Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 53: Thùng dấm chua sai lầm (5)




Chắc cha cũng nhìn ra tâm địa của người tên Tiểu Hạ rồi đi?

Nhạc Diễm đang chơi máy tính, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an. Với trí thông minh của cha, sẽ chẳng khó để nhìn ra lòng dạ người khác. Nhưng, chuyện bây giờ có liên quan đến mẹ cậu, có vẻ cũng không đáng tin.

Phương Đông Dạ là người hội tụ đủ vẻ đẹp lẫn trí tuệ. Trong ánh mắt những người khác, anh gần như là người hoàn hảo. Nhưng, Nhạc Diễm rất rõ, tất cả trí tuệ của cha, cũng chỉ có thể phát huy với những chuyện không có liên quan đến mẹ. Chỉ cần chuyện có liên quan đến mẹ, cha sẽ không những mất đi tư duy, mà thậm chí còn ăn bậy dấm chua, trì độn muốn chết luôn.

Không được, phải nhắc nhở mới yên tâm. Tự hỏi xong, Nhạc Diễm chọn cách gọi điện.

...

Trong cửa hàng thời trang, Phương Đông Dạ đi tới khu khăn choàng. Sự xuất hiện của anh làm cho cô bán hàng hưng phấn gần như xỉu đi được. Tiểu Hạ nói rất đúng, anh cũng không muốn Vô Ưu bị nhiều người chọc ghẹo. Vì vậy, anh phải chọn cho cô một cái khăn choàng thật nhanh mới được.

Còn chưa đi tới nơi, điện thoại đã đổ chuông. Phương Đông Dạ nhìn điện thoại, vẻ mặt tươi cười tiếp máy:

"Bé Diễm, con có chuyện gì sao?"

Giọng nói thoải mái, chắc là không phát sinh chuyện gì rồi? Nhưng, chính vì không phát sinh chuyện gì, ngược lại, làm Nhạc Diễm càng lo lắng hơn. Bởi vì không có chuyện gì, chứng tỏ cha còn chưa phát hiện ra được tâm địa của Tiểu Hạ. Nghĩ vậy, Nhạc Diễm vội vàng hỏi:

"Mẹ con đâu?"

Phương Đông Dạ trả lời rất chi tiết, nói:

"Cô ấy đang ở trong phòng tiệc, cha đi mua khăn choàng cho cô ấy."

Chết tiệt! Cô gái kia sẽ không nhân cô hội này ức hiếp mẹ đi!

"Bé Diễm, có chuyện gì sao?"

Phương Đông Dạ thấy Nhạc Diễm trầm mặc, cảm giác được đã có chuyện xảy ra. Nhạc Diễm còn lại nói:

"Cha không nên để mẹ ở lại một mình. Mẹ bị người có ý đồ ức hiếp thì làm thế nào?" Giọng nói cậu bé tỏ rõ vẻ bất mãn.

Phương Đông Dạ rất thông mình mà trả lời:

"Cha đến mua khăn choàng, cũng là nhờ người nào đó ban tặng. Không phải sao?"

Ngụ ý, anh đã sớm đoán được Vô Ưu mặc thành như vậy, khẳng định có liên quan đến Nhạc Diễm. Tuy rằng Vô Ưu mặc như thế không phải là chủ ý của cậu, nhưng cái áo khoác nhất định là do cậu bảo mặc. Về mục đích, đương nhiên là vì muốn xem trò cười rồi.

Haiz, đây là con cái kiểu gì vậy? Toàn muốn đem cha mình ra làm trò cười.

Ha ha, việc này có chút thú vị nha. Ai bảo cha thông minh, sáng suốt, nhưng cứ thấy mẹ lại trở nên kém cỏi cơ!

Nhạc Diễm không nhịn được nói thầm trong lòng. Sau đó quay lại vấn đề trọng điểm:

"Cha nhanh trở về ngay đi. Con sợ có chuyện xảy ra."

Nhạc Diễm nói ra điều bất an trong lòng với Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ cười nhạt nói:

"Được. Cha lập tức về ngay, có điều, con cũng không cần lo lắng đâu. Bây giờ Tiểu Hạ đang ở cùng cô ấy."

"Là cô ta, con mới lo lắng nha."

Nhạc Diễm buột miệng nói. Phương Đông Dạ vì câu này mà nhăn mặt lại. Trực giác cho rằng Tiểu Hạ có vấn đề, nhưng từ đầu đến cuối anh cũng không để tâm đến cô ta, cho nên, nhất thời cũng không suy nghĩ đến căn nguyên của vấn đề.

"Cha lập tức về ngay."

Phương Đông Dạ sau khi nói xong cúp điện thoại. Đưa tay lấy bừa một chiếc khăn choàng, không dùng thẻ cào, mà lấy thẳng tiền mặt trong ví ra đưa cho cô bán hàng đứng bên cạnh. Sau đó, xoay người rời đi. Bước đi rất nhanh, cũng không để ý tới tiếng gọi lớn từ phía sau của cô bán hàng. Bởi vì, tiền đưa thừa nhiều hay hóa đơn chưa cầm, cũng đều không quan trọng so với việc của Vô Ưu.

...

"Các vị khách quý, rất hoan nghênh mọi người đã tới tham dự buổi tiệc chúc mừng việc hợp tác thành công giữa tập đoàn “Trụ” và tập đoàn “Tử Thần”."

Buổi tiệc đã bắt đầu được một lúc rồi, nhưng hai người phụ trách của hai tập đoàn đều không biết chạy đi đâu. Mọi người xì xào, bàn tán. Bùi Linh thấy thế, không thể không thay mặt cho tập đoàn “Trụ” cùng tiến lên đọc diễn văn với giám đốc đại diện tập đoàn “Tử Thần”. Nhưng, giọng nói gượng gạo, cứng nhắc, nội dung lại giấy tờ hóa, làm người nghe không khỏi cảm thấy buồn chán.

Giám đốc tập đoàn “Tử Thần” Chúc Thiên Lý, thấy Bùi Linh như vậy, đổ cả mồ hôi rồi. Hắn ta đương nhiên biết, tập đoàn “Tử Thần” có thể hợp tác được với ‘Trụ’, chính là vinh hạnh của bọn họ. Bọn họ đúng ra phải tiếp đón cung phụng mới đúng. Nhưng, sự tình đột nhiên thành thế này, hắn cũng không biết làm thế nào.

Đắc tội với ‘Trụ’, sau này ai cũng sẽ chẳng có ngày nào tốt đẹp.

Chúc Thiên Lý không nhịn được đưa tay lau mồ hôi, lúc này, Bùi Linh cũng vừa nói đến:

"Bây giờ xin mời đại diện tập đoàn “Tử Thần” lên nói mấy lời. Mọi người hoan nghênh nào."

Nói xong, đi sang một bên nhường chỗ cho Chúc Thiên Lý. Vừa vỗ tay, trong lòng vừa mắng thầm Phương Đông Dạ: Càng lớn càng không hiểu chuyện! Sao lại có thể vô phép tắc như thế chứ? Nói đi là đi, cũng không thèm dặn dò lấy một câu.

Thì ra, Bùi Linh là đang bực Phương Đông Dạ. Chúc Thiên Lý hiểu lầm, tự nhận vơ vào mình.

"Hoan, hoan nghênh. . ."

Chúc Thiên Lý vì căng thẳng, cũng bởi sợ hãi mà giọng nói có chút khẩn trương. Ngay lúc đó, phía sau hắn một người ưu nhã, thong dong, cất giọng nói điềm tĩnh tiếp lời:

"Hoan nghênh mọi người dù bận trăm công ngàn việc, vẫn bớt chút thời gian tới tham dự buổi tiệc chúc mừng lần hợp tác thành công giữa công ty và tập đoàn “Trụ”. Tôi đại diện cho tập đoàn “Tử Thần”, xin tỏ lòng biết ơn vô cùng đối với các vị ở đây."

Người trẻ tuổi này là ai vậy?

Bùi Linh nhìn người đàn ông trẻ tuổi, phong thái thong dong, lấy làm khó hiểu. Dưới đài, mọi người cũng đã bắt đầu bàn tán. Xem ra, không ai biết người này là ai. Người đàn ông đang trở thành tiêu điểm, không những không lo lắng, ngược lại cười rất tự tin, nhìn về phía quan khách.

Mọi người đang hiếu kỳ về thân phận của hắn, hắn đương nhiên biết rõ. Sau khi cân nhắc, cười tự giới thiệu:

"Thật là vô ý, đã quên không giới thiệu về mình. Tôi là Nhạc Khải. Hôm nay mới từ Australia trở về. Bởi vì ông ngoại không khỏe, cha tôi mấy năm nay cũng đã vô cùng vất vả, cho nên, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đảm nhận chức phó tổng giám đốc của tập đoàn “Tử Thần”.

Oa, thì ra là con trai tổng giám đốc Nhạc!

Mọi người lúc này bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nhạc Khải khiêm nhường nhìn về phía tất cả khách mời, cúi đầu cung kính chào, sau đó xoay người về phía Bùi Linh, gật đầu nhẹ nhàng nói:

"Bởi vì sự việc phát sinh đột ngột, cha tôi không thể đích thân đến đây được. Rất mong Thư ký trưởng Bùi thông cảm."

"Không sao, không sao."

Bùi Linh vẻ mặt tươi cười, giọng nói cũng tương đối khách khí. Theo trực giác nhận định, người trẻ tuổi này, tương lai nhất định sẽ làm lên sự nghiệp. Mà cô yêu thích nhất là những người trẻ tuổi, tài cao như thế này. Điều kiện quan trọng nhất và cũng là cơ bản nhất của một người thư ký, đó chính là sự linh hoạt. Tập đoàn ‘Tử Thần’ cũng đã chủ động bày tỏ thiện chí, tập đoàn “Trụ” đương nhiên càng không thể thất lễ rồi.

Bùi Linh đi từng bước về phía trước, sau đó nói với mọi người phía dưới:

"Cậu Nhạc tuổi trẻ tài cao, có thể tưởng tượng được, tương lai tập đoàn “Tử Thần” nhất định sẽ tiến xa không ngừng. Tôi đề nghị phó tổng giám đốc chuẩn bị nhậm chức của tập đoàn “Tử Thần” - Nhạc Khải, sẽ nhảy một bài mở màn, mọi người thấy như thế nào?"

Bốp bốp bốp bốp bốp

Hưởng ứng lời Bùi Linh, là tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Xem ra mọi người đối với người có tướng mạo đẹp trai, khí chất ưu nhã, thái độ đúng mực Nhạc Khải này, ấn tượng đầu tiên cảm giác cũng không tệ. Nhạc khải thấy sự nhiệt tình của mọi người, dĩ nhiên không thể từ chối rồi.

"Tôi tới vội, không dẫn theo bạn gái. Tôi có thể mời một cô gái xinh đẹp ở đây, nhảy cùng một điệu được không?"

Sau khi Nhạc khải nói xong, Bùi linh vừa cười vừa nói:

"Đương nhiên là có thể, không biết cô gái nào sẽ có được vinh hạnh này đây. Nếu như không phải là chân tôi không thoải mái, tôi thật hy vọng người đó chính là mình rồi."

Một câu nói nghe có vẻ hài hước, nhưng lại thể hiện sự thông minh, cơ trí. Bùi Linh rất rõ ràng, dưới tình huống này, người thông minh sẽ đều chọn cô – đại diện tập đoàn ‘Trụ’, để nhảy mở màn. Cho nên, cô chỉ có thể dùng phương thức này, ra hiệu ngầm cho hắn biết mình không thể.

Nhạc Khải đối với câu nói thông minh của Bùi Linh, nhìn tán thưởng. Sau đó nửa đùa nửa thật nói:

"Vậy thật là đáng tiếc rồi. Nếu thế, tôi sẽ chọn một cô gái mê người ở đây là được rồi."

Nhạc Khải vừa nói, vừa nhìn quét một lượt xuống phía dưới. Các cô gái dưới đài, cũng không nhịn được, lộ ra vẻ mặt mong chờ.

Anh tuấn, giàu có, tuổi còn trẻ đã được giữ chức vụ phó tổng giám đốc. Chỉ những điều này thôi, cũng đã đủ làm cho đại đa số các cô gái ở đây động lòng. Nhạc Khải đương nhiên hiểu rất rõ sức quyến rũ của chính mình, cũng rất biết cách để thể hiện điều đó ra ngoài. Cho nên, nhìn về phía người mặc lễ phục màu trắng, khóe miệng anh mỉm cười chuyển động về phía hình dáng yểu điệu, giống như công chúa thanh thuần xinh đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.