Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 70: Hy vọng (1)




"Bà nội."

Trong phòng điều trị, Vô Ưu nhìn thấy bà nội được băng bó cẩn thận, đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Bà nội nhìn thấy Vô Ưu, đau lòng cười an ủi:

"Bà nội không có chuyện gì nữa rồi. Không được khóc, xấu chết đi được."

Nghe thấy giọng trêu chọc của bà, cuối cùng Vô Ưu cũng hơi hơi yên tâm.

Bà nội nắm tay cô, vuốt nhè nhẹ, đột nhiên thấy có nhiều người đứng chật cả cửa. Thì ra là Nhạc Thiên Hàng, Hạ Mỹ Hà, Nhạc Khải và Luky cũng đều đã chạy tới đây. Mà phía sau bọn họ còn có một bác sĩ, vị bác sĩ thấy đầy người chắn ở cửa, giọng khó chịu:

"Sao lại nhiều người như thế hả? Người bệnh vừa mới thoát khỏi cơn nguy hiểm, không biết như vậy là rất không tốt đối với người bệnh sao?"

Vô Ưu nghe thấy giọng nói cũng quay lại nhìn, thấy Nhạc Thiên Hàng đang rối rít xin lỗi:

"Xin lỗi bác sĩ, mẹ tôi bị bệnh, cháu trai cháu gái đều lo lắng cho bà nội, nên mới tới xem một chút."

Nhạc Thiên Hàng thành khẩn nói, bác sĩ nhìn ông hỏi:

"Ông là con trai của bệnh nhân?"

Nhạc Thiên Hàng gật đầu, nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh, sau đó khẳng định nói:

"Đúng vậy!"

Thầy thuốc gật đầu, sau đó nói:

"Được rồi, ông qua đây một chút. Tôi có vài lời muốn nói với ông."

Không còn nhiều thời gian nữa sao?

Bà nội nhìn vẻ mặt bác sĩ, trong lòng cũng đã hiểu rõ ràng. Sở dĩ bà để Vô Ưu đưa Bé Diễm trở về Đài Bắc, chính là vì bà đã phát hiện ra thân thể của mình có gì đó bất thường.

Mọi người đều sẽ phải chết. Bà sống đến ngần này tuổi rồi, ngay cả cháu trai, cháu gái của mình cũng đều thấy rồi, chết cũng không oán gì. Nhưng, bà chỉ sợ sau khi mình chết đi, không biết Vô Ưu sẽ phải sống như thế nào. Cho nên mới để cho cô đưa Bé Diễm đến Đài Bắc, ở đó tìm việc làm, ổn định lại cuộc sống. Sau này coi như nếu bà có chết, thì cô cũng đã có cuộc sống ổn định của chính mình rồi. Đương nhiên, trong đó cũng còn một nguyên nhân nữa, đã được chỉ bảo thật tốt cho Bé Diễm thông mình đến dị thường kia rồi.

...

Nhạc Thiên Hàng đi theo bác sĩ, ngoài cửa chỉ còn lại ba người là Hạ Mỹ Hà, Nhạc Khải và Luky, đang đứng lúng ta lúng túng không biết làm gì. Mà Vô Ưu cũng không biết phải nói gì với bọn họ.

"Nhạc Khải, Nhạc Hoàn, các con còn không mau gọi bà nội đi."

Sau một hồi do dự, Hạ Mỹ Hà nhìn Nhạc Khải và Luky nói.

Luky luống cuống nhìn Nhạc Khải, Nhạc Khải liền kéo tay cô, tăng thêm dũng khí cho cô, cũng đồng thời tăng thêm dũng khí cho chính mình. Anh kéo Luky đi tới:

"Bà nội. Cháu là Nhạc Khải."

"Bà nội, cháu là Nhạc Hoàn. Bà đã đỡ hơn chút nào chưa? Cháu xin lỗi, đều là do cháu không tốt, cháu..."

Nhạc Khải nhìn thấy vẻ mặt hiền hậu, thân thiết của bà nội, xấu hổ cúi đầu xuống. Bà nội nhìn về phía Vô Ưu, cười nói:

"Cháu còn không đi cảm ơn ân nhân đã cứu mạng, đưa bà tới đây sao."

Vô Ưu gật đầu, nói:

"Cháu đi cảm ơn đây. Khải, Luky, bà nội giao cho các người chăm sóc rồi."

Vô Ưu nói xong mỉm cười đi ra ngoài. Lúc tới cửa, cúi đầu đi qua. Mặc dù oán hận đã tiêu tan, cô cũng không còn trách tội bọn họ nữa, nhưng, cô lại vẫn không thể nào quẳng đi sự hiềm khích lúc trước, để chung sống hòa bình với họ, nhất là đối với Nhạc Thiên Hàng và Hạ Mỹ Hà.

...

1h sáng, trong hành lang bệnh viện. Một người đàn ông đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc ghế đặt ngoài hành lang. Nhìn bộ dáng mệt mỏi chết đi được. Vô Ưu nhớ rõ khuôn mặt người đàn ông có phần ngang bướng, hào phóng này. Hắn chính là người đã nói cái câu kia: “Xin lỗi. Hãy tin tôi. Tôi sẽ giúp cô.” - ân nhân cứu mạng bà.

Vô Ưu đi qua, cởi chiếc áo khoác nhỏ trên người mình ra, cẩn thận đắp lên trên người người đàn ông.

"Oh, cảm ơn."

Mặc dù Vô Ưu đã rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn làm hắn tỉnh giấc. Từ ánh mắt cảnh giác của hắn, có thể thấy được trong lòng hắn, có tính đề phòng đặc biệt cao. Vô Ưu cười ngượng ngùng, sau đó nói:

"Xin lỗi, đã đánh thức anh rồi."

Xin lỗi xong, cô gật đầu một cái, nói:

"Còn nữa, cám ơn anh. Nếu như không có anh, bà nội tôi không biết sẽ thế nào nữa!"

Người đàn ông nhìn Vô Ưu hỏi:

"Bà lão bây giờ đã an toàn rồi sao?"

Vô Ưu cười gật đầu. Nói:

"Uhm, đã thoát khỏi cơn nguy hiểm rồi."

Người đàn ông nghe thấy Vô Ưu nói vậy, liền đứng bật dậy:

"Vậy tôi an tâm rồi. Tạm biệt!"

Nói xong, đưa áo khoác trả lại cho Vô Ưu, sau đó định rời đi.

"Tôi, tôi còn chưa biết tên anh là gì."

Vô Ưu nhìn người người đàn ông đã giúp mình, còn nói trấn an, khiến người khác có cảm giác rất an toàn, nhưng lúc này lại có vẻ xa lạ, thì không biết nên nói gì cho phải. Người đàn ông cũng không quay đầu lại, có điều đã ngừng bước, để lại tên mình:

"Thương Mộc Anh Dã."

Thương Mộc Anh Dã?

Người Nhật Bản sao? Vô Ưu nhìn bóng lưng hắn, buồn bực nghĩ. Tên thì giống, nhưng trông lại không giống lắm. Người Nhật Bản chẳng phải chân ngắn, tay ngắn sao? Người này trông rất cao, cũng phải cao bằng Phương Đông Dạ đi. Chắc phải xấp xỉ 180cm.

Vô Ưu nhìn theo bóng người đàn ông đánh giá, mãi đến khi người đàn ông quẹo hướng khác rồi biến mất, cô mới giật mình tỉnh ngộ, hắn ta là ân nhân cứu mạng của bọn họ, sao lại có thể để hắn rời đi như thế được. Nghĩ vậy, Vô Ưu vội chạy theo hô:

"Này, Thương Mộc Anh Dã, mai tôi mời anh ăn cơm có được không?"

...

Thương Mộc Anh Dã - bang chủ của bang ‘Thương Hoàng’ - một tổ chức hắc đạo lớn nhất ở Nhật Bản. Lần này hắn che dấu thân phận đến Đài Loan, là để thắp hương cho bà nội. Hàng năm vào khoảng thời gian này, hắn đều đến đây ở lại một thời gian ngắn. Ba hắn vốn là người Đài Loan, còn mẹ hắn là người Nhật Bản - đại tiểu thư của dòng họ Thương Mộc.

Chuyện tình của một người bình thường, với một tiểu thư quý tộc. Nhưng mà, Thương Mộc Anh Dã cũng chẳng hiểu được, với lại, hắn cũng không cho rằng, hai người vì tình yêu mà bỏ trốn lại là cái chuyện tình lãng mạn gì đó. Trong mắt hắn, chẳng qua đó chỉ là biểu hiện của sự ích kỷ. Hắn chẳng thân với ai cả, ngoại trừ một người, chính là bà nội hắn. Chỉ có điều, bà đã qua đời rồi.

Hắn không phải là một người tốt bụng, thậm chí cũng có thể coi là người máu lạnh.

Lúc ở ‘Long Lanh’ xảy ra chuyện, hắn vốn đang ngồi trên lầu ‘ngoảnh mặt làm ngơ’. Khóe miệng hắn nhếch lên, nhìn đám người phía dưới mà buồn cười, cảm thấy những người đó thật ngu xuẩn. Nhưng, người khiến hắn buồn cười nhất chính là Vô Ưu - một người phụ nữ ngu ngốc. Hắn liếc mắt một cái đã có thể nhận ra cô không phải là một người tuyệt tình, nhìn phát đã biết trong đó có ẩn tình rồi. Thế nhưng cô lại vẫn không nói gì, bộ dáng quyết tâm hy sinh cái tôi của mình, với mục đích ‘một người vì mọi người’, thật là buồn cười.

Con người, nếu như muốn được tốt, thì trước hết phải tốt với chính mình.

Hành vi của Vô Ưu trong mắt hắn, chính là ‘tự mình hại mình’. Cho nên, tự làm tự chịu, không đáng có được sự đồng tình của người khác.

Sở dĩ hắn xuất hiện giúp đỡ, chẳng qua là vì bà lão kia. Mỗi người đều có một điểm yếu, mà điểm yếu của hắn chính là bà nội. Hắn cũng không hiểu tại sao, khi nhìn thấy bà lão bị ngã chảy máu nằm trên đất, lại không nhịn được nghĩ tới hình ảnh người bà nội đã mất. Mà Vô Ưu - người hắn vốn có chút khinh thường, lúc khóc lên, thậm chí hắn lại cảm thấy có chút bóng dáng của mình trong đó.

Chờ hắn phản ứng lại kịp, thì hắn đã đang phi xe đưa bà lão đến bệnh viện rồi.

Thất thường!

Đối với hành động của mình, hắn giải thích như vậy. Cho nên, đối với lời mời của Vô Ưu, hắn cũng không trả lời, cũng chẳng lên tiếng từ chối. Hắn không muốn bởi vì chuyện nhàm chán, vô vị này, mà có bất kỳ liên hệ gì với người phụ nữ ngu ngốc kia. Hơn nữa, hắn ghét nhất sự phức tạp, cho nên, Vô Ưu vừa trùng hợp hội tụ đủ tất cả những điều hắn ghét.

Thương Mộc Anh Dã lạnh lùng quẹo hướng khác, tránh khỏi hoàn toàn tầm mắt của Vô Ưu.

Mới vừa xoay người, một bóng người hơi quen quen đã lọt vào tầm mắt của hắn. Nhạc Thiên Hàng - là cha của người phụ nữ ngu ngốc kia! Thương Mộc Anh Dã liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông đang đứng cùng với bác sĩ. Vẻ sầu não trên mặt ông ta khiến hắn chú ý.

"Thật sự không thể sống được quá một tháng nữa sao? Bác sĩ, cầu xin ông nghĩ biện pháp cứu giúp."

Những lời này khiến Thương Mộc Anh Dã nhíu mày. Hắn không cần nghĩ cũng biết được điều đó có nghĩa là gì. Điều này đối với hắn chẳng liên quan gì, nhưng không hiểu tại sao, vừa nghĩ đến phản ứng của Vô Ưu sau khi biết được tin này, hắn liền nhăn mày khó chịu. Sau khi tự hỏi khoảng 10 giây, hắn xoay người đi ngược lại. Điều làm hắn bất ngờ chính là, Vô Ưu cư nhiên vẫn đang đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích.

Vô Ưu thấy Thương Mộc Anh Dã quay trở lại thì bật cười:

"Cái đó, anh còn có chuyện gì sao?"

Nụ cười ngây thơ, mơ mộng! Đối với nụ cười quá rõ của cô, Thương Mộc lại khó chịu nhăn mặt. Điều này hắn cũng ghét. Hắn ghét kiểu người thể hiện cảm xúc rõ ràng như vậy.

"6h tối ngày mai, tôi tới đây đón cô."

Thương Mộc Anh Dã sau khi nói xong, lại một lần nữa quay đầu rời đi. Sau khi hắn quẹo hẳn sang hướng khác, Vô Ưu mới phản ứng lại, không nhịn được, lại nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng, nụ cười không dừng trên mặt cô được bao lâu, liền trở nên cứng đờ. Bởi theo hướng Thương Mộc Anh Dã vừa rời đi, cô nhìn thấy Nhạc Thiên Hàng.

Ông ta tới đây làm gì hả? Bác sĩ tìm ông ta có chuyện gì? Có phải có chuyện gì liên quan đến bà nội không?

Cô muốn hỏi, nhưng lại không muốn nói chuyện với ông. Nghĩ thầm, dù sao lát nữa cũng trở lại phòng bệnh, có chuyện gì ông ta sẽ nói. Cho nên, cô không nói gì, xoay người định quay về phòng bệnh. Nhạc Thiên Hàng vội vàng gọi cô lại:

"Vô Ưu, chờ một chút. Ta có chuyện muốn nói với con."

Giọng nói lo lắng, khẩn cấp của Nhạc Thiên Hàng, làm Vô Ưu cảm thấy bất an, cô xoay người nhìn ông hỏi:

"Chuyện gì vậy? Liên quan đến bà nội sao?"

Vẻ mặt căng thẳng của Vô Ưu, khiến Nhạc Thiên Hàng không nói lên lời bệnh tình nguy kịch của mẹ, cho nên, mỉm cười nói:

"Là như thế này, con về nhà sắp xếp cho bà nội ít đồ dùng để nằm viện, nhân tiện mang cho bà một ít đồ ăn, bà vừa kêu đói bụng."

"Bà nội đói bụng? Được. Tôi lập tức đi luôn."

Vô Ưu đơn thuần sau khi nói xong, chạy nhanh ra hướng cửa, ngay cả lúc đi qua người Nhạc Thiên Hàng, cũng không nhìn thấy lệ trong mắt ông.

"Mẹ, con xin lỗi mẹ, mẹ."

Nhạc Thiên Hàng sau khi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy hình ảnh bà cháu hòa hợp, nước mắt ngay tức khắc cũng chảy ra. Ông bước nhanh về phía trước, quỳ thẳng người xuống trước mặt bà lão nói lời xin lỗi. Đối mặt với đứa con không còn thiết chen đua này, bà lão thở dài một hơi, trong lòng không khỏi xót xa.

Trong màn đêm tĩnh mịch, dường như đã có gì đó thay đổi. Đối với Nhạc Khải và Luky mà nói, thay đổi lớn nhất chính là cha đã trở nên xa lạ rồi.

"Đứng lên đi, đừng để Tiểu Ưu nhìn thấy cảnh này."

Cuối cùng vẫn là bà nội lên tiếng trước. Con trai là khúc ruột của bà, hổ dữ cũng không ăn thịt con mình. Đứa con không còn thiết chen đua của bà, thật có lỗi với mẹ con Vô Ưu. Đối mặt với người con dâu tốt như vậy, Vô Ưu lại hiểu chuyện như thế, bà thực sự không thể tha thứ cho con. Nhưng, con mình dù có tạo nghiệp chướng như thế nào, thì cũng vẫn là con của mình. Hiện tại bà cũng chẳng còn sống được bao ngày, người sắp chết tâm hồn càng hướng thiện, mà đã xác định sắp chết thì lại càng không nên gây khó dễ cho người còn sống.

"Con nói mẹ đói bụng, bảo con bé về nhà nấu chút cháo rồi."

Nhạc Thiên Hàng vẫn không đứng dậy, trong mắt vẫn còn dòng lệ nóng hổi, ngẩng đầu nhìn người mẹ già, mái đầu đã bạc trắng nói. Bà lão nghe xong câu này, không nhịn được bật cười yêu thương:

"Cái đứa nhỏ ngốc nghếch này, đến giờ vẫn còn dễ bị gạt như vậy. Quá nửa đêm rồi còn ăn cháo gì chứ."

Bất kể là Hạ Mỹ Hà, Nhạc Khải hay Luky, nghe thấy cuộc đối thoại này, trong lòng đều có một dự cảm không tốt. Rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó, nên mới viện cớ để Vô Ưu rời đi.

"Cha, bác sĩ đã nói gì với cha vậy?"

Nhạc Khải vừa hỏi, vừa nắm chặt tay bà nội. Nhạc Thiên Hàng còn đang chưa biết trả lời vấn đề này như thế nào, thì bà lão đã cười nói:

"Tiểu Khải à, bà nhớ cháu có nói là, ở Canada cháu còn có một công ty, có thật hay không hả?"

Bà nội đột nhiên hỏi vấn đề này, làm Nhạc Khải không hiểu gì cả, nhưng vẫn thành thật gật đầu nói:

"Đúng vậy ạ. Bà nội, có chuyện gì sao?"

Bà lão cười gật đầu, nói:

"Bà nội cả đời chưa đi ra khỏi nước mình, cho nên bà nội muốn đi theo cháu sang Canada sống, cháu có đồng ý đưa bà nội đi không?"

"Mẹ!"

Nhạc Thiên Hàng sao mà không hiểu được ý của mẹ mình đây. Bà nói như vậy rõ ràng là không muốn chết ở đây, không muốn để Vô Ưu nhìn thấy bà chết. Nhìn đôi mắt Nhạc Thiên Hàng đang chảy đầy lệ, Nhạc Khải cũng hiểu ra vấn đề, cho nên cười nói:

"Được, bà nội muốn khi nào mình xuất phát, để cháu sắp xếp."

"Bà nội, cháu cũng muốn đi cùng. Cháu cũng muốn trở về Canada."

Luky cũng không ngốc, cô cầm tay bà nói.

Bà lão cười nói với 2 đứa cháu hiểu chuyện:

"Được, cùng đi đi, tất cả mọi người cùng đi. Ba ngày sau sẽ đi. Ta muốn ngắm phong cảnh nước ngoài đến không thể chờ đợi được nữa rồi."

Cứ như vậy, mấy người đã bàn bạc xong kế hoạch rời đi, mà không cho Vô Ưu biết gì.

...

"Mẹ, đã quá nửa đêm rồi còn chưa đi ngủ, mẹ đang làm gì vậy hả?"

3h đêm, Nhạc Diễm đang ngủ say thì bị những tiếng động từ phòng bếp phát ra làm cho tỉnh giấc. Cho nên, không nhịn được, đi ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì nhìn thấy Vô Ưu đang bận bịu trong bếp.

Vô Ưu đang bận rộn, chăm chú nhìn sách hướng dẫn nấu ăn, cũng không thèm quay đầu lại nói:

"Bà nội đói bụng, mẹ đang nấu cháo."

Đói bụng? Nấu cháo?

Trực giác Nhạc Diễm mách bảo, Vô Ưu không phải đang mộng du thì nhất định là nói dối. Cậu bé sau khi xác định thao tác của Vô Ưu không có vấn đề gì, sẽ không đem phòng bếp đốt cháy, mới xoay người đi đến trước cửa phòng cô. Định hỏi bà bà xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không ngờ nhìn thấy trong phòng không một bóng người.

Phòng ngủ không có! Phòng bếp không có! Phòng khách không có! Chỗ nào cũng không có! Nhạc Diễm đã tìm kiếm khắp nơi, thậm chỉ ngay cả Toilet cũng tìm rồi.

"Mẹ. Bà bà đâu rồi?"

Nhạc Diễm có cảm giác có điều gì đó bất thường. Vô Ưu thản nhiên nói:

"Trong bệnh viện."

Hoàn toàn không nghĩ tới, điều này đối với người chưa chuẩn bị tâm lý, sẽ bị kích động đến cỡ nào. Quả nhiên, Nhạc Diễm vừa nghe xong, hét lớn lên:

"Bệnh viện? Tại sao lại ở bệnh viện? Bà bị làm sao vậy? Sao con lại không biết?"

Tâm trạng khá kích động. Cũng khó trách, địa vị của bà bà trong lòng Bé Diễm, cũng không thua kém chút nào so với Vô Ưu. Hai người đều là người thân nhất của cậu.

Lúc này Vô Ưu mới nghĩ ra là Nhạc Diễm chưa biết việc này, cho nên vừa chăm chú làm việc của mình, vừa nói:

"Yên tâm đi, đã qua khỏi cơn nguy hiểm."

Qua khỏi con nguy hiểm!

Nhạc Diễm nghe được hai chữ ‘nguy hiểm’, chẳng những không thoải mái hơn, mà ngược lại càng căng thẳng. Cậu bé vội bước nhanh tới chỗ mẹ, tắt bếp đi, sau khi đã để Vô Ưu tập trung toàn bộ tinh thần đối mặt với cậu, mới lo lắng hỏi:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ hãy kể rõ ràng cho con nghe trước đã!"

Vô Ưu thấy vẻ kiên trì của Nhạc Diễm, nói qua loa:

"Mẹ bị người ta đẩy, bà vì cứu mẹ, nên bị đụng trúng quầy bar, bị thương ở đầu."

Vô Ưu kể vắn tắt. Nhạc Diễm nghe xong trong lòng run sợ. Cậu bé hôm nay chẳng qua mới chỉ ngủ được mấy tiếng, sao lại đã phát sinh nhiều chuyện như thế này đây?

"Bà bà nằm viện, mẹ không trông chừng, còn ở chỗ này làm gì hả? "

Nhạc Diễm nhìn bà mẹ ngốc nghếch, khó chịu quát. Cậu tưởng rằng Vô Ưu để mặc bà bà ở lại bệnh viện một mình. Vô Ưu oan ức nói:

"Mẹ trở về sắp xếp ít đồ để nằm viện, còn nấu cháo nữa a!"

Đối mặt với bà mẹ không thể tìm ra được mấu chốt này, Nhạc Diễm cũng lười chẳng muốn mở miệng nữa. Rất nhanh trở về phòng thay quần áo, sau đó sắp xếp một vài đồ đơn giản. Sau khi chuẩn bị xong, vẫn thấy Vô Ưu đang bận rộn nấu cháo trong bếp, cậu bé cũng chẳng thèm nhìn nhiều, bước nhanh đến, tắt luôn bếp đi.

"Con làm gì thế hả?"

"Đi theo con."

Nhạc Diễm không thèm để ý tới tiếng gào thét của Vô Ưu, kéo tay cô đi ra ngoài. Vô Ưu nói:

"Cháo còn chưa nấu xong mà. Vài thứ đồ này không đủ đâu!"

Vô Ưu cứ lải nhải không ngừng, tâm trạng Nhạc Diễm đang không được tốt, nói:

"Không nói nữa."

Vô Ưu nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến dị thường của Nhạc Diễm, biết tâm trạng cậu bé đang không tốt, liền ngoan ngoãn im miệng lại, nhưng đôi mắt lại đầy oan ức, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, lại giống như đang có vô số vấn đề muốn hỏi.

Mỗi người đều có một khắc tinh, đều sợ một thứ gì đó, mà thứ Nhạc Diễm sợ, chính là biểu hiện lúc này của Vô Ưu, cứ như là cậu bé đã ức hiếp cô vậy, cho nên đành thở dài, chịu thua mà giải thích:

"Trong bệnh viện, thứ gì mà chẳng có. Trong thời gian ngắn, nấu cháo không ngon, lại không đủ chất. Mua là tốt nhất."

"Ha ha, Bé Diễm, con thật thông minh."

Vô Ưu bây giờ không phải là nịnh hót, mà thật sự có cảm giác kiêu hãnh. Trong lòng Nhạc Diễm thì nhủ thầm một câu: là mẹ ngốc có được không hả!

...

Vô Ưu và Nhạc Diễm mua cháo vào bệnh viện, sau khi Nhạc Diễm hỏi rõ số phòng, liền vội vàng chạy đến. Cậu bé thật sự rất lo lắng, bà bà đã già như vậy rồi, giờ lại nằm một mình trong phòng bệnh, nhất định sẽ rất khó khăn.

"Bà bà."

Bé Diễm dùng sức đẩy cửa ra, không ngờ phát hiện bên trong đầy người.

Nhạc Khải cậu bé biết, Luky cậu bé cũng nhận ra, nhưng, mọi người đều ở chung một chỗ, cậu bé cảm giác được có chút kỳ dị. Còn nữa, người đàn ông đang quỳ gối trước mặt bà bà là ai đây? Chính là con trai của bà bà? Là ông nội Trần Thế Mỹ sao? Còn người đàn bà kia nữa, chính là người đàn bà xấu xa trước kia sao? Nhạc Diễm nhìn, đồng thời suy đoán. Những người kia cũng đều đang nhìn cậu.

Ánh mắt Nhạc Thiên Hàng chớp lóe kích động, ông có thể đoán được thân phận cậu bé vừa đến.

"Bé Diễm, cháu đã đến rồi hả? Mẹ cháu đâu rồi?"

Bà lão cười vươn cánh tay về phía Nhạc Diễm. Nhạc Diễm làm lơ trước sự tồn tại của những người khác, đi tới trước mặt bà lão, nhào vào người bà, lo lắng hỏi:

"Bà bà, bà không có chuyện gì chứ? Sao lại phải đến bệnh viện thế này? Thật sự là bây giờ bà đã không có chuyện gì rồi sao"

Bà lão nhìn bộ dáng sắp khóc của Nhạc Diễm, cười nói:

"Không có chuyện gì nữa rồi. Bà bà đang không phải ở trước mặt cháu rốt tốt sao?"

"Làm cháu sợ muốn chết à. Cháu còn tưởng đã có chuyện gì rồi, cho nên bà mới cố ý để mẹ cháu đi!"

Nhạc Diễm vừa nói ra khỏi miệng, khiến những người đang ở trong phòng phải kinh động!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.