Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 86: Vô Ưu nổi bão (1)




Nếu như Phương Đông Dạ hôn em, em có thể tiếp nhận không?

Vô Ưu thoáng cái đã không biết trả lời như thế nào rồi. Bánh đang ăn ngon lành, đột nhiên không thể nuốt trôi. Hoắc Lãng nhìn bộ dáng thất thần của Vô Ưu, trên mặt lộ ra nụ cười thê lương. Anh biết rõ Vô Ưu đã thật sự yêu Phương Đông Dạ.

"Về công ty đi, anh cũng phải đi rồi."

Hoắc Lãng đã nhìn ra được đáp án, nên cũng không cần nghe câu trả lời của Vô Ưu nữa. Anh nhìn vẻ mặt hoang mang của cô, nuông chiều nói:

"Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, em cứ theo phản ứng tự nhiên của cơ thể là được."

Vô Ưu gật đầu, sau đó cùng Hoắc Lãng rời đi.

Hai người vừa đi thì cánh cửa phòng trên lầu cũng mở ra. Một người đàn ông trung niên thoạt nhìn rất uy nghiêm đi ra, theo sau còn có một người phụ nữ ăn mặc rất cầu kỳ. Ánh mắt sắc bén của người phụ nữ nhìn theo Vô Ưu và Hoắc Lãng, khó chịu nói:

"Không phải là nhân viên của ‘Trụ’ đó chứ. Công ty ngay trước mặt mà còn lôi lôi kéo kéo, làm xấu cả hình ảnh của công ty."

Trước giọng khó chịu của người phụ nữ, người đàn ông nói:

"Đừng gây thêm phiền phức nữa, lần này chúng ta đến đây là nhờ cậu ấy giúp đó."

Người phụ nữ nghe xong, mặc dù không phục, nhưng cũng không nói thêm gì. Sau đó đi theo người đàn ông xuống dưới lầu.

Phương Đông Dạ hôn cô, cô có thể tiếp nhận không?

Trên đường đi Vô Ưu cứ suy nghĩ mãi về vấn đề này. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng cô lại nghĩ đến buổi tối hôm hai người hôn nhau mãnh liệt. Có thể tiếp nhận! Bởi vì sự thật đã chứng minh, cô chẳng những không tiếp nhận, mà còn rất hưởng thụ!

Không! Không được! Cô làm như thể là có lỗi với Tiểu Hạ!

Vô Ưu cảm thấy mình thật xấu xa. Cô biết rõ Tiểu Hạ thích Phương Đông Dạ, nhưng cô lại phải lòng anh. Chỉ cần nghĩ như vậy, cô lại không có đủ dũng khí để mở cánh cửa phòng tổng giám đốc trước mặt, đi vào gặp Phương Đông Dạ!

"Vô Ưu, cô về rồi sao? Sao cô còn không vào trong?"

Vô Ưu đứng trước cửa phòng tổng giám đốc ngẩn ngơ, đang lăn tăn không biết có nên đi vào hay không, thì thấy Bùi Linh từ bên trong đi ra. Vô Ưu nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Bùi Linh, cười xấu hổ nói:

"Vào ngay đây. Vào trong ngay đây."

Vô Ưu nói xong, đang định đẩy cửa đi vào, bị Bùi Linh gọi giật lại:

"Khoan đã Vô Ưu, cô lại đây một lát. Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Chuyện gì vậy? Nhìn thư ký trưởng Bùi có vẻ rất nghiêm túc.

Vô Ưu mang theo nghi vấn này đi theo Bùi Linh. Cô đi được khoảng 10m thì thấy Bùi Linh dừng lại.. . . .

"Thư ký trưởng, có phải tôi đã phạm sai lầm gì rồi không?"

Bùi Linh vẫn rất tốt với cô, có thể nói là chưa bao giờ tỏ thái độ với cô. Nhưng bây giờ lại không giống như thế, ánh mắt Bùi Linh nhìn cô đầy chỉ trích cùng khó chịu. Cho nên, Vô Ưu mới nghi ngờ, không biết có phải mình đã làm sai chuyện gì rồi không.

Bùi Linh chờ Vô Ưu nói xong, mới nghiêm túc nói:

"Vô Ưu, tôi vẫn rất quý cô, đặc biệt rất thương yêu cô, bởi vì tôi thấy cô là một người trợ lý tốt. Nhưng cô thật sự làm tôi phải thất vọng rồi."

Thất vọng?

Làm sao vậy?

Mình đã làm gì sai sao?

Vô Ưu nhìn Bùi Linh khó hiểu, sau đó cố gắng tự hỏi xem mình đã làm sai chuyện gì để Bùi Linh phải tức giận như thế. Không lẽ? Không lẽ Bùi Linh đã phát hiện ra chuyện cô có cảm tình với tổng giám đốc, có thể sẽ thích tổng giám đốc sao? Chắc là không thể chứ? Dù sao thì chính cô bây giờ cũng còn chưa biết mình có thật sự thích anh ta không mà!

"Thư ký trưởng, tôi xin lỗi, để chị phải thất vọng rồi. Chị nói cho tôi biết, tôi đã sai chỗ nào được không? Tôi nhất định sẽ sửa!"

Cuối cùng, Vô Ưu vẫn chọn cách nói thẳng nghi vấn trong lòng. Bùi Linh gật đầu hài lòng với thái độ của Vô Ưu. Sau đó nói:

"Tổng giám đốc khỏe mạnh, là vấn đề cốt yếu của công ty. Cô thân là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc thì càng phải để ý đến sức khỏe của tổng giám đốc. . ."

"Anh ta bị bệnh sao?"

Không đợi Bùi Linh nói hết câu, Vô Ưu đã ngắt lời, lo lắng hỏi. Bộ dáng cuống cuồng của Vô Ưu, thể hiện rõ ràng sự quan tâm. Bùi Linh không nhịn được mỉm cười, xem ra rất hài lòng với bộ dáng này của cô.

Khụ khụ khụ khụ khụ khụ

Bùi Linh giả vờ ho khan để che giấu đi nụ cười, sau đó nghiêm túc nói:

"Tổng giám đốc không có chuyện gì."

Nhưng không để cho Vô Ưu kịp thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục nói:

"Mặc dù bây giờ tổng giám đốc không bị bệnh, nhưng nếu cứ theo đà này, thì cũng sẽ không thể trụ nổi đâu."

Câu nói của Bùi Linh lại một lần nữa làm cho Vô Ưu khó hiểu. Cô hỏi:

"Thư ký trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tóm lại là tổng giám đốc bị làm sao?"

"Cậu ấy đến bây giờ vẫn còn chưa ăn cơm!"

Lần này Bùi Linh không vòng vo nữa, mà nói thẳng ra đáp án. Vô Ưu vẫn chưa phản ứng kịp, không nhịn được hỏi lại:

"Sao anh ta lại chưa ăn cơm?"

Bùi Linh cười nhạt, trả lời:

"Có thể là một mình nên không muốn ăn. Tôi làm sao mà biết được."

Ha ha, Bùi Linh cũng thật là thông minh đi. Câu trước là suy đoán, rõ ràng đã thành công ám chỉ Vô Ưu, nhưng câu sau lại vẫn nói ‘không biết’. Thật là cao minh.

Đúng vậy! Đều là do cô không tốt. Chắn chắn Phương Đông Dạ đã quen ăn cơm cùng cô, cho nên một mình không muốn ăn. Vô Ưu suy nghĩ như vậy cũng là có nguyên nhân nha. Bởi vì, học trưởng, Bé Diễm và bà nội đều từng nói với cô là, nếu ăn cùng nhau lâu, thì khi còn một mình ăn sẽ không thấy ngon nữa.

"Tôi đi ngay đây."

Vô Ưu nghe xong, quay đầu chạy về phía thang máy. Bùi Linh nhìn bộ dáng vội vàng của Vô Ưu, trên mặt cô một lần nữa lại lộ ra nụ cười yêu thương.

Bịch!

"Ah, xin lỗi, xin lỗi."

Thang máy vừa mở Vô Ưu đã lao ra, nhưng lại không ngờ trước cửa thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc lại có người đang chờ, nên đã đụng vào người ta rồi. Vô Ưu đứng thẳng người, cúi đầu xin lỗi.

Người phụ nữ bị cô đụng phải quát lên:

"Xin lỗi? Xin lỗi là không có chuyện gì nữa sao? Trên người tôi là bộ Chanel mới nhất đấy, làm bẩn cô có đền được không hả?"

Xí! Già thế mà còn ăn mặc trang điểm như con gà tây. Xấu chết đi được. Gì mà bộ Chanel mới nhất chứ, thật sự bị bẩn rồi sao. Vô Ưu nhìn bộ quần áo trên người bà ta đánh giá, gật gù đắc ý, bộ dáng ra vẻ tiếc nuối.

"Này, cô đụng vào tôi, rõ ràng đã đụng vào tôi! Nói chuyện đi!"

Người phụ nữ thấy Vô Ưu không để ý đến mình, không nhịn được gào lên.

Vô Ưu cười nói:

"Dì hai, tôi đã xin lỗi rồi, gì còn muốn tôi phải nói gì nữa đây hả?"

Nghe thấy Vô Ưu gọi mình như thế, người phụ nữ không nhịn được khóc thét lên:

"Dì hai? Cô... cô gọi tôi là gì?"

Trước tiếng gào thét điên cuồng của người kia, Vô Ưu mở to đôi mắt thuần khiết, vô tội nói:

"Dì hai à, dì nghe không nhầm đâu. Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Bốp!

Ngoài dự đoán của mọi người, người phụ nữ thẹn quá hóa giận, tát một cái lên mặt Vô Ưu!

Mong các bạn ghé thăm nhà Doc Truyen . o r g để có có chương mới hơn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.