Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 2: Người ngốc có cái phúc của người ngốc (2)




Oa! Chính là nơi đây hả!

Vô Ưu rút cuộc đã thấy Diễm. Nơi đây được trang hoàng vô cùng xa hoa, nhìn hấp dẫn đến mê hoặc. Cô vừa hưng phấn, vừa khẩn trương. Lấy hết dũng khí, đang định đi vào, thì tiếp tân liền ngăn lại:

“Thật xin lỗi, tiểu thư, nơi này chúng tôi không cho phép trẻ vị thành niên vào.”

Vị thành niên? Đây quả thật là một loại vũ nhục!

Dĩ hòa vi quý! Dĩ hòa vi quý! Vô Ưu hít thở thật sâu, làm cho chính mình tỉnh táo lại. Lần này tới đây là làm chính sự, không thể vì loại chuyện "nhỏ con” này mà ảnh hưởng đến chuyện lớn. Sau khi tỉnh táo lại, Vô Ưu cười với cô lễ tân, nói:

“Xin chào, tôi đã đủ tuổi rồi. Tôi đã tốt nghiệp đại học rồi”.

Cô lễ tân nghe xong, nhìn lên nhìn xuống đánh giá lại Vô Ưu, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường. Dường như đang nói: thật không nhìn ra nha!

“Muốn xem chứng minh thư không?”

Vô Ưu thấy lễ tân nhìn mình như thế, có chút không thoải mái nói. Cô lễ tân ngược lại không làm khó nữa:

“Không cần xem”.

Nghe cô lễ tân nói như vậy, Vô Ưu coi như thoải mái một chút. Trong lòng thấy may mắn vì người ta không xem. Vừa rồi cô bực mình nên mới nói như vậy, chứ chứng minh thư cô có mang đi đâu.

Vô Ưu lại định đi vào, nhưng cô lễ tân vẫn không có ý nhường đường. Không thể làm khác hơn, Vô Ưu hỏi:

“Tôi có thể vào chưa?”

“Xin lỗi, không thể”

Mẹ nó! Không thể? Lại muốn gì hả? Nhìn cô dễ bắt nạt lắm phải không? Từ nãy đến giờ, bị ngăn cản đi, ngăn cản lại, Vô Ưu vẫn nhẹ nhàng, dễ tính, chưa hề tỏ ra bực tức. Cô trợn to đôi mắt, quyệt miệng nói:

“Vì sao không thể?”

“Xin đưa thẻ hội viên!”

Cô lễ tân hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của Vô Ưu, giọng nói vẫn bình tĩnh gần như lạnh lùng.

Thẻ hội viên?

Nghe lễ tân nói như thế, Vô Ưu nhíu mày. Đến đây đã phải trả tiền rồi, cũng chẳng làm ra được tiền, sao còn phải thẻ? Nhìn điệu bộ cô lễ tân như thế, chắc là không thể thương lượng được rồi, đành chấp nhận, thở dài hỏi:

“Không có thẻ hội viên không thể vào đúng không?”.

Cô lễ tân lại gật đầu khẳng định.

“Vậy phải làm gì để làm thẻ hội viên?”

Thật là, làm một cái là được chứ gì. Điều này có gì mà khó. Cô cũng không tin là mình không vào được.

“Rất đơn giản. Khai đầy đủ thông tin vào tờ đăng ký, mang theo giấy khám sức khỏe đưa cho người phụ trách kiểm tra. Sau khi kiểm tra được thông qua, nộp 30 vạn tiền phí hội viên là được. Toàn bộ quy trình này nhanh nhất cũng phải mất 1 tháng”.

Lễ tân nói nghe thật đơn giản, nhưng Vô Ưu nghe xong kinh hãi như thấy quỷ.

Riêng việc yêu cầu giấy kiểm tra sức khỏe, đã thấy quá đáng lắm rồi, đã thế còn phải nộp lệ phí 30 vạn. Mà phải mất 1 tháng mới xong!

Đây là cái nơi quỷ quái gì hả? Thật không thể hiểu, cái nơi quỷ quái này, điều kiện hà khắc như thế, sao không đóng cửa đi cho rồi!

Vô Ưu nhìn nụ cười chói mắt của cô lễ tân, thật muốn lấy ngay một ngàn vạn ra, đập chết cô ta. Nhưng mà bây giờ đừng có nói một ngàn vạn, ngay cả một ngàn đồng cô cũng không có.

“Tôi… Tôi suy nghĩ một lát đã”

Vô Ưu cúi đầu, dáng vẻ giống như gà trống thua trận.

Ôi! Thật đúng là cuộc đời nhiều ngang trái. Cô vất vả lắm mới đến được đây, thê mà lại không vào được. Vô Ưu xoay người, đi ra khỏi cửa, xem ra chỉ có thể đi chỗ khác thôi. Nhưng đi chỗ nào đây? Trời đất bao la, cô không biết mình nên đi chỗ nào. Đàn ông vô số, nhưng ngay cả một “t*ng trùng”, cô cũng không trộm được.

“Ahhhhhhhhhhhhhh!”

Cô đột nhiên cảm thấy rất mệt. Quên đi, nghỉ ngơi một lát đã. Vô Ưu ngồi xổm xuống trước cửa Diễm, sau đó ngẩn người nhìn người đi vào. Đúng là cùng người nhưng khác mạng mà. Người ta ai cũng có thể đi vào, nhưng cô lại ngồi đây như kẻ ngốc. Ah... Cô càng nhìn càng thấy kỳ quái. Nhưng ở chỗ nào nhỉ?

Đàn ông đi vào, đều đi xe hạng sang đến? Còn phụ nữ, thì đều là người đẹp?

Không đúng! Không phải những điều này! Ở chỗ nào đây? Vô Ưu cau mày, chăm chú nhìn người khách vừa tới. Một người đàn ông anh tuấn, đẹp trai, khóe môi hơi nhếch, lộ ra nụ cười bất cần. Hoa hoa công tử! Rất nhanh, Vô Ưu liền đưa ra phán đoán đối với người này.

Thấy người đàn ông anh tuấn kia đi về hướng cửa Diễm.

“Xin mời vào.”

Lễ tân khom lưng, cúi đầu mời người đàn ông vào.

Chính là điểm này không đúng! Vô Ưu rút cuộc phát hiện ra, cô tức giận đùng đùng, đứng lên, lớn tiếng quát:

“Các người thật là quá đáng!”.

Cô đột nhiên la lớn, làm người đàn ông vừa đi vào dừng bước, quay đầu tò mò nhìn.

“Sao vẫn là cô hả?”

Cô lễ tân nhận ra Vô Ưu, thái độ tỏ ra hơi bực. Vô Ưu thấy thái độ của lễ tân như thế, càng bực hơn. Cô liền bắt chước bộ dạng của 1 người đàn bà cãi nhau trên đường, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu, trợn to mắt, nhìn trừng trừng cô lễ tân nói:

“Các ngươi thật quá đáng, khinh thường tôi có đúng không?”

Cô lễ tân liếc mắt tỏ thái độ xem thường. Nếu như không phải là tổng giám đốc Uông - Đại công tử Uông Hải Triều đang nhìn, nói không chừng cô ta sẽ dùng cây chổi, quét đuổi Vô Ưu đi rồi. Nhưng, vì người khách trước mặt, cô ta phải tỏ ra thật hòa nhã, chuyên nghiệp. Vì vậy, giả cười nhìn Vô Ưu, hỏi:

“Tiểu thư, xin hỏi, chúng tôi phục vụ có chỗ nào không chu toàn sao?”

“Tôi… tôi muốn vào trong.”

Vô Ưu chính là người “thích mềm không thích cứng”. Người ta không tốt với cô, thì cô sẽ chống cự lại. Nhưng giờ người ta cười với cô, thì ngược lại, tay chân cô liền cảm thấy luống cuống. Liền bỏ hai tay đang chống nạnh xuống, giọng nói đã trở nên cà lăm.

Uông Hải Triều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Ưu, trông thật đáng yêu, lại đơn thuần. Ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú.

“Tiểu thư, tôi đã nói rồi, không có thẻ hội viên không thể vào được”.

Nhân viên lễ tân lại giải thích rõ ràng lần nữa, nhưng lần này Vô Ưu không thể dễ dàng bị đuổi đi như thế. Cô ngẩng đầu, không phục nói:

“Cô nói dối. Những người vừa đi vào có thấy cô kiểm tra thẻ đâu. Ngay cả anh ta cũng thế”.

Vô Ưu vừa nói, vừa chỉ tay về hướng Uông Hải Triều đang đứng xem náo nhiệt, mà Uông Hải Triều cũng gật đầu một cái, cười như khẳng định. Vô Ưu thấy có người ủng hộ mình, nên quay đầu, ngẩng cao mặt, nhìn nhân viên lễ tân. Bộ dạng đắc ý, nhân chứng cũng đang ở đây, xem cô giải thích thế nào.

“Tôi không kiểm ta, bởi vì những người này tôi đều biết.”

Nhân viên lễ tân nhanh nhảu đưa ra lời giải thích, nhưng đương nhiên không thuyết phục được Vô Ưu. Cô không phục nói:

“Tôi không tin cô đều nhớ hết. Rõ ràng là cô nhằm vào tôi. Ông chủ của cô ở đâu? Tôi muốn anh ta ra đây giải thích. Tại sao có người không có thẻ vẫn vào được, mà mỗi tôi lại không được vào”.

Lễ tân vô lễ là sai, nên cũng không dám để cô gặp ông chủ. Huống chi, yêu cầu của Diễm đối với nhân viên rất nghiêm khắc. Nếu như Vô Ưu đi tìm ông chủ, thì công việc của cô ta, khẳng định không giữ được. Giọng nói của cô lễ tân hơi mềm xuống, nhìn Vô Ưu hỏi:

“Tiểu thư, rút cuộc cô muốn thế nào?”

Vô Ưu nghe lễ tân nói thế, biết mình đang chiếm ưu thế. Mặt cười sáng lạn, nhanh nhẹn nói:

“Tôi muốn vào trong”.

“Nhưng mà...”

Cô lễ tân làm thế cũng là có nguyên nhân. Diễm không giống những nơi khác, không có thẻ hội viên tuyệt đối không thể vào. Tuy nhiên, nếu đi cùng người có thẻ hội viên cũng có thể vào được. Nhưng mà, cô chỉ đi một mình, hơn nữa ăn mặc lại hơi “khác người”. Nếu như có vấn đề gì, tra ra, cô ta cũng bị tiêu đời.

“Cô ấy là bạn của tôi. Tôi đưa cô ấy vào”.

Lúc nhân viên lễ tân và Vô Ưu đang giằng co, Uông Hải Triều đã xem náo nhiệt một hồi lâu, liền đi tới ôm bả vai Vô Ưu nói. Thấy có người giải vây, nhân viên lễ tân rất vui vẻ. Cô ta cười nói:

“Tiểu thư sớm nói là bạn của Uông tiên sinh, thì đã không có hiểu lầm lớn như vậy rồi. Vừa rồi thật vô lý, thành thực xin lỗi. Mời hai vị vào!”

Vô Ưu đang định gạt cánh tay Uông Hải Triều ra, nghe nhân viên lễ tân nói như thế, liền mặc kệ hắn ta, để hắn tùy ý ôm mình đi vào Diễm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.