Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 11: Bính Ngọ, Ninh An 1906, Quang Tự năm thứ ba mươi hai




“Vậy thì gọi là tiểu sư phụ.”

“Gì mà tiểu sư phụ, nghe cứ như gọi hòa thượng ấy.”

“Thế mà được à, nếu tôi làm hòa thượng thật thì em làm sao bây giờ?”

- -----

Phó Lan Quân đặt thuốc mỡ xuống, dỗi quay ngoắt lưng lại, Cố Linh Dục dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng: “Tôi nào có cười em, cảm thấy em đáng yêu chết đi được.”

Hắn khẽ khàng giảng giải cho cô hiểu: “Thực ra vấn đề ở đây không phải là tôi có được bố vợ chống lưng hay không, hiện giờ Cố gia chỉ còn duy nhất đứa con trai là tôi, tôi nghiễm nhiên cũng trở thành trụ cột gia đình. Đứng trên cương vị này thì chỗ dựa vững chắc nhất chẳng gì khác ngoài bản thân. Bà nội cũng không thể ép buộc tôi làm gì, chẳng qua bà đã ngần ấy tuổi rồi, đã phải trải qua hai lần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đứa cháu trai bà đặt hết hy vọng cũng chết tức tưởi trong bụng mẹ, cần phải có người để bà trút hận. Nếu điều đó giúp cuộc sống của bà dễ chịu hơn được chút, tôi sẵn lòng sống dưới cái danh nghiệp chướng đòi nợ.”

Tề Vân Sơn nói với cô rằng Cố Linh Dục từng kể với anh ta, một cô gái nhỏ như cô, mất đi người trong lòng lại bị gả cho người xa lạ, sao có thể không sợ, sao có thể không oán, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải có người đứng ra chịu đựng những hờn giận của cô.

Giờ đây, hắn lại nói với cô, nếu có thể giúp bà nội sống tốt hơn, hắn cam nguyện làm nghiệp chướng đòi nợ.

Phó Lan Quân càu nhàu: “Anh luôn nghĩ cách để người khác sống thoải mái, vậy còn bản thân anh thì sao?”

Cố Linh Dục nhìn thẳng vào mắt Phó Lan Quân, đong đầy ánh mắt hắn là tất cả dịu dàng, nghiêm túc, trìu mến: “Em có biết không, trên thế giới này, có thể giúp cuộc sống của tôi tốt đẹp hơn, chỉ có mình em.”

- -----

Đào Chi vội múc nước cho Cố Linh Dục rửa mặt, hắn hỏi: “Tiểu thư đâu rồi?”

Đào Chi nhếch mép cười thần thần bí bí, tay chỉ chỉ về phía thư phòng, nháy mắt Cố Linh Dục đã hiểu ý.

Sau khi xuống núi Phó Lan Quân cứ nhớ mãi không quên câu nói kia của hắn: “Đã đọc sẽ không quên được, một bài văn đọc một lần là nhớ rõ từng câu chữ”, vì tinh thần so tài hừng hực cháy, mỗi ngày cô sẽ lôi ra một cuốn sách khảo bài hắn, nhưng phải lên kế hoạch tỉ mỉ trước đã, y như chơi cờ vậy, nếu Cố Linh Dục không nhớ bài sẽ được tính là thua, còn tiền thưởng thì do cô quyết.

Cứ như vậy, những ngày lẩn thẩn buồn chán của Phó Lan Quân cũng bắt đầu được lấp đầy bằng mấy trò vặt tự nghĩ ra, thế là cô nàng càng lúc càng hăng hái, chơi mãi chẳng biết chán. Đáng thương thay, Cố Linh Dục tự nhận mình đọc bài một lần là sẽ nhớ như in trong đầu không phải nói dối, ngót nửa tháng trôi qua mà cô chưa thắng nổi trận nào, cho nên cũng không có được tiền thưởng thèm rỏ nước miếng.

Lại nhớ đến câu nói cuối cùng của Phó Lan Quân trong buổi đánh cược nọ: “Chơi trò này anh chỉ có thể thua thôi, nếu đọc được bài cũng không được tính là tôi thua, phải tính hòa!”

Khôn đáo để! Cố Linh Dục cười lắc đầu ra chiều bất lực rồi vào thư phòng tìm người.

Quả nhiên thư phòng vốn gọn gàng sạch sẽ nay đã bị cô biến thành bãi chiến trường, dưới đất la liệt sách giấy đủ kiểu, Cố Linh Dục tiện tay nhặt lên đặt về chỗ cũ, tiếng Phó Lan Quân vang lên từ sau giá sách: “Anh đứng im đấy đừng nhúc nhích, tôi dọn cho.”

Cố Linh Dục vòng ra sau giá sách túm cổ áo cô kéo lên: “Em nói câu này lần thứ mấy rồi hả? Chọn xong chưa, chọn mau mau đi còn ăn cơm nữa.”

Thế rồi một tay Phó Lan Quân cầm cuốn sách, tay kia thì được hắn nắm lôi ra ngoài.

Ngồi ăn cơm chiều mà Phó Lan Quân cứ nhấp nha nhấp nhổm, vừa buông bát đũa là chân thoăn thoắt chạy khỏi phòng ăn, còn không quên kéo Cố Linh Dục về phòng luôn.

Đóng cửa lại, cô nóng lòng lấy cuốn sách vẫn ôm khư khư trong lòng, quơ quơ trước mặt Cố Linh Dục, điệu bộ khoe khoang chẳng hề giấu giếm.

Là một cuốn tiểu thuyết trên phố vừa xuất bản cách đây không lâu lắm, chắc chắn không phải lấy từ thư phòng Cố gia. Phó Lan Quân giương mày cao vút muôn phần tự đắc: “Lúc trước khảo bài đều phải dùng mấy thứ đồ cổ khô khan trong thư phòng nhà anh, dám cá là anh đã đọc đi đọc lại đến mòn hết giấy rồi, thế nên nhớ bài cũng là điều quá bình thường, không thể coi là có năng lực. Cuốn sách này mới tung ra thị trường thôi, anh nhớ được thì tôi mới tâm phục khẩu phục.”

Cố Linh Dục không nhịn được mà bật cười.

Phó Lan Quân quẳng cuốn sách cho hắn, kéo ngăn tủ ra lấy một cây nhang: “Quy tắc cũ, thời gian một nén hương.”

Cố Linh Dục chẳng nói chẳng rằng bắt đầu tập trung đọc, thỉnh thoảng nâng mắt thoáng nhìn ai kia. Phó Lan Quân chắc mẩm lần này mình thắng là điều khỏi bàn cãi rồi, thế là cô không đếm xỉa tới hắn nữa, ngúng nguẩy buông màn đi thay áo ngủ. Dù cách tấm màn nhưng Cố Linh Dục vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khẩn trương của cô nhìn chằm chằm vào hắn, nghĩ vậy hắn lại cười thầm.

Thời gian một nén hương rất nhanh đã hết, Phó Lan Quân chìa tay đóng sách “bụp” một phát rõ to rồi lanh lẹ rút về: “Được rồi, đến giờ khảo bài.”

Cái gọi là “khảo bài” chỉ đơn giản là Phó Lan Quân tùy ý chỉ định một trang hoặc một dòng nào đó, nhiệm vụ của Cố Linh Dục là trả lời nội dung, nếu thuộc được đọc làu làu thì coi như qua cửa ải trót lọt.

“Dòng chín trang mười tám đi.”

Phó Lan Quân căng thẳng dán mắt vào miệng hắn, Cố Linh Dục nhíu mày hơi đăm chiêu: “Ờ…”

Hắn trầm ngâm rất lâu, ngón trỏ gõ gõ lên huyệt thái dương, một lúc sau mới bình tĩnh đáp: “Chỉ nhớ mang máng trang này viết tiệc chúc thọ của lão thái gia, con trai thế này thế nọ, con dâu thế nọ thế này, cháu dâu thế nào, khách khứa ra sao, còn cụ thể thì chịu đấy.”

Phó Lan Quân suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên reo hò, cô hưng phấn đứng phắt dậy, xắn áo xoa xoa tay đi qua đi lại đi lại trong phòng, hai mắt sáng rực lướt từ đầu đến chân hắn như thể đang nhăm nhe tóm lấy con mồi béo bở, Cố Linh Dục bị cô nhìn mà sởn hết tóc gáy: “Nếu em không nghĩ ra muốn món tiền thưởng là gì thì anh đây có thể lấy thân báo đáp…”

Mặt Phó Lan Quân đỏ phừng quay sang chỗ khác làm bộ phỉ nhổ: “Nghĩ hay quá nhỉ, tôi muốn tóc của anh.”

Cố Linh Dục hết sức mông lung: “Gì cơ?”

Phó Lan Quân chọc chọc bím tóc của hắn: “Sáng tôi đến tìm A Bội nói chuyện thì thấy Dực Chẩn đang cắt tóc, sao mà đẹp trai lạ lùng. Tôi muốn xem anh cắt tóc rồi nhìn sẽ thế nào ấy mà.”

Cố Linh Dục lập tức bác bỏ: “Không được.”

Phó Lan Quân thất vọng: “Sao không? Tiền thưởng do tôi quyết đấy.”

Cố Linh Dục cau mày: “Nhưng cũng đâu có quy định tôi không được từ chối tiền thưởng em muốn có chứ. Đừng níu kéo với tóc tôi nữa, em nhìn mình mà xem, tóc mái dài che hết cả mắt rồi kìa.”

Hắn vươn tay vén tóc mái cô sang bên, nói cấm có sai, duỗi thẳng lại là đâm vào mắt ngay. Cố Linh Dục vỗ vỗ vai cô: “Tôi đi lấy kéo cắt tóc mái cho em.”

Vì thế Phó Lan Quân ngoan ngoan nửa quỳ nửa ngồi ở mép giường đợi hắn đi lấy kéo.

Cố Linh Dục mở ngăn kéo nhỏ của bàn trang điểm lấy ra cây kéo nhỏ có tay cầm bằng vàng rồi dịch ghế ngồi xuống bên giường: “Em nhớ hứng tóc đấy, đừng để rơi xuống giường, nhỡ đâu nằm lại bị đâm vào người.”

Phó Lan Quân chụm hai lòng bàn tay lại đặt dưới phần mái, một tay Cố Linh Dục kẹp tóc, một tay cầm kéo nhỏ cẩn thận cắt đi phần đuôi mái khá dài. Việc này rất đơn giản, đi hai ba lần kéo là xong xuôi. Cố Linh Dục đặt kéo xuống cầm thùng rác qua để cô rũ hết tóc vừa cắt vào, sau đó lấy khăn mặt lau sạch lòng bàn tay và chỗ lông mày dính tí vụn tóc cho cô, cuối cùng mới hài lòng nhìn thành quả một lượt, vuốt vuốt suối tóc mượt của người con gái: “Muộn rồi, ngủ đi thôi.”

Vừa tắt đèn ngả lưng thì Phó Lan Quân sực nhớ về món tiền thưởng của mình: “Tiền thưởng của tôi…”

Cố Linh Dục quay lưng về cô, lâu lâu có tiếng ngáy nhè nhẹ như ngủ say, chẳng buồn đoái hoài đến cô nàng.

Phó Lan Quân cứ lo lắng món tiền thường mình vất vả lắm mới thẳng được, cả đêm trằn trọc khó ngủ, mặt trời vừa hé cô đã bật người ngồi lên, hắn vẫn quay lưng nhắm mắt ngủ tít mù khơi. Nhìn tóc của hắn, lửa giận của cô mỗi lúc một trào dâng, cô nhón chân nhón tay bước qua người hắn để xuống giường, rồi rón ra rón rén đi đến chỗ bàn trang điểm cắp cái kéo nhỏ quay lại giường.

Cô cầm kéo ngắm nghía bím tóc hắn, tóc hắn khỏe lắm, đen nhánh thẳng đuột, không như tóc cô, sợi tóc vừa xoăn vừa mỏng. Tóc đẹp thế này nên xuống tay thế nào đây nhỉ? Phó Lan Quân cân nhắc tới lui, cuối cùng quyết định sẽ cắt ở giữa.

Cô nín thở cúi thấp người, lưỡi kéo sắc bén chạm vào bím tóc hắn, từ từ bấm vào thật sâu.

Bất thình lình có bàn tay bóp chặt cổ tay cô: “Em làm gì thế hả?”

Phó Lan Quân hoảng sợ, trong lúc thất thần thì kéo đã bị Cố Linh Dục cầm đi, hắn ngồi dậy sờ sờ bím tóc, bộ dáng hung tợn: “Em nghịch ngợm vừa phải thôi chứ, hiện giờ phía trên đang sát sao phòng ngừa bè đảng, nếu tôi cắt tóc thì há chẳng phải là đang vội vàng đi làm bè cho người ta à?”

Lúc này Phó Lan Quân mới ý thức được mình gây họa lớn rồi, mặt cô ỉu xìu, lí nhí lấy lòng hắn: “Để tôi thắt bím cho anh, đảm bảo không ai nhận ra đâu.”

Cũng may tóc Cố Linh Dục vốn dày, mà với tí sức mọn của Phó Lan Quân thì chẳng hề hấn gì nên có thể vớt vát được. Cô ân cần tháo bím tóc của hắn ra rồi lấy cây lược gỗ chải, chải hết phần tóc bị cắt vào sau đó chia tóc thành ba lọn để thắt bím. Tay nghề của cô vậy mà khá được, ngón tay mảnh khảnh như cánh bướm luồn lách mái tóc đen của hắn, Cố Linh Dục cười xì, cô buột miệng hỏi: “Anh cười cái gì?”

Hắn bảo: “Tôi đang nghĩ, hai ta coi như là xuất thân công tử tiểu thư nhà quan, thế mà người thì biết cắt tóc người thì biết bím tóc, lỡ ngày nào đó gia sản mất hết, nếu không ngại thì có thể đi hành nghề thợ làm tóc, khi đó cứ để tôi gánh vác những việc nặng, em chỉ cần đun nước nóng, ngẫm lại cũng thấy thú vị, nhỉ?”

Phó Lan Quân kéo bím tóc hắn: “Nào có ai tự trù ẻo nhà mình như anh. Từng được đích thân tôi bím tóc cho chỉ có hai người, một là cha, người còn lại là anh.”

【1】

“Nếu em thật sự muốn về quê thì hay là cho anh theo cùng đi.”

“Anh về đấy làm gì?”

“Anh sẽ sửa mái nhà tranh cho em, sẽ cùng em nghe tiếng mưa rơi đầu giường.”

【2】

“Tôi và anh chẳng qua chỉ mới gặp có một lần, yêu từ cái nhìn đầu tiên? Dù sao tôi cũng không tin đâu.”

“Tôi cũng không tin.”

【3】

“Tôi chẳng thể phân biệt ai đúng ai sai, chỉ cảm thấy mọi thứ thật hỗn độn, khiến lòng người lạnh buốt đáng sợ.”

“Vậy đừng nghĩ ngợi gì nữa, cứ như trước đây thôi, làm một cô gái nhỏ vô lo vô nghĩ.”

【4】

“Các người muốn mạng của anh ta, đúng chứ?”

“Vừa khéo, tôi cũng muốn mạng anh ta.”

【5】

“Anh vẫn nên đừng ăn thì hơn.”

“Em bỏ thuốc vào đấy chắc? Là thạch tín à? Tôi chẳng thèm sợ thạch tín đâu nhé.”

【6】

“Chúng ta ly hôn đi.”

“Không, anh không bao giờ đồng ý.”

【7】

“Anh ấy đi đâu rồi?”

“Chết rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.