Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 89: Vô Ưu nổi bão (4)




Ánh mắt Phương Đông Dạ rực lửa dán chặt trên người Vô Ưu, khiến cả buổi chiều cô không thể tập trung làm được việc gì. Cô thật vất vả mới chờ được đến giờ tan sở.

"Mời em lên xe."

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu dịu dàng, trong mắt tràn ngập ý cười, cho dù ai thấy được cũng có thể nhìn ra tâm trạng anh rất tốt, anh đang rất hạnh phúc. Mặt Vô Ưu đỏ lên, vội vàng lên xe. Trên đường đi cả hai đều ngồi im lặng, không ai nói với ai một câu nào, âm nhạc cũng không có, cứ như thế cho đến khi về đến nhà.

Lúc đi tới cửa nhà Vô Ưu cả hai đều dừng bước. Vô Ưu len lén nhìn Phương Đông Dạ, nói:

"Tạm biệt!"

Phương Đông Dạ nhìn cô, lưu luyến không rời:

"Tạm biệt."

Sau khi nói xong, Vô Ưu bắt đầu mở cửa. Phương Đông Dạ xoay người đi về phía cửa nhà mình. Lúc Vô Ưu mở được cánh cửa ra, đang định đi vào, Phương Đông Dạ vội vàng nói:

"Chờ một lát!"

Nghe thấy giọng nói của anh, tâm trạng Vô Ưu đột nhiên vui hẳn lên. Thì ra trong lòng cô rất mong chờ anh gọi mình lại.

"Sao vậy?"

Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ cười nhạt. Phương Đông Dạ sải bước dài, bước vài bước đã đến trước mặt Vô Ưu. Sau đó anh nhìn cô, chần chờ một lúc nói:

"Đừng quên việc thương lượng với người kia nha. Sáng sớm mai anh tới đón em đi làm. Anh chờ tin tốt của em!"

"Được, vậy tạm biệt."

Vô Ưu nói xong, ngẩng đầu nhìn Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô, vừa hôn nhẹ nhàng, vừa nói ngọt ngào:

"Hẹn gặp em ngày mai!"

Giọng nói câu hồn người, khiến Vô Ưu say mê hoàn toàn! Xong đời rồi! Cô thật sự bị đắm chìm. Nếu như cơ thể của cô không nói dối, vậy thì cô thật sự đã yêu Phương Đông Dạ rồi.

...

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Lúc ăn cơm, Nhạc Diễm thấy Vô Ưu lúc thì cười khúc khích, lúc lại bày ra vẻ mặt lo lắng, thì biết đã có điều bất thường xảy ra. Cậu bé tưởng rằng cô sẽ giống như bình thường, rồi sẽ thổ lộ hết với cậu. Nhưng cậu chờ mãi, đến khi ăn cơm xong, tắm rửa xong, ngay cả tiết mục cuối cùng thường xem trên tivi cũng hết, đã đến giờ đi ngủ của cậu, thế nhưng Vô Ưu vẫn không nói gì. Cuối cùng không còn cách nào khác, cậu thật sự không nhịn được nữa, tò mò hỏi:

"Mẹ sao vậy? Có phải mẹ có chuyện gì muốn nói không?"

"Không có! Không còn sớm nữa, con mau đi ngủ đi!"

Vô Ưu không hề nghĩ ngợi, vội vàng lắc đầu phủ nhận. Sau đó đẩy Nhạc Diễm về phòng!

Đã có chuyện!

Nhạc Diễm tinh ý nhận ra, nhưng lại biết lần này không giống như những lần trước. Xem ra cậu sẽ không hỏi được gì ở đây rồi, cho nên quyết định sẽ đi hỏi cha. Hai người ngồi làm việc cùng nhau, nhất định cha sẽ biết đã xảy ra chuyện gì!

Nhạc Diễm nghĩ vậy, cũng không trông chờ moi được thông tin từ người này nữa, cho nên không trì hoãn thêm nói:

"Vâng, con đi ngủ đây. Không có chuyện gì mẹ cũng đi ngủ sớm một chút đi!"

Vô Ưu không biết Nhạc Diễm nghĩ gì, mà cô cũng chẳng còn tâm tư để suy nghĩ, nói thì thầm:

"Uh, ngủ ngon."

Nhạc Diễm đóng cửa lại, sau khi xác định Vô Ưu không có rình mò, mới từ từ khóa trái cửa lại, rồi nhẹ nhàng đẩy chiếc tủ ra, mở cánh cửa ngầm đi qua tìm cha “liên lạc chuyện tình cảm”.

...

Vô Ưu thấy Bé Diễm đã vào phòng ngủ, cũng vội vàng chạy về phòng mình. Cô cảm thấy vẫn không an toàn, cuối cùng chạy vào toilet, sau khi chắc chắn đã an toàn mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiểu Hạ. Chỉ có điều, cô gọi cho Tiểu Hạ mấy chục cuộc rồi, gấp đến độ mồ hôi cũng chảy ra, nhưng vẫn không được. Cô hết nhìn đông lại nhìn tây, xác định Bé Diễm không nghe lén, lại vội vàng tiếp tục gọi cho Tiểu Hạ. Bộ dáng khẩn trương, hết nhìn đông lại nhìn tây của cô, giống như đang làm chuyện xấu vậy.

"Alô, ai vậy?"

Say khi điện thoại được nối máy, Vô Ưu vội vàng nói:

"Alô, bác trai, cháu là Vô Ưu đây. Tiểu Hạ đâu rồi ạ?"

"Oh, Vô Ưu hả, lâu rồi không thấy cháu qua đây chơi. Gần đây cháu thế nào? Tiểu Hạ vừa đi nước ngoài rồi, con bé nói đi Las Vegas. Cũng không nói khi nào trở về…"

Vô Ưu nghe thấy thế cực kỳ thất vọng. Cô thật sự rất muốn gặp Tiểu Hạ để thú tội với cô ấy, xin cô ấy tha lỗi cho mình. Bây giờ cô chỉ cần nhìn thấy Phương Đông Dạ, thấy ánh mắt rực lửa của anh, đã cảm thấy mình rất xấu xa rồi. Cho nên, cô nhất định phải mau chóng gặp được Tiểu Hạ. Trước khi tìm được Tiểu Hạ, chưa nghe thấy lời chúc phúc của cô ấy, cô tuyệt đối sẽ không thể làm ra chuyện gì có lỗi với cô ấy được!

Đúng vậy! Gọi điện, gọi điện, gọi điện. . .

Cuối cùng, cô gọi đến khi điện thoại hết sạch pin mới không gọi cho Tiểu Hạ nữa. Cô không thể làm gì khác hơn đành tạm thời buông tha. Trước tiên đi ngủ đã, mai sẽ gọi lại.

Lúc cô đi qua cửa phòng Nhạc Diễm, chần chờ một hồi, có nên nói qua với Nhạc Diễm không nhỉ? Đúng lúc cô đang do dự, đột nhiên nghe thấy âm thanh kỳ quái từ bên trong truyền ra.

...

Bởi vì Phương Đông Dạ quá hưng phấn nên không ngủ được. Anh ngồi uống rượu một mình trong phòng khách. truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g

10m30 rồi, tên nhóc kia hẳn là đi ngủ rồi. Hai người bọn họ chắc là đã đàm đạo ra kết quả rồi!

Phương Đông Dạ nhìn đồng hồ trên tường, trái tim không nhịn được nhảy tưng tưng. Mặc dù anh biết con mình có lúc đùa dai, nhưng đối với chuyện hệ trọng này, cậu bé nhất định sẽ không đối chọi với anh. Nghĩ thì như thế, nhưng anh lại có chút đứng ngồi không yên.

Anh đặt ly rượu xuống, đứng lên đi về phía cánh cửa kia, muốn qua hỏi con tình hình cụ thể như thế nào, nhưng tay vừa đưa lên lại dừng lại. Lỡ như bây giờ Vô Ưu đang ở trong phòng Bé Diễm thì phải làm thế nào? Như thế không phải là xôi hỏng bỏng không sao? Nghĩ vậy, Phương Đông Dạ lại buông tay xuống, sau đó đi đi lại lại trước cánh cửa.

Đột nhiên có tiếng động truyền đến! Phương Đông Dạ vội vàng đi tới cạnh cửa nghe ngóng. Quả nhiên tên nhóc kia từ bên trong đi ra.

"Mẹ, mẹ đã ngủ chưa?"

Phương Đông Dạ nhìn Nhạc Diễm căng thẳng, chỉ sợ Vô Ưu đột nhiên gõ cửa phòng cậu bé, rồi lại phát hiện ra không có người ở bên trong. Thời kỳ này phải hết sức lưu ý, anh cũng không muốn có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra. Nhạc Diễm nhìn bộ dạng khẩn trương khác thường của Phương Đông Dạ, trực giác biết được, lần này xem ra cậu đã tìm đúng người để hỏi rồi!

Nhạc Diễm nhìn bộ dạng căng thẳng của cha nói:

"Thế vào phòng con nói chuyện đi. Như vậy nếu mẹ gõ cửa thì sẽ nghe thấy!"

Phương Đông Dạ cảm thấy rất có lý, cho nên đi theo Nhạc Diễm vào phòng cậu bé. Hai người đều đồng thời cởi giầy, sau đó một lớn một nhỏ cùng nằm lên giường. . .

"Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay mẹ rất lạ!"

Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm nói xong, không trả lời mà hỏi ngược lại:

"Hôm nay mẹ con có nói gì với con không? Có hỏi gì con không? Con trả lời thế nào? Mau nói cho cha nghe!"

Trước ánh mắt chờ mong của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm lắc đầu, tò mò hỏi:

"Mẹ định hỏi gì con vậy? Cha nói con nghe đi."

Đối mặt với sự hiếu kỳ của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ thật sự rất thất vọng.

Không hỏi? Tại sao lại chưa hỏi? Có ý gì đây? Hay là cô ấy đã quên!

"Cha không muốn nói."

Phương Đông Dạ thất vọng cho nên đương nhiên không còn tâm trạng nói chuyện kia với Nhạc Diễm rồi. Nhạc Diễm tinh ranh nói:

"Cha đừng như vậy mà. Không phải cha muốn nghe câu trả lời của con sao? Bây giờ cha nói với con, con sẽ trả lời cho cha nghe không phải tốt hơn sao? Như thế chẳng phải là cha sẽ biết luôn câu trả lời của con còn gì!"

Lúc nói chuyện, ánh mắt Nhạc Diễm lóe lên ý cười, một lần nữa lại thể hiện cậu bé rất muốn biết vì tò mò. Phương Đông Dạ nghe xong lại cảm thấy lời của cậu bé rất có lý, cho nên không giấu diếm gì nữa nói:

"Là như thế này, mẹ con đã có cảm giác với cha rồi. Cô ấy cũng đã biết tình cảm của cha, cho nên…"

"Oa! Không dễ nha! Sao đột nhiên mẹ lại thông suốt vậy? Chúc mừng, chúc mừng cha! Cuối cùng cha cũng thỏa lòng rồi nha!"

Phương Đông Dạ chưa nói hết câu, Nhạc Diễm không nhịn được đã oang oang lên rồi, biểu đạt sự phấn khích rõ ràng của mình. Còn không quên chúc phúc cho cha nhiệt tình.

Phương Đông Dạ nhìn vẻ mặt hớn hở của Nhạc Diễm, trong lòng cực kỳ vui vẻ, bởi vì nhìn dáng vẻ của cậu bé đã biết, chắc chắn cậu không phản đối rồi. Nhưng để cho an toàn, anh vẫn chọn cách nói hết ra:

"Cha đã cầu hôn với mẹ con rồi."

Nhạc Diễm nghe Phương Đông Dạ nói câu này xong, hai tròng mắt càng mở to hơn. Rõ ràng cậu bé không ngờ chuyện lại phát triển một cách thuận lợi, nhanh chóng đến như vậy. Nhưng câu nói tiếp theo của anh lại khiến cậu bé tràn ngập khó hiểu.

"Nhưng mẹ con đã cự tuyệt cha!"

Nhạc Diễm vội nói:

"Cự tuyệt? Tại sao? Mẹ vẫn còn bài xích với chuyện kết hôn, không muốn kết hôn sao? Chắc là không đâu. Con thấy sau khi mẹ trải qua nhiều chuyện như vậy, mẹ đã không còn bài xích với chuyện kết hôn nữa rồi!"

Phương Đông Dạ cũng tỏ vẻ đồng tình, gật đầu nói:

"Quả thật là cô ấy đã không phản đối chuyện kết hôn nữa, nhưng cô ấy lại cự tuyệt cha, bởi vì cô ấy nói phải trưng cầu ý kiến một người rồi mới trả lời cha được!"

Phương Đông Dạ nói xong nhìn Nhạc Diễm. Nhạc Diễm lấy tay chỉ vào mũi mình nói:

"Là con sao? Đương nhiên con sẽ không phản đối rồi! Nhưng mà mẹ đâu có hỏi con, có thể cha đã nghĩ sai rồi! Chắc là mẹ hỏi bà đấy!"

Nhạc Diễm nói Phương Đông Dạ cũng cảm thấy có lý, vì vậy thành thật nói:

"Bà nói cha phải chăm sóc cho Vô Ưu. Bà biết cha sẽ đối xử tốt với cô ấy, cho nên nhất định bà sẽ giúp cha. Nhưng con không như thế, để tránh việc con lại giở trò quái đản đùa giỡn cha, cha phải nói rõ ràng trước với con. Lần này con mà dám đối nghịch với cha, cẩn thận không cha sẽ thực sự đưa con đến làm bạn với đám trẻ “thò lò mũi xanh” kia đấy!"

Uy hiếp!

Nếu là bình thường Nhạc Diễm nghe thấy kiểu uy hiếp như thế này, khẳng định cậu bé sẽ chống đối lại, nhưng lần này cậu không như thế, bởi vì đây là một chuyện hệ trọng, đáng vui mừng, là chuyện tốt, cho nên cậu không thể đùa giỡn được. Cậu bé hào phóng nói:

"Cha yên tâm, lần này nhất định con sẽ không phá đám cha đâu. Con cũng muốn được quang minh chính đại gọi cha là cha, chứ không phải lén la lén lút như thế này, giống như làm chuyện xấu ấy!"

"Ha ha, chuyện xấu, đúng vậy! Xem ra có điểm giống nha."

...

Tiếng cười? Phương Đông Dạ?

Vô Ưu nghe thấy âm thanh đó, liền giơ tay lên gõ cửa:

“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc”

Cô vừa gõ, vừa gọi to:

"Bé Diễm, con làm gì đó? Mở cửa, mau mở cửa cho mẹ!"

Vừa gọi, vừa đập cửa càng lúc càng to.

Thình thình thình… thình thình thình …

Tiếng đập cửa như muốn lấy mạng người, ngay lập tức đã hù dọa một lớn một nhỏ đang nằm trên giường. Hai người liền bật ngồi dậy, Phương Đông Dạ quyết định thật nhanh nói:

"Cha đi đây, con có thể ứng phó được chứ?"

Nhạc Diễm gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng lúc Phương Đông Dạ vừa đi tới cánh cửa, cậu bé vội vàng tiến lên kéo cánh tay cha, hỏi nhỏ:

"Cha có muốn ở lại nghe xem mẹ nói gì không?"

Đề nghị của Nhạc Diễm rất phù hợp với tâm tư của Phương Đông Dạ. Chỉ có điều, anh nhìn quét qua căn phòng một lượt, nhưng lại không phát hiện ra chỗ nào có thể núp được. Nhạc Diễm cười cười, chỉ xuống gầm giường. Mặt Phương Đông Dạ nhăn tít lại.

Gầm giường! Bảo anh trốn dưới gầm giường? Quá mất thể diện nha! Trong lòng anh kêu không được.

Thình thình thình… thình thình thình …

"Bé Diễm, con đang làm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Mở cửa nhanh. Mau mau mở cửa cho mẹ …"

Giọng Vô Ưu nghe vô cùng khẩn trương, cực kỳ sốt ruột, nhìn bộ dáng như sắp phá cửa đến nơi rồi. Nhạc Diễm thấy Phương Đông Dạ mãi không đưa ra được quyết định thì nói:

"Thôi đi, cha không muốn chịu khổ thì mau về đi. Con phải ra mở cửa rồi. Con đang sốt ruột muốn nghe xem mẹ nói gì với con đây!"

Phương Đông Dạ nhìn về phía Nhạc Diễm, bắn cho cậu bé một cái nhìn “xem như con lợi hại", sau đó vội vàng đóng cánh cửa ngầm lại, kéo tủ trở về vị trí cũ, lúc Nhạc Diễm đi ra mở cửa, anh vội vàng trốn vào gầm giường.

Anh - Phương Đông Dạ - đẹp trai với tài trí của một thiên tài. Thân phận - địa vị - cao quý - hiển hách, nhưng bây giờ, vì muốn nghe trộm một người phụ nữ nói chuyện, mà phải trốn ở dưới gầm giường. Nếu như tin tức này truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu người sẽ cười rớt cả hàm răng đây.

...

Thình thình thình thình thình thình…….

"Bé Diễm, con không có chuyện gì chứ? Bé Diễm, Bé. . ."

Ngay lúc Vô Ưu gấp đến độ cuống cuồng, đang lo lắng không biết có nên đến tìm Phương Đông Dạ nhờ phá cửa giùm không, thì cửa cũng được Nhạc Diễm mở ra rồi. Nhạc Diễm mở to đôi mắt "mông lung buồn ngủ” nhìn Vô Ưu hỏi:

"Mẹ, đã muộn thế này rồi, mẹ lớn tiếng như thế làm gì vậy?"

Vô Ưu nhìn thấy Nhạc Diễm nguyên vẹn đứng trước mặt mình, xem ra không có chuyện gì. Cô cảm thấy hơi buồn bực nhìn vào trong phòng, một chiếc giường, một cái bàn, một cái tủ, nhìn không có bất kỳ điều gì khả nghi cả. Cô gãi gãi đầu khó hiểu, rõ ràng vừa rồi cô còn nghe thấy tiếng cười của Phương Đông Dạ mà. Không lẽ cô đã nghe lầm sao?

"Mẹ, mẹ nhìn gì vậy? Mẹ vào đi!"

Nhạc Diễm vội vàng lùi về sau vài bước, nhường đường cho Vô Ưu đi vào. Vô Ưu đi theo Nhạc Diễm vào trong, lại xác định một lần nữa vãn không thấy có gì khả nghi, cười nói:

"Ha ha, vừa nãy mẹ còn tưởng con đang nói chuyện với ai ở trong này! Xem ra mẹ đã nghe lầm rồi!"

Không lầm! Không lầm. Bây giờ người đó đang trốn ở dưới gầm giường nha.

Lúc Nhạc Diễm nghĩ tới điều này, trên mặt lộ ra nụ cười lén lút. Vô Ưu liền hỏi:

"Con cười gì vậy? Nhìn con cười rất ác tâm!"

Ác tâm!

Phương Đông Dạ nghe thấy Vô Ưu dùng từ hình dung con như thế, khuôn mặt vốn đang não nề vì phải trốn dưới gầm giường cũng không nhịn được phác ra nụ cười. Nhạc Diễm cũng chẳng thèm để ý nói:

"Con là cười nha. Con ở trong đây sao có thể có thêm người nào khác được đây. Mà ngược lại, vừa rồi mẹ nghe thấy giọng của ai? Người ta nói ban ngày nghĩ nhiều, đêm sẽ mơ đó. Nguyên nhân đều là do nhớ người ta. Mẹ nghe thấy giọng của ai vậy?"

Phương Đông Dạ!

Đáp án này Vô Ưu không muốn nói, huống hồ Nhạc Diễm còn nói cái gì mà "Ban ngày nghĩ nhiều, đêm sẽ mơ” chứ. Cô càng không dám nói thật nha. Khả năng nói dối của cô xem như mở miệng ra đã có thể nói được rồi. Cô nhìn Nhạc Diễm nói:

"Mẹ nghe thấy giọng nói của bà nội."

Ha ha ha ha. . .

Nhạc Diễm nghe thấy câu trả lời đó, phá lên cười. Phương Đông Dạ ở dưới gầm giường, nghe thấy Vô Ưu nói không phải là mình, thì có chút thất vọng, giờ lại nghe thấy tiếng cười nhạo báng của Nhạc Diễm, lòng tự tôn của anh càng bị đả thương hơn. Anh hận không thể cởi tất của mình ra, chặn cái miệng cậu bé lại.

Tất? Tất!

Phương Đông Dạ sửng sốt, nhớ ra giầy của mình đang đặt ở bên cạnh giường cùng giầy của Nhạc Diễm.

Trời ạ! Ngàn vạn lần đừng bị phát hiện nha!

Phương Đông Dạ nghĩ vậy, từ từ bò ra ngoài, định ra kéo đôi giầy của mình lại, nhưng bởi vì ở dưới gầm giường chật hẹp, nên thật sự rất khó khăn. Anh không thể làm gì khác hơn đành khổ sở vươn tay ra giựt giựt ống quần Nhạc Diễm. . .

"Diễm, con cười gì vậy? Mẹ nghĩ tới bà nội thì kỳ quái, buồn cười đến thế sao?"

Giọng Vô Ưu đầy giận giữ. Nhạc Diễm bị cha dưới gầm giường lôi kéo, lại nhìn mẹ tức giận như thế, thì tưởng rằng cha đang muốn nhắc nhở hành động của mình, cho nên vội vàng nói:

"Ha ha, mẹ, mẹ đừng tức giận, con có cười mẹ đâu. Con cười là vì thấy thật trùng hợp, vì con cũng vừa nằm mơ thấy bà bà. Không ngờ là cả con và mẹ đều cùng nghĩ đến bà. Thật trùng hợp phải không? Ha ha..."

Nghe Nhạc Diễm nói thế, cuối cùng Vô Ưu cũng có thể chấp nhận, nói:

"Đúng vậy, thật trùng nha! Không biết bà nội có nghĩ đến chúng ta không đây!"

"Có, dĩ nhiên là có rồi. Nhất định bà bà sẽ rất nhớ hai mẹ con mình. Ngày mai mình gọi điện luôn cho bà được không?"

"Được! Quyết định như vậy nha. Vậy con ngủ đi."

Vô Ưu nói xong, xoay người như muốn chạy. Phương Đông Dạ lại vội vàng kéo kéo bắp chân Nhạc Diễm. Nhạc Diễm sợ bị phát hiện liền đá Phương Đông Dạ một cái, cậu nói với mẹ:

"Mẹ, tối nay mẹ ngủ ở đây đi. Con vừa bị mẹ đánh thức giờ không ngủ được nữa. Hai mẹ con mình trò chuyện nha!"

Vô Ưu nghe Nhạc Diễm nói thế, cảm thấy cũng có lý, dù sao cô cũng không ngủ được, nên gật đầu nói:

"Được nha!"

Trời ạ!

Phương Đông Dạ thấy Nhạc Diễm không hiểu ý của mình, ở dưới gầm giường anh không thể làm gì được, thật chán nản muốn mắng người. Nếu như Vô Ưu cởi giầy lên giường, sẽ dễ dàng nhìn ra đôi giầy của anh. Như vậy thì đời anh xong rồi.

Anh hít sâu một hơi, sau đó lại lấy dũng khí kéo kéo Nhạc Diễm một lần nữa. Bây giờ anh kéo tất cậu bé, hy vọng có thể mượn chuyện này mà nhắc nhở được cậu. Nhạc Diễm lại cho rằng cha đang sốt ruột, muốn cậu hỏi thẳng vào trọng điểm. Cậu cảm thấy cha thật sự quá thiếu kiên nhẫn, cho nên không khách khí lại đá cha một lần nữa. Phương Đông Dạ liền rụt tay lại.

"Bé Diễm, con làm gì vậy?"

Vô Ưu thấy Nhạc Diễm cúi đầu, không nhịn được hỏi. Nhạc Diễm nói:

"Không có gì, con… con… không có gì."

Vô Ưu nghe Nhạc Diễm nói thế, bực mình nói:

"Lắp ba lắp bắp, con làm cái trò quỷ gì vậy? Còn nữa, tại sao con ra mở cửa mà không đi giày hả?"

Đúng rồi!

Nghe Vô Ưu nói thế, cuối cùng Nhạc Diễm cũng hiểu ra tại sao Phương Đông Dạ lại kéo mình rồi. Nhưng lúc này tầm mắt của Vô Ưu càng lúc càng tới gần vật nguy hiểm. Để di dời đi sự chú ý của cô, Nhạc Diễm nắm vội thời cơ, ngẩng mạnh đầu nhìn lên trần nhà hô lên:

"Trời ơi!"

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.