? Vậy cũng phải xem lại xem là tôi tớ của ai. Nếu đó không phải tôi tớ của chồng cô, ta không phải cha vợ của chồng cô, và tuần phủ tân nhiệm cũng không phải đối thủ một mất một còn suốt mấy chục năm qua của ta, thì giờ đây ta cũng đâu phải làm ầm lên thế này! Hơn nữa Diệp tuần phủ kia bao năm nay được thăng quan tiến chức là do giết loạn đảng la liếm người ngoại quốc, từ lâu đã nằm trong danh sách ám sát của loạn đảng. Nói chung chung, chiếc mũ cất giấu chuyện mua chuộc sát chủ để giết những kẻ bất đồng với mình sẽ bị chụp lên đầu, nói cụ thể hơn thì đó chính là vũng bùn lầy bẩn thỉu của hành vi cấu kết cùng loạn đảng. Ta coi Diệp đại nhân đó là cái đinh trong mắt, ông ta không coi ta là cái gai trong thịt mới lạ. Nhược điểm to đùng như vậy bị phơi bày ra ánh sáng, đến lúc đó cha cô có bao nhiêu cái mạng để mang ra mặc người giày vò đây?”

Lúc này Phó Lan Quân mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô nhìn về Cố Linh Dục hòng xin sự giúp đỡ, nhưng gương mặt người phía sau chẳng có tí xao động nào, hay nói đúng hơn là quá lạnh, lạnh đến rét run người.

Sau khi phát tiết xong Phó Vinh cũng dần dần tỉnh táo lại, ông hỏi Cố Linh Dục: “Con nói thật với cha, chuyện này con biết rõ chứ?”

Do dự một lúc, Cố Linh Dục gật gật đầu.

Phó Vinh vung tay định ném chén trà: “Con đúng là hồ đồ mà!”

Ông thở hổn hà hổn hển, lồng ngực phập phồng dữ dội, ông hỏi tiếp: “Vậy con có biết nguyên nhân vì sao hắn ta làm vậy không?”

Cố Linh Dục gật đầu: “Anh ấy vốn là người Sơn Đông, mười năm trước khi Diệp Tế Châu đang làm quan ở Sơn Đông đã xảy ra một vụ kiện cáo nhằm lấy lòng người nước ngoài, mạng dân bị coi như cỏ rác, cả nhà họ Tề tổng cộng năm miệng ăn bỏ mạng trong vụ đó.”

Sắc mặt Phó Vinh dịu đi: “Nếu biết căn do thì mọi chuyện còn có khả năng vãn hồi.”

Ông im lặng đi lại trong thư phòng lúc lâu, rồi chợt dừng lại quay đầu nhìn Cố Linh Dục: “Con và hắn ta có quan hệ thế nào?”

Hai mắt Cố Linh Dục nhắm nghiền, mặt chẳng chút thay đổi: “Con và anh ấy, tình như anh em, thân như ruột thịt.”

“Tình như anh em, thân như ruột thịt.” Phó Vinh nghiền ngẫm những lời này, ông nhếch môi cười gằn: “Vậy thì đã tới lúc để người anh em này đứng ra giúp bạn bè không tiếc mạng sống rồi.”

- -----

Phó Vinh đã lên kế hoạch từ sớm, cho “kẻ chỉ điểm” trà trộn vào nha môn tuần phủ, suốt thời gian dài chờ đợi ông bồn chồn thấp thỏm không thôi, rốt cuộc người kia cũng truyền lại tin tức: Tề Vân Sơn tạm thời bị bắt giam trong nhà lao của nha môn tuần phủ, đã trải qua một trận hành hình ác liệt. Trong lần xét hỏi kín, Diệp Tế Châu liên tục dẫn dụ anh ấy khai ra “bàn tay đen” phía sau màn, tuy nhiên anh ấy luôn khăng khăng hành động ám sát là xuất phát từ thù riêng và không hề nghe lời xúi giục của bất kì ai cả.

Nghe xong báo cáo của người cung cấp thông tin, trái tim đang treo lủng lẳng của Phó Vinh được hạ xuống, ông thở phào một hơi, cả thân mình nặng nề ngả về sau dựa vào lưng ghế, hồi lâu mới hớn hở cười nói: “Tề Vân Sơn này cũng coi như là nam tử hán.”

Chợt ông đứng dậy ra chiều tiếc hận: “Tiếc là việc hắn ta làm không thành, nếu thuận lợi trôi chảy thì tốt biết bao nhiêu.”

Cố Linh Dục chẳng buồn cho ý kiến, Phó Lan Quân nơm nớp hỏi: “Vậy có cứu được anh Vân Sơn không ạ?”

Phó Vinh khịt mũi hừ lạnh: “Ám sát đại quan tướng soái nhị phẩm của triều đình thì tự biết là không cứu được rồi, chuẩn bị nhặt xác hắn ta đi. Đây đã là kết quả tốt nhất.”

Ông lại quở trách Cố Linh Dục: “Con cũng thật, lớn thế này, tốt xấu cũng là quản đới, vậy mà lại đi dung túng hạ nhân làm ra những việc chẳng khác nào coi trời bằng vung.”

Đột nhiên cánh cửa thư phòng bị đẩy ra, bất thình lình có người bổ nhào về trước rồi quỳ sụp xuống đất kêu “bộp” một tiếng dọa mọi người giật mình, Phó Vinh hỏi con gái: “Ai thế?”

Người đang quỳ là nha hoàn Tiêu Giảo của Cố gia, cô ấy dập đầu như giã tỏi: “Tri phủ đại nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân, cầu xin mọi người cứu anh Vân Sơn!”

Phó Vinh nhíu mi hầm hừ quay đi chỗ khác.

Phó Lan Quân vội đứng dậy đỡ Tiêu Giảo lên: “Chị A Giảo, chị đừng làm thế…”

Tiêu Giảo có tình cảm với Tề Vân Sơn, chuyện này Phó Lan Quân đã biết từ lâu. Lúc trước cô nổi cơn ghen vì khi không có hai người phụ nữ là Trình Bích Quân và Tiêu Giảo nhảy ra ve vãn chồng mình, tuy nhiên điều đó vừa khéo lại góp phần không nhỏ vào việc gắn kết quan hệ của cô và hắn. Sau Cố Linh Dục giải thích với cô rằng Tiêu Giảo không có tình ý với hắn, túi hương kia cũng không phải tặng cho hắn, hắn chẳng qua chỉ là người trung gian, Tiêu Giảo đã có người trong lòng rồi, mà người ấy chính là Tề Vân Sơn.

Hai đầu gối Tiêu Giảo như đóng đinh trên đất, sống chết không chịu đứng dậy, cô ấy ngước mắt nhìn thẳng vào Cố Linh Dục: “Nếu thiếu gia không đồng ý thì tôi sẽ quỳ luôn ở đây.”

Cố Linh Dục nãy giờ im ỉm rốt cuộc mở miệng, giọng hắn lành lạnh, thậm chí nói có hơi khó khăn: “Rất xin lỗi, tôi bất lực.”

Tinh thần Tiêu Giảo bị kích động, cô ấy trợn tròn mắt: “Cậu làm sao mà bó tay chịu thua được? Nội tình chuyện Tề Vân Sơn cậu cũng biết, anh ấy ám sát họ Diệp kia chỉ để báo thù, là mối thâm thù đại hận chết cha chết mẹ đó, anh ấy báo thù cho cha mẹ thì có gì sai?”

Phó Vinh cười lạnh: “Cô có thể mang mấy điều đạo lý này ra tòa nói, xem thử xem pháp luật Đại Thanh có cái nào sẽ đứng về phía cô!”

Tiêu Giảo mắt điếc tai ngơ, cô ấy chỉ nhìn Cố Linh Dục: “Thiếu gia, Tề Vân Sơn đã theo cậu gần mười năm, thời gian mười năm, cho dù có là con chó thì cũng phải có chút ít tình cảm, huống chi cậu còn gọi anh ấy một tiếng ‘anh’, cậu thật sự nhẫn tâm trơ mắt nhìn anh ấy chết sao?”

Cố Linh Dục không đáp, hồn hắn dường như đã trôi về cõi thần tiên xa xôi nào đó.

Phó Vinh bỗng đứng dậy, giọng lạnh lùng ẩn chứa tức giận: “Chính hắn ta muốn chết còn trách gì người khác, nếu người thương của cô ghi nhớ tình nghĩa anh em chủ tớ thì sẽ không như con thiêu thân lao vào chỗ tử thần, chưa nói tới việc mất đi tính mạng, còn khiến chủ tử anh em dính đến hiềm nghi. Nếu hắn ta thực sự suy nghĩ chu toàn thì nên học Nhiếp Chính, tự hủy mặt mình để người khác không nhận ra!”

Cố Linh Dục mở miệng, giọng hắn yếu ớt như vọng lại từ phương xa: “Tiêu Giảo, về đi thôi, chuyện này, tôi thật sự bất lực.”

Ngày hôm sau, triêu báo* của nha môn thông báo sự kiện có thích khách ám sát tuần phủ nhưng không thành, tuy nhiên lạ một chỗ là không hề đề cập danh tính thích khách, Phó Vinh không khỏi cau mày.

*Triêu báo là hình thái phát hành công báo phổ biến tại Hán tự văn hóa quyển trung đại.

Qua hai ngày nữa nha môn tuần phủ đột nhiên phái người tới báo với Phó Vinh và Cố Linh Dục rằng hai ngày sau án thích khách sẽ giao cho Diệp đại nhân và niết đài* Chu đại nhân công khai xử lý, đến lúc đó mời Phó Vinh và Cố Linh Dục đến trình diện quan sát. Vẫn chẳng thấy nhắc tên thích khách, cha vợ con rể nhìn nhau, Phó Vinh ngờ vực thắc mắc: “Tóm lại lão già này muốn làm gì đây?”

*Niết đài: phụ trách các công việc tư pháp, giám sát và hậu sự của một tỉnh.

Tới ngày hội thẩm, khi tận mắt nhìn thấy nghi phạm cuối cùng họ cũng hiểu được lý do.

Nghi phạm quỳ gối trên công đường với gương mặt là chi chít sẹo ngang dọc, làm sao còn nhận ra diện mạo vốn có?

Trong một khoảnh khắc ấy, Phó Lan Quân bận đồ giả làm người đi hầu không nhịn được cảm giác muốn nôn mửa chực trào nơi cổ họng, một tay cô nắm chặt lấy cổ tay Tiêu Giảo thấp giọng khuyên giải an ủi: “Chị A Giảo, đừng hấp tấp.”

Nhớ lại ngày hôm đó trong thư phòng Phó Vinh nói một câu: “Nếu hắn ta thực sự suy nghĩ chu toàn thì nên học Nhiếp Chính, tự hủy mặt mình để người khác không nhận ra”, Phó Lan Quân thấy sống mũi cay cay, suýt nữa thì rơi nước mắt.

Tề Vân Sơn đã từng là thanh niên anh tuấn cỡ nào, vậy nhưng giờ đây anh ấy tự hủy hoại khuôn mặt mình để sống trọn với tình nghĩa đôi bên. Thù giết cha không thể không màng, tình cảm tri ngộ không thể không nhớ, vì thế anh ấy chỉ có cách duy nhất là thay đổi hoàn toàn vẻ ngoài, phỏng chừng anh ấy đã tính toán kỹ lưỡng, cho dù là thành công hay thất bại đều sẽ noi theo Nhiếp Chính tự sát, cái chết không bằng chứng. Phó Lan Quân cẩn thận nghĩ lại, quả nhiên phát hiện có dấu vết của vũ khí sắc bén ở gáy anh ấy.

Tiểu Giảo siết chặt tay Phó Lan Quân, đầu cúi gằm lặng lẽ khóc nấc.

Diệp Tế Châu ngồi trên công đường gõ mạnh kinh đường mộc: “Người đang quỳ là ai?”

Phải chịu đại hình trong nhà lao, cả người Tề Vân Sơn trọng thương gắng sức mình quỳ vững vàng, anh ấy cười khẩy: “Là nghĩa sĩ muốn lấy mạng chó nhà ngươi!”

Quan xử án xì xầm xôn xao, Diệp Tế Châu quả là người đã kinh qua bao sóng to gió lớn, da mặt dày như vỏ cây, ông ta không những không nổi đóa mà còn tận tình bảo ban: “Tù nhân mà còn dám ngông nghênh ngang ngược, tôi khuyên anh nên thật thà khai danh tính càng sớm càng tốt, miễn phải chịu hình chịu khổ.”

Tề Vân Sơn khinh thường mỉa mai: “Sao hả, Diệp đại nhân tội ác chất đống nên chẳng nhớ nổi đã gây thù chuốc ai với ai à?”

Phó Vinh và Cố Linh Dục liếc nhìn nhau, hóa ra cho tới nay Tề Vân Sơn vẫn chưa nói ra thân phận của mình, thảo nào trên triêu báo chỉ ghi là thích khách chứ không đề tên tuổi thật!

Phó Vinh tức sôi máu, lão già Diệp Tế Châu ngay sau ngày chuyện nổ ra liền sai trợ lý riêng chạy tới nha môn tri phủ để nói với ông chuyện này, thì ra là bịp bợm cả!

Nháy mắt ông lại thấy khó hiểu, nếu Tề Vân Sơn bị hủy dung đồng thời chưa khai danh tính thì sao Diệp Tế Châu phán định chắc nịch thích khách là Tề Vân Sơn?

Rất nhanh sau đó những nghi hoặc của ông đã được giải đáp, Diệp Tế Châu cười cười, dáng vẻ nắm chắc phần thắng trong tay: “Đừng tưởng rằng cậu chống chế là có thể bưng bít chuyện này, nếu người trong cuộc không biết, trừ khi bản thân không làm, cho nhân chứng vào đây.”

Nhân chứng sợ sệt co rúm người bước vào, thiếu chút nữa Phó Lan Quân đã kêu lên thành tiếng, là Trần Bì, người từng bị Cố Linh Dục cho một bài học vì tội cướp bóc, về sau được tuyển vào làm hạ nhân của Cố gia!

Trần Bì khúm núm chào hỏi nhóm đại nhân một lượt, Diệp Tế Châu vuốt râu hỏi: “Nhân chứng Trần Bì, nghi phạm quỳ ở công đường kia cậu quen chứ?”

Trần Bì liếc qua người Tề Vân Sơn, trả lời như đinh đóng cột: “Quen ạ, dù người này có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, chính là hạ nhân của Cố gia - nhà chủ của tôi, cũng chính là sĩ quan phụ tá Tề Vân Sơn của Cố quản đới Cố Linh Dục đang ngồi tại đây!”

Lời vừa rồi đã gây ra làn sóng dữ dội, tất cả mọi người lập tức châu đầu ghé tai nhau, Diệp Tế Châu vỗ kinh đường mộc: “Trật tự! Cậu có chứng cứ gì chứng minh nghi phạm là Tề Vân Sơn như đã nói?”

Khẩu khí Trần Bì rất chắc chắn: “Tiểu nhân làm thuê ở Cố gia hơn nửa năm, cả nhà từ già đến trẻ đều vô cùng quen thuộc, chỉ là bị hủy dung thôi mà, có gì không nhận ra được? Tiểu nhân dám xác định người này chính là Tề Vân Sơn. Không tin thì đại nhân nhìn tay anh ta xem, có phải vết chai trên tay anh ta chỉ có ở những nhân tài thường xuyên cầm súng không? Vả lại nếu anh ta không phải Tề Vân Sơn thì đại nhân cứ tìm Tề Vân Sơn thật về, chẳng bằng cứ hỏi thiếu gia nhà tôi đây này, hiện tại Tề Vân Sơn đang ở đâu.”

Diệp Tế Châu híp mắt nhìn phía Cố Linh Dục: “Cố quản đới, Tề Vân Sơn là hạ nhân nhà cậu, cũng là sĩ quan phụ tá của cậu, giờ anh ta đang ở đâu?”

Cố Linh Dục ngồi ngay ngắn bình thản đáp: “Hơn nửa tháng trước anh ấy đến chỗ tôi xin nghỉ, nói là có việc phải ra tỉnh ngoài, từ đó đến nay tôi cũng chưa gặp anh ấy lần nào nữa.”

Diệp Tế Châu “ồ” một tiếng: “Hẳn Cố quản đới khá hiểu con người Tề Vân Sơn, chi bằng Cố quản đới lại kiểm tra xem người quỳ ở đây có phải anh ta hay không.”

Cố Linh Dục chậm rãi bước tới nơi Tề Vân Sơn đang quỳ, hắn dừng chân đứng trước mặt anh ấy, mắt nhìn khuôn mặt với những đường nét đã phai mờ kia, người nọ cũng ngẩng đầu nhìn hắn, hai người không ai nói chuyện, thời gian cứ như thể ngừng trôi.

Rất lâu sau người nọ bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng khe khẽ, như là kíp nổ của quả pháo bị ẩm, anh ấy mở miệng: “Phải, tôi thừa nhận, tôi chính là Tề Vân Sơn.”

(còn tiếp)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.