Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 29: Mình là mẹ (2)




Cái gì mà trẻ ranh hả? Cậu nhỏ đến thế sao? Cái người phụ nữ ngốc nghếch kia, cũng không thèm ngẫm lại bình thường đều là do mình chăm sóc.

Hừ!

Do tức giận nên Nhạc Diễm cũng không nhận ra, phản ứng của cậu có phần hơi thái quá. Có lẽ mọi người đều nhìn ra được Vô Ưu luôn ỷ lại cậu. Nhưng, trong suy nghĩ của cậu bé, việc chăm sóc cho Vô Ưu cũng như là hưởng thụ. Mặc dù thường xuyên cãi lộn với Vô Ưu, cũng thường mắng cô ngốc nghếch, nhưng sau mỗi lần, tâm trạng của cậu đều rất vui vẻ.

Đó chính là tình mẫu tử. Một đứa bé nhỏ như vậy, đã thích chăm sóc người khác rồi.

"Đúng là ngày xui xẻo."

Một trận gió thổi qua, có vật gì đó bay vào mắt Nhạc Diễm. Cậu bé khó chịu, vừa lầm bầm, vừa lấy tay dụi dụi mắt. Cũng vì vậy mà không để ý có xe đang đi về phía mình.

Tin tin tin tin tin…

Nghe thấy tiếng còi kêu dồn dập, Nhạc Diễm theo phản xạ quay đầu nhìn. Nhìn chiếc xe đang đi về phía mình. Khoảng cách còn xa như vậy, kêu cái gì chứ? Với tức độ này của cậu, hoàn toàn có thể qua được. Hơn nữa, cứ coi như là cậu đứng bất động, người ta phanh lại vẫn kịp nha!

Nhạc Diễm nghĩ thế, đi về phía đường đối diện. Cho dù biết là không nguy hiểm, nhưng cậu cũng sẽ không đứng ở chỗ này. Cậu cũng chẳng phải là đứa ngốc, nhỡ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, muốn bù đắp cũng chẳng được.

Tài xế thấy Nhạc Diễm đi nhanh qua đường, nên cũng không giảm tốc độ.

"Bé Diễm, cẩn thận."

Vừa lúc đó, Vô Ưu liền xông lại ‘cứu người’. Nhạc Diễm khi nghe thấy tiếng, trong lòng đột nhiên có một dự cảm xấu. Cậu bé xoay người, nhìn chiếc xe đang phi nhanh tới, lại thấy Vô Ưu không suy nghĩ gì, chạy ra giữa đường.

Két…két...két…

Lúc tài xế nhìn thấy có người phụ nữ đột nhiên chạy ra giữa đường, sợ quá liền vội vàng thắng phanh lại. Càng ngày càng gần. Càng ngày càng gần. Tài xế giẫm chặt chân phanh không thả. Cả người vì sợ hãi, mà nhắm chặt hai mắt. Chờ đợi sự bất hạnh giáng xuống.

Xe phát ra âm thanh chói tai, làm toàn bộ người đi đường đều quay lại nhìn. Tai nạn xe rồi, trong đầu họ đột nhiên xuất hiện những từ mẫn cảm này. Thậm chí có người còn chạy đến xem.

Im lặng. Im lặng. Im lặng. Tất cả đều im lặng.

Tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn màn khó tin trước mắt, nhưng không ai nói câu gì. Thời gian như dừng lại, cho đến khi…

"Mẹ là đồ ngốc hả? Không thấy xe sao? Sao còn chạy đến?"

Nhạc Diễm tránh khỏi bàn tay đang ôm đầu mình, ngẩng khuôn mặt đang vùi trong ngực Vô Ưu lên, nhìn cô đang ôm chặt mình trong ngực, lớn tiếng quát, nước mắt cũng trào ra.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Diễm khóc, từ khi hiểu chuyện. Cậu thực sự sợ hãi. Không phải sợ xe đụng vào mình, mà là sợ xe đụng vào Vô Ưu, cũng bởi vì cảm động. Cái người phụ nữ này luôn luôn nhát gan, lại mơ mơ màng màng, ngốc nghếch khiến mọi người luôn phải chăm lo, thế mà lúc tưởng cậu gặp nguy hiểm, lại có thể dũng cảm chạy tới cứu cậu, cuối cùng trong thời khắc nguy hiểm, lại còn ôm chặt cậu vào ngực.

Vô Ưu sau khi nghe thấy tiếng quát của Nhạc Diễm, lại thấy mọi người đang xúm lại xem kêu may mắn, lúc này mới nuốt mạnh hai ngụm nước miếng, tỉnh táo lại.

"Bé Diễm, con có sao không?"

Vô Ưu vội vàng kéo Nhạc Diễm từ trong lòng ra, sau đó cẩn thận nhìn cậu, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau. Mặc dù Nhạc Diễm cảm thấy như vậy rất ngu ngốc, nhưng, lại không nói lời nào, để mặc cô kiểm tra. Đến khi khẳng định cậu bé không có chuyện gì, Vô Ưu mới dừng lại, cười khúc khích.

Tài xế nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, biết người không sao, lúc này mới từ từ mở mắt ra. Sau khi xác thực quả thật không có chuyện gì, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, ngay sau đó, lại vô cùng tức giận.

Cái người phụ nữ ngu ngốc này làm cái trò quỷ gì vậy? Có muốn chết thì cũng đừng có mà chọn xe của hắn đâm vào chứ.

Tin tin tin tin tin….

Người tài xế định đi xuống mắng một hai câu, nhưng lại nghĩ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, coi như hắn ta xui xẻo. Không nhịn được ấn còi ô tô, thúc giục hai mẹ con tránh ra.

"Đi thôi. Chúng ta về nhà."

Vô Ưu nói xong, đang định ôm Nhạc Diễm đi, lại nghĩ rằng xe muốn phi lên, cô liền ôm chặt Nhạc Diễm vào lòng, lúc này mới hiểu được, thì ra con mình nhỏ như vậy. Nhưng chính mình, lại xem cậu bé như “đại nhân”. Từ lúc giác ngộ ở khách sạn, đến sự cảm nhận trong lúc này, Vô Ưu xem như đã thực sự ý thức, cuộc sống từ trước đến giờ của bọn họ, mới bất thường đến cỡ nào.

Sau này cô sẽ đối xử với cậu bé như những đứa trẻ bình thường khác. Sẽ ôm cậu, chăm sóc cậu, cưng chiều cậu, không cho quét dọn, không cho giặt đồ, cũng không cho cậu nấu cơm nữa. Vô Ưu nghĩ đến những điều tốt đẹp này, không nhịn được nói cho cậu nghe, muốn xem cảm giác của cậu bé. Đáng tiếc, Nhạc Diễm cũng không cảm kích.

Nhạc Diễm gỡ tay Vô Ưu đang ôm mình ra, sau đó quay đầu, nổi giận đùng đùng đi đến cạnh chiếc ôtô, nhìn người tài xế đang ngồi điều khiển trong xe.

"Chú đi ra!"

Giọng nói cực kì uy nghiêm, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, bàn tay nhỏ cũng nắm thật chặt. Bộ dáng như muốn tìm người tính sổ.

Lẽ ra người ta sẽ chẳng thèm bận tâm đến một đứa trẻ con như thế. Nhưng, trên người Nhạc Diễm có khí phách vượt xa cả tuổi, làm cho người tài xế hơn bốn mươi tuổi kia cũng có chút bất an.

"Cháu muốn gì?"

Tài xế thấy mọi người vây lại xem càng lúc càng đông, cho nên không thể làm gì khác hơn là xuống xe, muốn giải quyết nhanh chuyện này.

"Chú không thấy là mình phải xin lỗi sao?"

Đúng vậy! Nhạc Diễm chính là không chịu được thái độ của hắn ta. Vừa nãy thiếu chút nữa hắn đã gây ra án mạng rồi, thế mà một câu cũng không thèm nói, cứ thế định đi. Quả thực không thể tha thứ. Cậu bé vốn là đang rất tức giận, nhưng không biết phát tiết ra đâu, bây giờ toàn bộ hướng vào người tài xế.

Xin lỗi thì chứng tỏ là mình đã sai. Mà nếu mình sai, thì sẽ phải bồi thường.

Tài xế rất hiểu điều này, cho nên phản bác, nói:

"Chính cô ta đột nhiên xông ra giữa đường. Ta chưa bắt cô ta xin lỗi thì thôi, sao ta phải xin lỗi? Không biết phân biệt phải trái hả? Như thế, đừng nói là ta chưa đụng vào, dù có đụng vào rồi, ta cũng không có trách nhiệm gì. Là tự cô ta muốn chết thôi."

Nhạc Diễm hận thật muốn đấm cho hắn ta một phát, nhưng, cậu quá nhỏ. Trẻ con! Nhạc Diễm đột nhiên cảm giác được lời nói của Vô Ưu thật có lý. Ít nhất, cơ thể, hay chức năng sinh lý của cậu, đều là giai đoạn của trẻ con.

"Chú phóng nhanh, mẹ sợ chú đụng vào cháu, bảo vệ cháu có cái gì là sai?"

Nhạc Diễm nói xong, tài xế không biết chống đỡ như thế nào, có điều sau đó lại lập tức cãi lại nói:

"Cháu vừa rồi cũng là băng qua đường, cho nên, hai người đều sai."

…..

Nhạc Diễm nhìn vẻ mặt đắc ý của tài xế, như mình đã thắng. Cậu bé tức giận đến nghiến răng, nghiến lợi. Nhưng lại có chút bất lực. Đánh, không đánh lại. Cãi lộn, không cãi lộn được. Cậu giận vì mình còn nhỏ, nếu như cậu lớn hơn một chút, thì có thể bảo vệ được mẹ, không để người khác coi thường rồi.

"Nhìn cái gì mà nhìn, giải tán đi, giải tán."

Tài xế thấy Nhạc Diễm không nói lời nào, liền mở cửa xe chuẩn bị lên xe rời đi. Vô Ưu ở bên cạnh chứng kiến hồi lâu, thấy dáng vẻ bị bắt nạt của Nhạc Diễm, liền hùng hổ đi đến.

Vô Ưu bình thường mơ mơ màng màng, thoạt nhìn tưởng rất dễ “ăn”, sau khi đi tới, thấy người tài xế đang chuẩn bị lên xe, phẫn nộ nói:

"Anh xuống xe cho tôi."

Hai mắt bình thường khi cười lên nhìn rất đáng yêu, bây giờ cũng vì phẫn nộ, mà rất sắc nhọn. Cả người nhìn nộ khí đằng đằng.

Tài xế không có cách nào, cũng không thể làm gì khác hơn đành ra ngoài đứng ngay ngắn. Sau đó nắm chắc phần thắng nói:

"Em gái, tôi lái xe nhanh là tôi không đúng. Nhưng con trai cô băng qua đường, cũng là không đúng nha. Cho nên, mỗi người nhường nhau một bước, không truy cứu nữa là được rồi."

Sau khi nói xong, nhìn Vô Ưu như đàm phán.

"Con tôi không đúng? Con tôi mới năm tuổi, nó nhỏ nó không hiểu chuyện, anh lớn như vậy cũng không hiểu chuyện? Bắt nạt trẻ con, anh không xấu hổ hả?"

Vô Ưu vừa nói xong, mọi người đang vây xem bốn phía, cũng hùa theo lên tiếng chỉ trích tài xế.

"Đúng vậy, con người ta còn nhỏ như vậy mới thế. Anh ta bao nhiêu tuổi rồi, còn nói đúng sai với trẻ con."

"Lái xe nhanh rất nguy hiểm, nếu thật sự gặp chuyện không may thì cũng không kịp nữa. Hắn ta đã sai, lại còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng. Thật không thể chấp nhận."

"Cảnh sát giao thông đi ăn cơm trưa hết rồi sao? Hay chúng ta cứ gọi báo cho cảnh sát là được rồi."

...

Bốn phía đủ loại ý kiến, tất cả đều lọt vào tài đương sự. Vô Ưu giống như có cả một đội quân chi viện, ngẩng đầu ưỡn ngực, cây ngay không sợ chết đứng nhìn tài xế. Mà tài xế thì hận không thể thể lập tức biến mất khỏi nơi này.

"Được rồi, được rồi. Coi như là tôi xui xẻo, nói đi, muốn bao nhiêu?”

Vừa nói, vừa lấy ví ra. Lúc mở ví ra, không quên nói thêm một câu:

"Đừng có đòi nhiều quá đấy."

Tên đáng chết này. Cứ như là Vô Ưu và Nhạc Diềm làm như thế, là vì tiền của hắn vậy.

"Chúng tôi không cần tiền!"

Vô Ưu vừa nói xong, tài xế không nhịn được kêu thầm trong lòng. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của hắn, người già miệng thì sẽ dễ thương lượng, nhưng cái loại mà nói không cần tiền thì mới chết, cuối cùng lại lấy nhiều hơn.

Như thế nào lại vậy xui xẻo như vậy hả? Tài xế đành cam chịu số phận mà đem tất cả tiền trong ví ra:

"Đây, được chưa."

"Tôi nói rồi, chúng tôi không cần tiền."

Vô Ưu nhìn bộ dáng hắn nghe không hiểu, lại quát lên lần nữa. Mà tài xế nghe thế, liền nổi giận:

"Không cần tiền. Không cần tiền vậy các người ẩm ĩ như vậy để làm gì hả? Sẽ không phải ăn no không có việc gì để làm, nên gây sự chứ?"

"Nói xin lỗi!"

Vô Ưu nói ra điều mình muốn cho tài xế. Tài xế không dám tin nói:

"Chỉ như vậy?"

Vô Ưu gật đầu kiên định .

Nếu như là trước đây, khẳng định tài xế sẽ nói một câu xin lỗi hời hợt. Nhưng, bây giờ đối mặt này với hai mẹ con này, hắn đột nhiên cảm thấy nói xin lỗi còn khó chịu hơn là phải đền tiền. Quên đi, ngẫm lại thì quả thật mình cũng có chút không đúng. Xin lỗi thì xin lỗi.

Tài xế cuối cùng nghĩ thông suốt, nhìn Vô Ưu và Nhạc Diễm nói:

"Xin lỗi. Tôi lần sau lái xe nhất định sẽ chú ý, sẽ không lái nhanh nữa."

"Bé Diễm, đi thôi."

Vô Ưu nghe xong, cúi xuống ôm lấy Nhạc Diễm mắt vẫn còn đang ngơ ngác, sùng bái nhìn mình. Thấy được ánh mắt sùng bái của con dành cho mình. Vô Ưu rốt cục cũng có được cảm giác kiêu hãnh của người làm mẹ.

"Em gái, cầm ít tiền đi, mua chút gì đó cho con ăn."

Vô Ưu chính nghĩa, thẳng thắn, làm lương tri tài xế trỗi dậy. Cô quay đầu lại, cười nhạt, sau đó chân thành nói:

"Không cần đâu, chúng tôi cũng không có chuyện gì. Anh đi đi, lái xe cẩn thận một chút."

Nói xong, ôm Nhạc Diễm rời khỏi hiện trường vừa xảy ra sự cố.

Nhạc Diễm lần đầu tiên ở trong lòng người mẹ ngốc nghếch, thật sự tìm được cảm giác an toàn, được bảo vệ. Nghĩ lại sự cơ trí, anh dũng vừa nãy của mẹ, cậu bé không nhịn được phấn chấn nói:

"Mẹ, không ngờ mẹ cãi lộn, làm cho chú kia không nói được gì. Thật lợi hại nha."

Vô Ưu nghe thấy con mình khích lệ, không nhịn được đắc ý nở nụ cười:

"Ha ha, thật không? Ha ha."

Sau đó lại giải thích:

"Thật ra cũng chẳng có gì, những lời này là vào hồi mùa hè, mẹ giành kem ly với một đứa bé hàng xóm nên bị mẹ đứa bé mắng. Lúc nãy quýnh quá, nên lấy ra dùng. Ha ha, bắt chước dùng, rất thông minh đi?"

Nói xong, không nhịn được khoe khoang, lại tiếp:

"Mẹ cũng cảm thấy mình rất thông minh. Ha ha "

Nhạc Diễm sau khi nghe xong, ánh mắt sùng bái lập tức biến mất. Sau đó dùng sức giãy dụa, hét lớn:

"Mẹ ngốc, thả con xuống!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.