Mộc Cũng Có Đào Hoa

Chương 2: Mở đầu




Chuyển ngữ: Yunchan

Con Kỳ Lân mà Ti Mệnh tinh quân nuôi năm ngàn năm sinh con rồi, tuy chỉ có mỗi một con mà còn xấu xí không biết là đực hay cái, nhưng Tinh quân vui lắm, mở tiệc rượu linh đình ở Thiên phủ, rình rang có thể so với tiệc đầy tháng của con trai Đông Hải Thủy quân.

Hàng hàng lớp lớp thần tiên nối dài thành hành lên Cửu Trọng Thiên dự tiệc, Thiên cung thanh khiết thần thánh phút chốc nhộn nhịp hẳn lên, huyên náo vô cùng.

Đây có lẽ là lần đầu hai tiểu đồng theo sau Dực Thánh chân nhân tới đây, trên gương mặt non nớt viết đầy chữ thán phục, nhân lúc chân nhân nhà mình hàn huyên với tiên nhân khác bèn lén xầm xì với nhau.

"Chức Ti Mệnh tinh quân lớn lắm sao? Chẳng qua chỉ là linh sủng sinh con thôi mà, mời nhiều thần tiên tới chúc mừng thế làm gì?"

"Chức có lớn hay không thì ta không biết, ta chỉ biết thế gian bao la, số mệnh của mấy tỉ phàm nhân đều nắm ở trong tay Ti Mệnh, một quyển Mệnh cách ghi chép ái hận tình cừu, bi ai đau khổ của vạn trượng hồng trần, quyền lớn lắm đấy."

"Hả? Lợi hại vậy sao, nhưng chức Ti Mệnh đâu phải là số phàm nhân... À, ta hiểu rồi, các tiên nhân muốn lấy lòng y là để khi hạ phàm lịch kiếp bớt gặp trắc trở chứ gì."

"Xuỵt, nhỏ tiếng lại, bị chân nhân nghe được thì toi."

"À à, hì hì, hóa ra là chuyện đó."

"..."

...

Đúng như họ nói, Ti Mệnh được gọi là bàn tay vàng của tiên giới, đó chẳng phải do trong tay y có nhiều tiền, mà là đối với tiên nhân, mỗi tấc mỗi phân quan hệ với y sẽ quyết định xem người đó có thành thần hay không.

Ti Mệnh này thường thì bông lơn tùy tâm tùy tính, nhưng hễ có chuyện thì cứ như lột xác vậy, coi chặt siết kỹ, hơn nữa còn có một điểm mà người ngoài không có, đó là vạn chúng một lòng, nhà nhà cùng vui. Thứ y để tâm thì ngươi cũng phải để tâm, ngươi không để tâm thì y sẽ buồn, mà hễ buồn thì y lại thích lôi Mệnh Cách ra viết thêm vài dòng...

Thế mới nói trên trời dưới đất chẳng có vị thần tiên nào dám làm bẽ mặt y cả.

Song, phàm chuyện gì cũng có ngoại lệ, trong vô số thần tiên luôn có một hai kẻ thích đi lệch đường.

Tỷ như Chính Tắc thượng tiên của Phù Ngọc sơn.

Tiểu tiên đồng thủ sơn vừa nhận được thiếp mời đã chạy tất tả đi tìm lão đại nhà mình khắp nơi, nhưng vị thượng tiên này vẫn biệt tăm biệt dạng, mãi không tìm thấy. Sau mấy ngày tìm kiếm vất vả, rốt cuộc cũng tìm được y ở chỗ của Nam Cực tiên ông.

Lúc ấy y đã uống say bí tỉ, mơ màng hỏi người báo tin: "Gì hả? Ti Mệnh sinh con?"

Tiểu tiên đồng lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải, là Kỳ Lân thú của Ti Mệnh tinh quân hạ sinh... ờ, sinh con."

"Ồ, sinh một Kỳ Lân thú." Thượng tiên đỡ trán đứng lên loạng choạng: "Vậy phải đi chúc mừng, chúc mừng, không dễ dàng đâu."

Tiên đồng dìu y rồi bái biệt tiên ông, giẫm tường vân bay lên Cửu Trọng Thiên.

Thượng tiên say rượu cả đêm, qua một trận bay xuyên mây phá gió đã bị thổi cho tỉnh lại đôi chút, lúc này mới hỏi tiểu tiên đồng: "Chừng nào Ti Mệnh đầy tháng?"

Tiên đồng chả còn sức đâu để giải thích, ngó trời một lát rồi kính cẩn đáp: "Sắp tới rồi, có lẽ còn kịp mang lễ vật đến."

"À, còn tiệc rượu thì sao?"

"Chắc là không kịp."

"Vậy thì chạy làm gì." Thượng tiên phất tay áo đổi hướng: "Chỗ tiên ông còn hai vò rượu ngon, đợi ta đem về đã."

"Thượng tiên chớ vội." Tiên đồng vội nhắc nhở: "Cách đây không lâu Bắc Đẩu tinh quân đã bói cho ngài một quẻ, nói rằng ngày lịch kiếp của ngài sắp tới rồi, nếu lần này ngài đắc tội thì lúc phi thăng lên thượng thần sẽ gặp trắc trở trùng trùng đấy."

"Cũng phải." Thượng tiên rụt chân lại, nghiêm mặt nói: "Thăng thượng thần rồi thì không cần phải đi nghe Đông Hoa đế quân giảng đạo nữa, ừm, cứ nên đi thôi."

Tiên đồng thở phào, moi một bình ngọc ra: "Lễ đã chuẩn bị xong rồi, nước ở thượng trì thủy này thuần khiết thánh trạch, dùng để tăng công lực cho Tiểu Kỳ Lân thì chẳng gì bằng, tin rằng Ti Mệnh tinh quân sẽ hài lòng."

Thượng tiên đưa tay nhận lấy, lắc lắc, tới dáng đứng cũng lắc theo, say đến nỗi đi tới mà cứ như giật lùi: "Vậy đi thôi."

Tiên đồng đáp một tiếng rồi điều khiển mây đi trước dẫn đường, thượng tiên ở đằng sau lắc la lắc lư, đám mây chốc thì lạng qua đông chốc thì lách qua tây, phải nói là thót cả tim.

"May mà không té." Tiên đồng tự an ủi mình, suy nghĩ này vừa nhá lên thì đã nghe sau lưng: "Ôi cha, rớt."

Tiên đồng quay phắt đầu lại, thấy thượng tiên cương trực dũng mãnh nhà mình đang nằm vắt vẻo nửa người trên rìa mây, thò đầu nhòm xuống hạ giới, bình ngọc trong tay đổ ngay bên cạnh.

Trên U Minh lộ, sông Vong Xuyên, trước cầu Nại Hà.

Mọi sinh linh trên thế gian muốn đầu thai chuyển thế đều phải bước qua sông Vong Xuyên, lên cầu Nại Hà, uống một chén canh Mạnh Bà, quên đi chuyện xưa cõi trần, bước vào luân hồi mà chẳng còn gánh nặng trên vai.

Lúc này hai tia sáng giáng xuống từ trời cao, đáp xuống trước U Minh ti âm u, hiện thân là hai người tỏa sáng cát lành.

"Ta đi lịch kiếp, ngươi đi theo làm gì?" Người lên tiếng chính là Chính Tắc thượng tiên của Phù Ngọc Sơn đang nằm trong danh sách đen của Ti Mệnh tinh quân dạo gần đây, bên cạnh là Bắc Đẩu tinh quân khoái nhất là xem hài kịch nhân tiện bỏ đá xuống giếng.

"Ố ồ, ta tới đây để tiễn ngài đó mà."

"Tới rồi, ngươi đi được rồi đấy."

"Ầy, gấp gì chứ." Bắc Đẩu tinh quân kéo tay áo y: "Chính Tắc lão đệ, lẽ nào đệ không muốn biết Ti Mệnh an bài vận mệnh gì cho mình à?"

Thượng tiên đại nghĩa lẫm liệt gạt tay lão ra: "Không trải qua một phen trắc trở thì làm sao phi thăng thành thượng thần, tinh quân không cần nhiều lời, cứ chuẩn bị rượu chờ ta vinh hiển trở về là được."

Nói rồi khẳng khái hùng dũng bước lên U Minh lộ, Bắc Đẩu tinh quân không nhịn nổi phải bật cười thành tiếng, nói với theo sau lưng y: "Ta đã hỏi thăm rồi, Ti Mệnh an bài cho đệ kiếp số khó nhất khổ nhất ở thế gian..."

Bước chân Thượng tiên hơi khựng lại.

"Là tình kiếp đó, ha ha." Lão cười cười: "Còn với một yêu tinh bất nam bất nữ."

Thượng tiên loạng choạng suýt thì ngã quỵ: "Ti Mệnh, ngươi chờ đó cho ta!"

Trên cầu Nại Hà có một bà lão tóc bạc hoa râm đang ngồi, Minh sứ dẫn y tới đây thì lui xuống, Thượng tiên liếc thoáng qua dòng người tấp nập trên cầu, rồi hỏi bà: "Hôm nay là ngày lành à? Sao có nhiều người đầu thai thế này?"

"Ở phàm trần có một nơi vừa xảy ra lũ lụt, cho nên mấy hôm nay hơi nhiều người." Mạnh Bà vừa đáp vừa múc một bát canh: "Tiên quân uống rồi lên đường đi."

Thượng tiên liếc bát canh đục ngầu, im lặng một lát rồi hỏi: "Canh này không thêm muối chứ?"

Tay Mạnh Bà khựng lại giữa không trung.

"Ta sẽ bảo tiên đồng đi lấy thượng trì thủy tới, hòa vào uống sẽ có vị đậm đà hơn, vả lại còn có thể thẩm mỹ dưỡng nhan, lấy lại thanh xuân."

Nếp nhăn trên mặt Mạnh Bà dường như giãn ra ngay lập tức, rụt phắt tay lại, đưa bát canh cho người kế tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.