Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 73: Lại thêm một tình địch (2)




"Wow wow wow…"

Thương Mộc Anh Dã vừa mở cửa phòng ra, Vô Ưu nhìn vào bên trong, đã phát ra âm thanh kinh ngạc. Thương Mộc Anh Dã chứng kiến vẻ mặt khuếch đại của cô, có một loại cảm giác thỏa mãn vô cùng, không hề nghĩ ngợi nói:

"Cô thích sao?"

Vô Ưu gật đầu thật mạnh nói:

"Thích! Thật đẹp a. Người thiết kế phòng này, khẳng định là rất rất giỏi a. Nói không chừng, cung điện Louvre là do hắn thiết kế nha."

(Cung điện Louvre (tiếng Pháp: Palais du Louvre) là một cung điện cũ của hoàng gia Pháp nằm ở bờ phải sông Seine thuộc trung tâm thành phố Paris từ Nhà thờ Saint-Germain-l'Auxerrois đến vườn Tuileries. Ngày nay phần lớn diện tích cung điện được sử dụng cho bảo tàng Louvre, một trong những bảo tàng lớn nhất thế giới).

Vô Ưu vừa nhìn đánh giá, vừa phát biểu suy nghĩ của mình. Thương Mộc Anh Dã ngồi trên ghế salon, vắt chéo đôi chân thon dài, lưng dựa vào ghế salon hỏi:

"Cung điện Louvre? Là ý gì?"

Đôi mắt đang nhìn thăm dò của Vô Ưu dừng lại, nhìn về phía Thương Mộc Anh Dã, ánh mắt giống như đang nói: Ngươi thật ngu ngốc! Cái này cũng không biết!

Ánh mắt Vô Ưu làm cho Thương Mộc Anh Dã phải nhíu mày. Hắn mặc dù không phải là một bậc vua chúa chuyên chính độc nhất vô nhị, nhưng lại hiếm có người nhìn hắn bằng loại ánh mắt như thế này, càng huống chi lại là người ngốc nghếch như Vô Ưu, cho nên, hắn có một loại cảm giác bị khinh thường vô cùng. Vô Ưu nhìn ánh mắt u ám hẳn của Thương Mộc Anh Dã, biết hắn tức giận, trong lòng không nhịn được rủa thầm: đồ nhỏ mọn, nhưng lại cười hì hì lấy lòng nói:

"Ai da, ý là thế này a. Thiết kế ở đây tráng lệ như cung điện Louvre vậy."

"Cô đến cung điện Louvre rồi sao?"

Thương Mộc Anh Dã nhìn nụ cười nịnh nọt của Vô Ưu, bực tức trong lòng liền tiêu tan hết. Vô Ưu nghe thấy câu hỏi của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn lại, hơi mất kiên nhẫn nói:

"Ai da, đây chỉ là một loại ví dụ thôi."

Trong lòng có cảm giác Thương Mộc Anh Dã thật sự là quá nghiêm túc đi, một chút hài hước cũng không có.

Nói nửa câu cũng không thừa!

Giọng nói ứng phó của Vô Ưu, cùng với bộ dáng không muốn nói chuyện của cô, làm cho Thương Mộc Anh Dã cảm thấy có chút khó chịu, trực giác cho rằng, Vô Ưu không có hứng nói chuyện với hắn.

Kính cong… kính cong… kính cong…

Lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Thương Mộc Anh Dã đứng dậy, đi ra mở cửa.

"Chào ngài Thương Mộc, tôi là Triệu Hải Nhiên - quản lý bộ phận thời trang. Theo sự căn dặn của ngài, đã mang quần áo lên cho ngài chọn."

Một người phụ nữ dáng người cao ráo, bưng theo một cái khay, trên người mặc một bộ vest, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế, lễ độ nói. Người này thoạt nhìn đã biết rất khôn khéo rồi. Thương Mộc Anh Dã gật đầu nói:

"Vào đi."

Vô Ưu thấy có một người phụ nữ đi vào, theo sau còn có một cô gái đẩy theo một cái giá, nhìn giống như nhân viên bán hàng, thì tưởng là bạn của Thương Mộc Anh Dã nên đi tới cạnh hắn, khều khều tay hắn hỏi:

"Này, anh có khách hả, có cần tôi tránh đi không?"

Vừa nói, vừa nhìn hai người cười gượng.

Thương Mộc Anh Dã nhếch mép nói:

"Bọn họ không là khách của tôi. Là tôi bảo người ta mang y phục tới. Cô xem thích bộ nào!"

Hắn vừa nói xong, quản lý bộ phận thời trang Triệu Hải Nhiên liền lấy tay ra hiệu cho cô nhân viên bán hàng kéo tấm phủ trên giá ra, ngay tức khắc, một loạt y phục hiện ra trước mắt.

"Tiểu thư, đây đều là những mẫu mới nhất trên thế giới, hy vọng cô sẽ thích."

Quản lý bộ phận thời trang sau khi nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Vô Ưu, thì hiểu thành Vô Ưu đang rung động đến kinh diễm, cho nên vẻ mặt đầy hoan hỉ.

Vô Ưu vội vàng kéo kéo cánh tay Thương Mộc Anh Dã, muốn hắn cúi thấp đầu xuống để nói chuyện. Thương Mộc Anh Dã cảm thấy như vậy rất không lịch sự, nên hơi lảng tránh, giả vờ lờ đi. Nhưng vẫn tránh không được, sợ Vô Ưu kéo cho quần áo của mình nhăn nhúm, nên cuối cùng đành cúi đầu nhìn xuống đất hỏi:

"Gì vậy hả?"

Đối với sự khó chịu của Thương Mộc Anh Dã, Vô Ưu cũng chẳng thèm quan tâm, mà đem nghi vấn trong lòng nói ra:

"Này, không phải là đi ăn sao? Sao lại biến thành mua quần áo hả?"

Vô Ưu liếc nhìn hai người đang đứng im lặng, không nhúc nhích, chờ bọn cô ‘bàn bạc’, ghé sát vào tai Thương Mộc Anh Dã nói:

"Còn nữa, những thứ này nhìn có vẻ rất đắt nha. Tôi không có đủ tiền đâu."

Đắt đắt đắt! Tiền tiền tiền!

Thương Mộc Anh Dã thấy Vô Ưu suốt ngày lải nhải về vấn đề nực cười này, mà chính mình lại là người phải nghe, có cảm giác không quen, giống như một tên ngốc vậy.

"Đẩy y phục lại đây."

Thương Mộc Anh Dã không để ý tới những điều Vô Ưu vừa nói, nói với người quản lý.

"Tiểu thư, cô xem thích bộ nào lấy xuống mặc thử nha."

Vô Ưu nhìn Thương Mộc Anh Dã đã quay lại ghế salon ngồi, ra vẻ ông lớn, thì không thể làm gì khác hơn đành phải chọn y phục một cách rất không cam lòng. Chuyện đã tới nước này đành chọn bừa một bộ vậy, nhưng vừa nhìn thấy giá gắn trên bộ đầu tiên, tay cô đã bắt đầu run kịch liệt. Không thể nói là cô không có tiền đồ a. Cô chưa thét toáng lên là đã nể mặt người khác lắm rồi.

3.200.000

Một, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn! Ba trăm hai mươi vạn a!!!!! Cô không thét đến chói tai thật sự đã là vô cùng nể mặt rồi.

Vô Ưu bày ra bộ mặt đau khổ, nhìn về phía tên đầu sỏ Thương Mộc Anh Dã, mà Thương Mộc Anh Dã còn lại là đang ngồi xem tạp chí, giống như không biết giờ phút này cô đang chịu dày vò vậy.

Vô Ưu khẽ cắn môi, lại nhìn về phía người khác. Người quản lý rất tâm lý, không giới thiệu quá nhiều về trang phục, bởi vì bằng kinh nghiệm với vô số khách hàng, cô ta biết, nếu lúc này mình giới thiệu nhiều, chẳng những không bán được đồ, mà ngược lại, còn mất hẳn khách hàng, cho nên lịch sự đứng qua một bên, chờ Vô Ưu ‘từ từ chọn’.

Bởi vì giá của bộ đầu tiên đã khiến Vô Ưu phải chấn động mạnh, nên cô phải cố lấy hết toàn bộ dũng khí của mình, mới có can đảm xem tiếp. Sau đó, giống như bị kích động, bước nhanh về phía Thương Mộc Anh Dã, ngồi xuống bên cạnh hắn nói:

"Tôi đến mời anh ăn cơm, chứ không phải đến mua quần áo. Tôi không muốn mua quần áo! Tôi có quần áo rồi a. Tại sao phải mua một bộ có giá chết người như vậy hả? Tôi không mua."

"Cô nói cái gì hả!"

Thương Mộc Anh Dã nghe thấy Vô Ưu nói thế, liền buông tạp chí xuống, ánh mắt sắc bén nhìn cô. Lần này Vô Ưu ngẩng đầu ưỡn ngực, dũng cảm nhìn hắn nói:

"Tôi nói tôi không muốn mua thứ quần áo có giá chết người kia!"

Nói xong, không chút sợ hãi nhìn Thương Mộc Anh Dã, giống như sẵn sàng bị Thương Mộc Anh Dã trợn trừng cũng không đi nhìn giá của đống đồ kia.

Nhìn giá của đống đồ kia, so với Thương Mộc Anh Dã càng kinh khủng hơn, đây chính là cảm giác của Vô Ưu!

"Tôi không để cho phụ nữ trả tiền!"

Thương Mộc Anh Dã biết Vô Ưu nghèo rớt mồng tơi, nên chọn cách nói thẳng vào trọng điểm. Mặc dù phụ nữ của hắn không nhiều, nhưng hắn cũng đã cự tuyệt không ít người. Mà những người phụ nữ hắn biết, thì không có một ai là không thích những thứ đồ sang trọng, cho nên hắn cho rằng, sở dĩ Vô Ưu gạt đi, là bởi vì cô không có tiền.

Vô Ưu nghe Thương Mộc Anh Dã nói thế, khó chịu nói:

"Ai trả tiền cũng thế thôi, vấn đề không phải ở đó!"

"Vậy là cái gì?"

Thương Mộc Anh Dã hít sâu một hơi, trông rõ ràng đang rất tức giận, nhưng lại giống như có chút kích động, một bộ nguyện ý nghe cô nói.

Vô Ưu mặc dù ngốc, nhưng cô lại là người mẫn cảm hơn bất kỳ ai. Nhìn ánh mắt khiêu khích của Thương Mộc Anh Dã, trong lòng khó chịu vô cùng, cô nhìn hắn nghiêm túc nói:

"Tôi mời anh ăn cơm, mục đích là thật lòng cảm ơn anh. Tôi cho rằng, chỉ cần có tấm lòng, dùng sự chân thành gấp bội lần của tôi, thì bất luận là ăn cái gì cũng được, chứ không phải vì những thứ bên ngoài tác động, mà bị lu mờ đi tấm lòng chân thành của tôi!"

"Không nghĩ ra là cô cũng có thể nói được những lời này!"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, giằng co một lúc, Thương Mộc Anh Dã mới buông ra một câu như vậy. Vô Ưu thấy hắn nói giễu cợt như vậy, cũng nhận ra mình đã hơi kích động, cho nên ngượng ngùng nói:

"Dù sao đi nữa, tôi cũng không mua những bộ đồ này là được rồi."

"Phải mua, bởi vì tôi không thích ngồi ăn cơm cùng với một người trông dơ bẩn giống như một kẻ hành khất vậy. Nhìn thấy đã không còn muốn ăn rồi."

Thương Mộc Anh Dã vừa nói xong, Vô Ưu theo phản xạ liền hô lên:

"Ai dơ bẩn..."

Chưa nói hết câu, đã nhìn thấy cái cười nhạt nhẽo của Thương Mộc Anh Dã, giống như đang nói: chính là cô đấy! Vô Ưu cúi đầu xuống nhìn lại mình, cũng nhận ra mặc dù mình không đến nỗi khoa trương giống như hắn nói, nhưng đích thực là cũng rất bẩn a.

Vô Ưu cố ý đem đầu quay đi hướng khác, không nhìn Thương Mộc Anh Dã, nói:

"Coi như là tôi hơi bẩn đi, nhưng cũng không nhất định phải mua những bộ quần áo đắt tiền như thế a!"

"Tôi đói rồi! Cô nhất định phải vì cái chuyện nhỏ còn này mà làm mất thời gian thêm sao?"

Thương Mộc Anh Dã nhìn Vô Ưu có chút mất kiên nhẫn nói, giống như cô là một người phiền toái vậy. Vô Ưu thở dài, nói:

"Được rồi, được rồi. Tôi sẽ mua một bộ. Anh trả tiền cho tôi, hôm khác tôi sẽ trả lại anh."

Vô Ưu nói xong, đứng lên đi về phía người quản lý bộ phận thời trang nói:

"Xin chào, phiền cô lấy cho tôi một bộ rẻ tiền nhất."

Quản lý bộ phận thời trang nghe xong, không nhịn được mở to hai mắt nhìn Vô Ưu. Cô ấy vừa nói cô là: lấy cho cô ấy một bộ rẻ tiền nhất sao! Nếu như thật sự muốn lấy bộ rẻ tiền nhất, sẽ phải ám chỉ gián tiếp, giọng nói sẽ rất nhỏ, vẻ mặt sẽ phải hơi ngượng ngùng chứ. Cô ta thật sự rất hiếm khi nhìn thấy người như Vô Ưu, mua bộ đồ rẻ nhất, còn nói dõng dạc, rõ ràng đến như vậy.

"Được. Chắc là bộ này rồi. Bộ này giá chỉ một trăm vạn thôi."

Cô quản lý Triệu Hải Nhiên đưa cho Vô Ưu một bộ váy màu đỏ nói. Vô Ưu sau khi nhìn một chút, nghĩ nghĩ, nó không phải chỉ là một chiếc váy bình thường thôi sao? Sao lại đắt như thế chứ. Hai mắt đảo qua đảo lại, sau một hồi đấu tranh tư tưởng nói:

"Giảm thêm chút đi, tám mươi vạn nha. Tôi xin cô đó."

Giảm giá!

Triệu Hải Nhiên sững sờ, sau đó mỉm cười nói:

"Nếu như tiểu thư thích, giảm giá cho cô cũng được!"

Khách hàng là Thượng Đế! Yêu cầu của khách sạn là phải phục tùng khách hàng 100%, nhất là đối với khách hàng ở phòng hạng nhất, thì càng phải tuyệt đối tôn sùng theo chỉ thị. Dĩ nhiên, tất cả những ‘đặc quyền’ này đều đã được tính vào giá hết rồi, chỉ có điều, trước đó bọn họ đều chưa lường qua vấn đề này - khách hàng ở phòng hạng nhất yêu cầu giảm giá! Phải làm sao đây? Vấn đề này cô ta chưa được huấn luyện nha.

Ở phòng hạng nhất một ngày cũng đã mất đến vài ngàn vạn rồi, bây giờ chỉ giảm một khoản nhỏ hai trăm vạn, hẳn là cô ta có thể tự quyết định được. Triệu Hải Nhiên suy nghĩ vì đại cục, đống ý với yêu cầu của Vô Ưu. Thương Mộc Anh Dã còn lại đang nhăn tít mặt lên. Cả đời hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này. Chỉ vì hai trăm vạn, lại còn có thể nói ra câu “Tôi xin cô” nữa chứ. Chẳng lẽ mặt mũi của cô, không đáng giá bằng số tiền đó sao?

"Để hết quần áo ở đó, đi ra ngoài đi. Còn nữa, một lát nữa mang lên đây cho cô ấy mấy bộ nội y, cả giầy nữa."

Thương Mộc Anh Dã thật sự không thể nhìn được nữa rồi, cho lên phất tay ra lệnh cho hai người kia đi ra. Quản lý bộ phận thời trang Triệu Hải Nhiên nghe hắn nói như thế, trên mặt xuất hiện nụ cười thật tươi. Sở dĩ mỗi lần cô ta đều chọn lên phòng hạng nhất, đều vì giờ khắc này. Cô ta vốn tưởng rằng lần này mình đã tính sai, lại không ngờ đến phút cuối cùng, cục diện đã thay đồi.

"Này, đừng đi mà. Này này này..."

Vô Ưu nhìn bọn họ đi thật, vội vàng gọi lại. Mà cô quản lý bộ phận thời trang, cùng cô nhân viên bán hàng, ngược lại càng chạy nhanh hơn. Bây giờ mà không đi thì đợi đến khi nào chứ? Chỉ có đồ ngốc mới ở lại, không đi nha.

...

Được rồi, người đã đi hết, trong phòng giờ chỉ còn lại Thương Mộc Anh Dã và Vô Ưu. Vô Ưu lúc này như người phụ nữ chanh chua, chống tay vào nạnh, đứng trước mặt Thương Mộc Anh Dã đang ngồi nhàn nhã trên ghế salon, từ trên cao nhìn xuống la ầm lên:

"Này, bộ anh không biết anh vừa làm cái gì hả?"

"Biết a?"

Thương Mộc Anh Dã ngẩng đầu nhìn Vô Ưu nói. Vô Ưu nhìn sắc mặt không hề biến sắc của Thương Mộc Anh Dã, khó chịu hét lên:

"Biết? Anh biết cái gì hả? Anh chính là một tên phá hoại! Chính là một tên hoang phí! Nhất định trời sẽ không tha cho anh! ..."

Vô Ưu càng nói càng kích động, Thương Mộc Anh Dã nghe xong còn cảm thấy sảng khoái, cười nói:

"Này, tiền là để tiêu! Tôi tiêu tiền của mình, tôi không cảm thấy đó là tội ác tày trời nha!"

Cũng đúng a!

Vô Ưu nghe xong câu này cũng cảm thấy có đạo lý. Kiếm nhiều tiêu nhiều, cũng chẳng có gì sai cả. Nhưng mà, nhưng mà, Vô Ưu nhìn đống quần áo, vẫn có cảm giác không thể chấp nhận được, tiếp tục giáo huấn:

"Tiết kiệm là một đức tính đáng quý. Coi như là anh có tiền đi nữa, cũng có thể dùng tiền vào những việc làm thiết thực hơn. Nếu như anh đem số tiền mua quần áo này, quyên góp giúp đỡ cho những đứa trẻ không có điều kiện đến trường, thì anh có biết, anh đã tạo ra phúc cho bao nhiêu người không? Nói không chừng, sẽ bồi dưỡng cho đất nước được một đội ngũ nhân tài đó. Anh làm như thế cũng được coi cống hiến vì đất nước nha. Còn nữa...”

"Dừng ngay!"

Thương Mộc Anh Dã thật sự không thể nghe được thêm từ nào nữa, không phải bởi vì lời cô nói làm cho hắn nghe đến phát ớn, mà ngược lại, hắn có cảm giác rất buồn cười. Hắn sợ nếu như cô còn nói thêm nữa, hắn sẽ không nhịn được mà phá ra cười.

Vô Ưu nhìn Thương Mộc Anh Dã, muốn xem hắn sau khi nghe mình nói xong, bây giờ có cảm giác như thế nào, liệu có phải đang cảm thấy hổ thẹn, hối lỗi không, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của cô. Thương Mộc Anh Dã nhìn cô, cười cao ngạo nói:

"Tôi không phải là nhà từ thiện, cũng không cho đó là những chuyện tôi cần phải làm. Còn nữa, nếu như cô thật sự có nhã ý muốn mời tôi ăn cơm, thì xin cô nhanh nhanh một chút, nếu không thì, tôi đi đây."

Ngu muội không chịu hiểu!

Lúc này Vô Ưu chính là có loại cảm giác này! Thương Mộc Anh Dã còn lại ra vẻ, tôi thế đó, cô làm gì được tôi nào!

"Hừ!"

Vô Ưu nổi giận đùng đùng, xoay người đi tới kéo cánh cửa một căn phòng ra. Cửa vừa mở, nhìn thấy là phòng sách, cô vội vàng đóng lại, mở một cánh cửa phòng khác, giật mình phát hiện ra đó là phòng tập thể hình, cô sờ sờ mũi, tiếp tục ‘thám thính’. Chính là không muốn nhờ Thương Mộc Anh Dã giúp đỡ a. Thương Mộc Anh Dã cũng không lên tiếng chỉ bảo, mà ngồi xem kịch vui, xem cảnh Vô Ưu đi tìm phòng thay đồ.

Chờ mong! Thất vọng! Tin tưởng chắc chắc! Lại sai lầm! Cố lấy dũng khí! Hít thở sâu...

Biểu tình trên mặt Vô Ưu vô cùng phong phú, lại có chút khoa trương, làm cho tâm trạng Thương Mộc Anh Dã vui vẻ khác thường. Không thể hiểu nổi, tại sao một người có thể có nhiều vẻ mặt như vậy đây.

"Ha ha, rốt cuộc ta cũng tìm được rồi!"

Đột nhiên truyền đến tiếng la lên vui sướng của Vô Ưu. Thương Mộc Anh Dã nghe thấy giọng nói hưng phấn của cô, trên mặt xuất hiện nụ cười, sau đó nói:

"Phòng tắm ở ngay cạnh đó. Cô tắm qua một chút rồi hãy thay đồ."

Vô Ưu vốn cũng chẳng thèm để ý tới lời nói của Thương Mộc Anh Dã, nhưng sau khi ngửi người mình một lúc, lại nhìn nhìn bộ y phục xinh đẹp trong lòng, liền quyết định nghe theo lời hắn. Đồ đắt tiền như vậy, nếu không tắm mặc vào thật lãng phí. Cho nên, lần đầu tiên cô nghe theo lời Thương Mộc Anh Dã đi vào phòng tắm, mà không hề phản bác lại.

Kính cong…kính cong…kính cong…

Lúc Vô Ưu vào tắm, quản lý bộ phận trời trang Triệu Hải Nhiên dẫn người mang đồ lót cùng giầy đến. Thương Mộc Anh Dã để bọn họ mang hết đồ đặt vào trong phòng, thì cho rời đi. Sau đó hắn đi đến gõ cánh cửa phòng Vô Ưu.

Cốc… cốc… cốc…

"Chi vậy? Tôi đang tắm!"

Vô Ưu nói lảm nhảm, Thương Mộc Anh Dã nghe xong, cười khổ một cái nói:

“Đồ lót đã mang đến, cho cô đó."

Bởi vì trong phòng đang xả nước, mà giọng nói của Thương Mộc Anh Dã cũng không lớn, hơn nữa, tấm vách cách âm khá tốt, cho nên Vô Ưu ở bên trong căn bản không thể nghe rõ hắn nói gì, vì vậy hét lên:

"Cái gì? Nói to một chút đi."

Nói to?!

Đối với tiếng hét của Vô Ưu, Thương Mộc Anh Dã cũng không có ý kiến, nhưng lại bắt hắn hét lên giống cô, thì đúng là chuyện đùa nha, chỉ có điều, hắn vẫn nói to hơn một chút:

"Đồ lót được mang đến rồi, cho cô đó!"

Cái gì?

Vô Ưu vẫn không nghe thấy gì, không hề nghĩ ngợi, mở hé cửa ra, người nép vào sau cánh cửa, nghiêng đầu nhìn Thương Mộc Anh Dã hỏi:

"Anh nói gì hả? Sao không nói lớn tiếng một chút! Đàn ông con trai mà nói chuyện cứ như hết hơi vậy. Anh nên đi gặp bác sĩ đi, kiểm tra xem có phải phế quản có vấn đề gì không!"

. . .

Thương Mộc Anh Dã thấy Vô Ưu đột nhiên mở cửa, giật mình kinh hãi. Không ngờ cô lại có thể an tâm, mà thiếu đề phòng như vậy. Thật sự là cô đối với hắn rất an tâm, hay không coi hắn là đàn ông đây? Vừa nghĩ đến khả năng sau, lại nghe thấy Vô Ưu nói ám chỉ hắn ‘có bệnh’, mặt hắn liền nhăn lại.

"Này, anh có khỏe không đó? Rốt cuộc anh muốn nói gì hả?"

Đầu Vô Ưu đang có chút choáng, mà Thương Mộc Anh Dã vẫn không chịu nói gì, bộ dáng thoạt nhìn có vẻ tức giận, cho nên Vô Ưu không thể làm gì khác hơn đành mở miệng hỏi lại lần nữa. Thương Mộc Anh Dã thấy thế, lập tức giống như không còn ác cảm gì với Vô Ưu, tiện tay dúi bộ đồ lót vào trong cho cô, sau đó hơi mất tự nhiên nói:

"Cái này cho cô. Nhanh lên một chút, tôi sắp chết đói rồi."

"Oh. Biết rồi."

Vô Ưu không để ý tới bộ dáng không được tự nhiên của Thương Mộc Anh Dã, mà rất tự nhiên nhận lấy đồ lót, bởi vì Nhạc Diễm cũng thường xuyên cầm đồ lót cho cô, nên cô cũng chẳng cảm thấy có điều gì không bình thường cả.

Sau khi đóng cửa bịch một tiếng, Thương Mộc Anh Dã đứng ngoài thấy vô cùng bất ngờ khi không nghe thấy tiếng khóa cửa!

Người phụ nữ này rút cuộc có não không hả?! Cư nhiên tắm rửa trong nhà một người đàn ông xa lạ, lại không thèm khóa cửa! Nếu như không biết cô là người như thế nào, còn cho rằng cô đang cố tình dụ dỗ người khác nha! truyện được lấy từ nguồn DocTruyen . o ,r ,g

Thương Mộc Anh Dã ý thức được sự nguy hiểm có thể xảy ra cho Vô Ưu, không hiểu sao có chút bốc hỏa. Hai tròng mắt hắn nhìn chằm chằm cánh cửa, hận không thể đá phăng cánh cửa ra, sau đó nhào về phía cô, dùng hành động để cho biết được, đàn ông nguy hiểm đến mức nào!

Vô Ưu trong phòng tắm thì thế nào đây? Cô đối xử với người khác theo cảm giác. Cô biết Thương Mộc Anh Dã không phải là người xấu, cho nên không chút mảy may nào biết được, trong lúc lơ đãng đã làm tổn thương lòng tự ái của người đàn ông. Mà lúc này, Phương Đông Dạ cũng đã tìm được con trai làm cứu binh, đang dốc sức tìm kiếm Vô Ưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.