Mộc Thần Tái Sinh

Mộc Thần Tái Sinh - Chương 60: Hoạ diệt tộc




Mấy người họ lập tức kinh hãi, sau đó kéo ra trước sân dinh phủ. Để lại Thanh Thành nằm đó dưỡng thương.

Bọn họ đi ma cung là chuyện bí mật, sao người của Huyết đế có thể biết được? Là bên cạnh chúng ta có nội gián, hay là Huyết đế có tai mắt tốt?

Tư Đằng ở trước sân, dẫn theo 50 binh lính, khí thế bừng bừng, nhân lực hùng hậu. Xà nhân trong phủ cũng chỉ hơn 30 người đi ra chặn lại.

Tộc trưởng và Cẩm Hồng đã đi ra tới nơi, xà nhân liền lui lại cúi đầu chào. Ông ta nhìn đám binh lính đối diện, có chút ngán ngẩm.

- Tư Đằng đại nhân từ xa đến tệ xá, kéo theo nhiều người như vậy không biết đã xảy ra chuyện gì?

Tộc trưởng chắp tay chào, giọng nói nhún nhường. Tư Đằng ngược lại cười khẩy, bảo.

- Lão xà, đừng có giả vờ nữa. Ngày trước bọn ta tới mời các ngươi gia nhập Huyết đế cung. Ngày hôm sau các ngươi lại muốn bám vào cái chân con rồng Long Quân kia. Đây chẳng phải là đang vả vào mặt của ta sao?

Hải trưởng lão một bên vội vàng giải thích.

- Đại nhân hiểu lầm rồi. Đó chỉ là chuyện cá nhân thôi, nào có như đại nhân nói.

Tư Đằng phẩy tay, không muốn nghe thêm.

- Đủ rồi, không cần nói nữa. Ta theo lệnh đến trừng phạt các ngươi. Nếu bây giờ hối hận đầu quân lập tức. May ra ta còn nương tay. Ngược lại chỉ có con đường chết.

Cẩm Hồng chau mày, giọng nói pha chút tức giận.

- Đầu quân cho ngươi? Trước giờ chúng ta luôn ở thế trung lập, đã quen không muốn gia nhập bất cứ thế lực nào. Ngươi đừng mong chúng ta khuất phục.

Tư Đằng nhướn mày, lần trước đến ngỏ lời với xà tộc không có gặp cô ta. Không ngờ xà tộc còn có một nhân tài, tu vi kim đan trung kỳ, bằng cấp với hắn. Những người còn lại đều là luyện khí kì, được 5, 6 người đạt trúc cơ.

- Tư chất không tệ. Nếu cô đồng ý làm thiếp thất của ta. Không chừng ta vui, lại miễn tội cho cả tộc cô.

Nghe đến đây, người đầu tiên tức giận là tộc trưởng. Ông ta không kiềm chế quát lên.

- Hàm hồ. Đây là nữ nhi của ta! Làm gì đến lượt ngươi muốn? Còn đòi nó làm thiếp thất? Nằm mơ!

Tư Đằng xòe quạt che miệng cười.

- Ồ! Đây là rượu mời không muốn, muốn uống rượu phạt sao?

Hải trưởng lão đứng một bên cũng tức giận không kém.

- Nàng chính là thiếu tộc trưởng của bọn ta. Ngươi đây là sỉ nhục chúng ta hay sao?

Tư Đằng gấp quạt lại, ánh mắt hờ hững.

- Hóa ra là thiếu tộc trưởng. Nếu các ngươi đã không nghe, vậy hôm nay ta đành phải diệt cả xà tộc, rồi cướp lấy người cũng không muộn.

Lão tộc trưởng gầm gừ nghiến răng. Con gái rượu của ông mà hắn đòi lấy về làm thiếp. Đúng là chạm vào vảy ngược của ông rồi.

- Lên!

Binh lính của huyết đế cung và người của xà tộc liền xông về phía trước tấn công đối phương. Các trưởng lão cũng ra trận, vì số lượng của bên ta ít hơn địch nhân, các ông phải lấy chính mình bù vào. Cẩm Hồng nhắm vào Tư Đằng múa tay tạo nước.

- Thủy đao!

Tư Đằng xoè quạt ra đỡ lại, thân thể cũng nhẹ nhàng né tránh được. Hắn phất quạt một cái, gió cuộn lên như lưỡi cắt vô hình.

- Phong vân!

Nước từ dưới chân phun lên, hoàn hảo chặn lại luồng gió kì lạ. Cầm Hồng phóng tới, tiếp cận Tư Đằng, hai người đánh tay đôi. Thực lực hai người ngang nhau, đánh mấy hiệp cũng không phân thắng thua.

Ở phía sau lưng, người của xà tộc đang dần ít đi. Số lượng người ngã xuống mỗi lúc nhiều hơn. Mấy lão tộc trưởng chật vật một phen, vừa phải tiếp ứng vừa phòng thủ. Đã có mấy người bị thương không nhẹ.

Cẩm Hồng nhìn toàn cảnh, lui trở lại che chắn cho các vị trưởng lão. Dùng một chiêu thủy đao đánh hạ được 5, 6 tên lính.

- Hải trưởng lão, nhờ các vị đưa phụ thân của ta đi trước. Ta ở lại cầm chân bọn họ.

Mấy người họ liền không đồng ý. Sao có thể để cô ở lại một mình đối mặt với nguy hiểm chứ?

- Có đi thì cùng đi! Chúng ta sẽ không bỏ con lại.

Tư Đằng sợ bọn chúng bỏ chạy, ra lệnh cho binh lính toàn lực tấn công, dồn đám người họ vào một góc, không có đường tháo lui.

Phút chốc tộc nhân chỉ còn lại mười mấy người. Mà tộc trưởng cùng các vị trưởng lão cũng chịu phải thương tích nặng, sức lực yếu đi, không còn trụ được bao lâu.

Cẩm Hồng bị Tư Đằng giữ chân, không tiếp ứng được cho bọn họ. Hai mắt cô đỏ hoe, nhìn tộc nhân của mình, từng người, từng người ngã xuống.

Thân dưới của Cẩm Hồng biến thành đuôi rắn dài 3 thước, xoay mình một cái giết được 5, 6 người nữa. Tư Đằng nhìn thấy cô tức giận, trong lòng càng khoái hơn. Hắn phẩy quạt trong tay, gió cuộn lên cắt vào đuôi rắn của cô mấy đường.

Cẩm Hồng đau đớn nhưng không kêu la, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

- Thủy đao!

Chiêu này của cô lại dồn thêm nhiều phần lực, rất nhanh đã đâm rách quạt của Tư Đằng, bản thân hắn bị bắn lui về phía sau. Trên người có nhiều nơi chảy máu.

Hắn chau mày tỏ vẻ không vui, đi lên trả đũa. Đôi bên giằng co một hồi, cả hai đều mang thương tích. Quang cảnh cũng bị hai người tàn phá nát tan.

Cô cứ bị hắn cầm chân như vậy, tộc nhân sau lưng sớm muộn cũng sẽ bị giết hết. Chẳng lẽ không còn cách nào sao? Cô không thể bảo vệ bọn họ, là do thực lực cô quá yếu? Cô không đủ năng lực để cứu tộc nhân?

Cẩm Hồng suy nghĩ một hồi, đầu óc muốn loạn.

- Tư Đằng, tên khốn kiếp nhà ngươi.

- Cô càng tức giận, ta càng vui. Xà tộc hôm nay, chắc chắn sẽ bí xóa sổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.