Mình Yêu Nhau Không

Chương 22: ~Chứng mất ngủ thật khó chữa~




Nhìn cái mặt đáng thương của hắn, cô thật sự rất buồn cười thích thú. Hiểu Nhi cố nhịn cười để làm vẻ mặt nghiêm trọng nhưng cô thấy vỉ thuốc ngủ trên bàn hắn nên quay lại. Hiểu Nhi đi đến áp mặt hắn, làm Hạo Nhiên đang thú tội thành 1 tên có cơ hội

- Sao lại uống thuốc ngủ? - giọng Hiểu Nhi trầm thấp

- Tại anh mất ngủ

- Tối mấy giờ anh ngủ thế?

- 12h

- Ngủ ở đâu?

- Ở đây - vậy là Hiểu Nhi tin rằng việc hắn không ngủ ở nhà ở công ty đã tạo tâm lí căng thẳng khi làm việc, bộ não luôn được kích thích nên không thể nào nghỉ ngơi được

- Sau này ngủ ở nhà đi

- Anh không có nhà

- Anh nhiều tiền mà, thuê 1 căn hộ đối diện là được rồi

- Không thích

- Đây là phương pháp chữa trị - cô chịu hết nổi cái tính ương bướng của hắn - sao mắt anh cứ lờ đờ mông lung thế? - cô chau mày

- Bởi vậy mới cần bác sĩ - Hiểu Nhi cười khẩy

- Bác sĩ gì mà kê đơn thuốc bệnh nhân nói không thích hả?

- Không có cách nào khác sao?

- Bây giờ còn phải theo dõi thêm, tạm thời.... - Hiểu Nhi cầm vĩ thuốc vất vào thùng rác - đừng uống thuốc ngủ nữa

- Thế sao anh ngủ?

- Tôi sẽ tìm cách

- Vậy ra anh thật sự tìm tôi vì thuốc ngủ, sao không nói sớm

- Anh cũng định nói nhưng Sa Mi điện thoại nói là em đang xem mắt với tên nào đó trong công ty

Reng....reng....reng....Hiểu Nhi dành tạm dừng cuộc nói chuyện để nghe điện thoại

- Nghe đây Thiên Minh

- Tối nay á, ok nhưng sao cậu biết

- Vậy à? Chắc tối nay mình sẽ nói đó. Ờ, tạm biệt

Cuộc trò chuyện mờ ám qua điện thoại đánh thức giác quan và nảy sinh 1 kế hoạch thầm kín trong đầu Hạo Nhiên. Cả buổi hắn vẫn không nói gì, chờ đợi hành động của cô. Hạo Nhiên theo cô đến tận nhà nhưng giữa đường không hiểu cớ sự gì mà bị phát hiện, cuối cùng là bị cắt đuôi

Xong luôn, hắn lần quần mãi không thể làm gì được, đã 6h tối rồi, cuối cùng gọi điện đến công ty nhưng chẳng ai biết nổi địa chỉ của cô. Hạo Nhiên đành gọi cho giáo sư xin nhưng mà năn nỉ muốn gảy lưỡi cũng chưa cho được, đến tận 6h30 hắn mới có được trong đầu những thông tin cần thiết. Vội rú ga đến khu chung cư An An

Hạo Nhiên nhấn chuông mãi nhưng không thấy ai ra, hỏi hàng xóm thì nghe cô đã đi rồi. Vậy là xong, chiến dịch theo đuôi đến đây là hết. Hạo Nhiên nghĩ chỉ có 1 mình tên Thiên Minh là biết thôi nhưng điều đó là bất khả thi

Hạo Nhiên 1 mình 1 cõi đi về công ty

***

Ở đâu đó trong quán nhậu là lớp cô đang nhậu nhẹt tưng bừng

- Nhi, thiên tai của cậu đâu rồi?

- Sao chứ? Đột nhiên thiên tai gì, chia tay lâu lắm rồi - cô không ngờ tụi bạn còn nhớ chuyện đó

- À, nghe nói cậu bây giờ là bác sĩ nổi lắm đúng không? Giỏi phết đấy!

Bình thường cô cũng muốn ăn uống no say lắm nhưng hôm nay bụng chẳng tiêu được, mà chút nữa còn phải lái xe về nhà nữa. Bỏ đi!

Hiểu Nhi lái xe ngang qua công ty thì thấy ánh đèn trên cùng còn chưa tắt. Tò mò lắm, cô nhớ lại câu nói hôm nay của hắn "Không có nhà". Chắc là lại mất ngủ đây mà

Lạ thay là hôm nay không phải cảm giác mất ngủ bình thường mà Hạo Nhiên cứ trằn qua trằn lại, viễn tưởng đủ điều về cuộc hẹn lãng mạn giữa 2 người

**Viễn tưởng 1:

Trong ngọn đèn nến lung linh của nhà hàng sang trọng, tiếng du dương của piano kích thích những người ngồi ăn. Ly rượu vang đỏ ngầu và đĩa bít tết mùi hương thơm lừng làm tuyến nước bọt của Hiểu Nhi tiết ra. Nhưng trước khi cầm nĩa Thiên Minh đã nói:

- Hiểu Nhi, chúng ta yêu nhau lại em nhá - từ đằng sau 1 bó hoa hồng rực rỡ trao tặng lên tay người con gái

- Nhưng em đói lắm, ăn trước được không anh? - Hiểu Nhi đưa ánh mắt tội nghiệp

- Không được, em đồng ý đi rồi anh cho ăn

- Vậy....được, em đồng ý

**Kết thúc viễn tưởng 1

- Không thể nào, cô ấy đâu có ham ăn đến thế - hắn tự trấn an mình

**Viễn tưởng 2:

Thiên Minh chuốc thuốc ngủ trong 1 ly nước của Hiểu Nhi. Lẳng lặng đưa cô đến 1 khách sạn đã đặt phòng trước. Anh đạp tung cánh cửa trong vẻ hào nhoáng sát gái vốn có, nụ cười nhếch sáng chói với cái khuyên tai màu đen

- Đêm nay....chúng ta sẽ thuộc về nhau - Thiên Minh nhẹ nhàng đặt cô gái trong lòng nằm lên giường, từ từ hôn lên đôi môi đỏ mộng của cô

**Kết thúc viễn tưởng 2

- KHÔNG ĐƯỢC! Tuyệt đối KHÔNG ĐƯỢC!!!!!! - Hạo Nhiên tự hét lên với mình

- Anh uống thuốc kích thích sao? - Hiểu Nhi vừa đến thì thấy hắn 1 mình la hét như kẻ điên

Hạo Nhiên nghe thấy tiếng giật mình nên ngã lăn xuống đất. Mông còn dập trúng cái bậc thềm bằng gỗ nữa, đau không tả nổi

- Hiểu Nhi? - hắn ngạc nhiên đến mừng rỡ, cô vẫn còn bình an

- Anh lại mất ngủ nữa hả? 11h rồi - cô đi lại, thấy mồ hôi hắn đầm đìa mặc dù đang có điều hòa

- Ờ...ờ... - thật ra hắn nãy giỡ đang trùm mền vì sợ những điều tưởng tượng của mình xảy ra nên hơi nóng chút

- Anh đang suy nghĩ vu vơ gì đó? Ngủ đi - Hiểu Nhi tắt đèn tối thui, chuẩn bị đi về thì bị hắn kéo tay lại

- Không thể....ngủ lại sao? Tối vậy anh ngủ không quen - đúng rồi, bình thường gần sáng hắn mới chợp mắt được, bây giờ bắt ngủ có chút không quen

- Được rồi - dù sao cô cũng chẳng còn sức lái xe về nữa - tôi ngủ ở sofa

Hiểu Nhi buông cặp ra, đi vào rửa ráy rồi nằm lên sofa ngủ ngon lành

- Em ngủ chưa? - nằm 1 lúc Hạo Nhiên vẫn ngồi nhởm dậy. Hiểu Nhi im lặng không nói gì, giả vờ ngủ - ngủ rồi à? Chắc là mệt lắm

- Anh....hôm nay anh có lí do không ngủ được - Hạo Nhiên vắt tay lên trán kể chuyện 1 mình, ánh trăng chiếu sáng mái tóc màu bạc vốn có của hắn - không biết giữa em và tên Thiên Minh đó xảy ra chuyện gì? 2 người quay lại rồi sao? Dù sao tên đó cũng chẳng nhiều tiền đâu, nhưng hắn có nhiều tình cảm với em, phải không? - giọng điệu Hạo Nhiên tỏ vẻ chán ghét Thiên Minh - chắc là chưa xảy ra chuyện gì đâu ha? Hầy....mặc dù anh đã cố trấn an mình nhưng anh vẫn lo lắng. Bông hoa chưa có chủ như em, rất dễ bị người khác cướp mất. Thôi anh ngủ đây, ngủ ngonnn.......

Hạo Nhiên chìm vào giấc ngủ say nhưng không biết rằng từng lời nói của hắn đã bị cô nghe được. Trong lòng Hiểu Nhi đang lên 1 cảm xúc khó hiểu. Tình cảm bị cô làm lạnh đã lâu lắm rồi nay lại tan chảy, dần xuất hiện và trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cô thèm khát cảm giác ôm cơ thể mềm mại của hắn vào lòng, ra lệnh cho hắn, tiêu tiền của hắn mà vẫn cảm thấy thoải mái cả 2

Cảm xúc 6 năm trước, cô muốn có lại nhưng sao lại thấy điều đó khó quá

Khịt....khịt....Hiểu Nhi bị đánh thức bởi mùi hương của thức ăn. Cô bò lết như chó theo đồ ăn. Mở mắt ra là tô bún bò to chà bá trước mặt, còn đối diện là Hạo Nhiên cũng đang ngồi với cái tô trước mặt. Hiểu Nhi lập tức đứng dậy, phủi phủi quần áo, chỉnh sửa đầu tóc chạy vào nhà vệ sinh

Điệu bộ luống cuống của cô không bao giờ ngừng làm hắn cười. Cũng lớn rồi chứ đâu còn nhỏ nhắn gì mà sao chẳng ý tứ là thế nào. Hiểu Nhi chuẩn bị tinh tươm đâu vào đó rồi mới ngồi vào bàn. May mà lúc trước cô kịp đem vài bộ đồ đến công ty nên cũng tiện

- Anh quyết định sẽ thanh toán hết khoản nợ của em - Hạo Nhiên tự tin tuyên bố, chắc là cô đang rất cảm kích đây

- Điều kiện? - mặc dù đang ăn nhưng cô vẫn đang nghe

- Em bỏ cái trung tâm mai mối đi

- Ok, dễ mà. Hơn nữa cái này là anh tự nguyện chứ không phải tôi bắt ép gì đâu đó - Hiểu Nhi vừa ngoạm 1 miếng lớn trong miệng vừa nói, suýt bị nghẹn

- Tốt, ăn thôi - Hạo Nhiên vô cùng vì thái độ ngoan ngoãn chịu hợp tác này của cô, chắc vì đói quá nên cô mới nhanh đồng ý như vậy. Đột nhiên hắn nhớ tới tưởng tượng hôm qua, có khi nào.....

- Hôm qua họp lớp vui ghê - Hiểu Nhi thấy hắn cứ bất an, liên tục lắc đầu thì buộc miệng

- À....vui ghê - bây giờ nỗi giải tỏa của hắn đã thật sự bắt đầu, vô cùng sung sướng, vậy là tên Thiên Minh vẫn chưa hành động gì

Hiểu Nhi được bệnh viện nhờ tham gia giải đấu cầu lông giao lưu giữa các bệnh viện. Thật sự thì lúc nào cô cũng tham gia các hoạt động thể thao nhưng bây giờ không còn làm ở bệnh viện nữa nên cũng không còn tham gia. Sáng nay giáo sư mới gọi điện

Mặc cho ánh mắt tò mò của Hạo Nhiên đang chơi game ngồi đó, cô vẫn rời văn phòng

Hiểu Nhi lên ti vi, tin sốc ghê. Chỉ là trên kênh thể thao đột nhiên chiếu giải đấu nên Hạo Nhiên mới để mắt tới. Dáng vẻ cực ngầu của cô mỗi lẫn tung những trái cầu thật sự rất cuốn hút. Từng giọt mồ hôi rơi xuống được cái ti vi rõ nét này truyền tải lại cho Hạo Nhiên, hắn khẽ mỉm cười

- Oai thật!

Hiểu Nhi chia tay đồng nghiệp trong bộ đồ thể thao ướt đẫm. Cô nghĩ bây giờ về nhà thay đồ chắc kịp

- Ôi trời! - Hiểu Nhi lập tức bịt mũi lại - mùi gì mà hôi quá vậy

Mùi thức ăn mốc meo và quần áo làm cô muốn buồn nôn. Vì không điện nước gì nữa nên cô chẳng buồn về nhà, không ngờ nó lại không khác gì cái chuồng heo. Hiểu Nhi xắn tay áo dọn dẹp tất cả. Chốc lát đã sạch tinh tươm

5h30 tối

Hiểu Nhi ngồi trên ghế ăn bỏng, tận hưởng sự sạch sẽ hiếm có này. Cô gọi điện hủy đăng kí trung tâm mai mối. Cô cố gắng lên mạng bằng cái lap nho nhỏ đáng yêu. Hiểu Nhi khám phá ra trang chủ của CN, không ngờ Hạo Nhiên lại được để làm ảnh bìa, còn được đề cử cá nhân xuất sắc của thành phố nữa chứ. Woa...thật sự nhìn thành tích của hắn thật đáng nể. Đúng ra Hiểu Nhi cô chỉ là con tép riu thôi

Nhưng cô để ý chẳng bao giờ thấy hắn ngồi vào bàn làm việc lấy 1 giây. Đúng rồi, bây giờ tiền của hắn xài sung sướng cả đời còn chưa hết, làm việc gì cho khổ cái thân

Hiểu Nhi ngân nga điệu hát trên đường đến công ty. Trước mặt treo tờ băng rôn "Tiệc chào mừng chủ tịch trở về". Gì đây? Còn có vụ này nữa sao? Hình như là được nghỉ đi làm, chắc hôm qua đi nên không nghe được thông báo

Hiểu Nhi toan quay về thì nghe được âm nhạc ầm ầm trong hội trường. Cô nhẹ nhàng mở cái cửa nặng trịch màu nâu nhạt, bước trên thảm đỏ trong bóng tối. Xa xa cô thấy được người con trai tóc vuốt keo dựng ngược khác hoàn hoàn với hình ảnh hiền lành hay cười của hắn - mái tóc bạc quen thuộc

Xa xôi bao nhiêu bao nhiêu ngày dài, đành quên yêu thương tương lai hiện tại này đôi tim yêu cùng chung một nhịp đập.

Không gian bao la a đi mỏi mệt tìm e nơi phương xa hay chăng, cuộc tình đành quên để cho thời gian trôi, mãi buông lơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.