Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 17: Học trưởng si tình (1)




Vô Ưu nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của người kia, liền nhìn chằm chằm, cẩn thận đánh giá người đàn ông tuấn lãng trước mặt, cố gắng lục lọi lại trí nhớ. Qua một lúc lâu, hai tròng mắt chậm rãi mở to ra, sau đó cười nói:

"Hoắc Lãng học trưởng, là anh hả?"

"Ha ha, anh còn tưởng rằng em đã quên mất anh rồi."

Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu thật lao lực mới nhớ ra anh, nhưng cũng không hề mất hứng, ngược lại cười rất vui vẻ. Bởi, so với bất kỳ người nào, anh hiểu rõ nhất trí nhớ của cô em học cùng trường đại học này chậm chạp đến cỡ nào. Lúc bắt đầu biết cô, anh thiếu chút nữa đã tưởng rằng, cô bị mắc chứng mất trí nhớ có gián đoạn. Nhưng, tiếp xúc lâu hơn, anh mới biết được, cô dường như chỉ là hơi ngốc nghếch thôi.

"Học trưởng, anh làm việc ở đây sao? Oa, anh là giám đốc rồi hả?"

Vô Ưu nhận ra người học trưởng đối với mình rất tốt thời đại học, rất nhanh liền trở nên thân thiện.

"Anh sau khi tốt nghiệp đại học, liền đi Pháp học. Đạt được bằng đầu bếp quốc tế, lại học thêm lớp quản lý nhà hàng. Anh vừa trở về năm ngoái. Em làm ở đây hả?"

Hoắc Lãng cũng không nhắc đến, sau khi anh trở về, đã đi tìm cô ngay, nhưng lại không tìm được.

"Oa, học trưởng, anh thật lợi hại nha. Chẳng giống em, tốt nghiệp đến bây giờ vẫn chưa đi làm. Nhưng mà, hôm nay em đến đây phỏng vấn. Ha ha, nói không chừng ngày mai chúng ta chính là đồng nghiệp rồi."

Vô Ưu đơn thuần cười nói, trên mặt Hoắc Lãng lộ ra nụ cười yêu chiều. Với bộ dạng mơ hồ của Vô Ưu, lại ghĩ đến nhân viên làm việc ở ‘Trụ’, tất cả đều là tinh anh của tinh anh. Nhìn Vô Ưu trước mặt, ha ha, muốn tới chỗ này, thật đúng là không phải chuyện dễ dàng rồi.

Bụng kêu ùng ục, ùng ục, ùng ục…

"Đói bụng à? Muốn ăn cái gì? Anh tự làm cho em ăn."

Hoắc Lãng thương yêu nhìn Vô Ưu. Mà Vô Ưu cũng không chút khách khí nói:

"Ăn, ăn món sở trường của học trưởng đi."

"Ha ha, được, em ngồi đây chờ anh. Rất nhanh sẽ có."

Hoắc Lãng nói xong, ấn Vô Ưu ngồi trên ghế, sau đó đi vào phòng bếp tự mình chuẩn bị nguyên liệu. Vô Ưu trong lúc ngồi chờ, cảm thấy thật may mắn khi gặp lại người học trưởng đã đối xử rất tốt với mình thời đại học.

...

"Giám đốc, là ai tới vậy? Là tổng giám đốc sao?"

Trong phòng bếp, bếp trưởng Tề Rạng Đông, cũng là bạn tốt của Hoắc Lãng hồi học ở Pháp, khó hiểu nhìn Hoắc Lãng đang cười ôn nhu, tự tay chuẩn bị thức ăn. Hoắc Lãng rất ít khi tự mình chuẩn bị. Thậm chí nếu là tổng giám đốc đến, muốn anh tự làm, thì cũng phải có người chẩn bị nguyên liệu. Nhưng lần này, anh thế mà tự tay rửa đồ, không để cho một ai động tay vào. Thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Cô ấy tới."

Hoắc Lãng đem niềm vui trong lòng cho sẻ cho bạn tốt.

"Ai hả?"

Tề Rạng Đông khó hiểu hỏi, lời vừa tới miệng, lập tức khoa trương nói:

"Là, là cô ấy sao? Cô bé ngốc nghếch nhưng rất đáng yêu học cùng trường mà anh đã thầm mến tám năm rồi?"

Hoắc Lãng không vì câu nói của Tề Rộng Đông mà thấy xấu hổ, ngược lại gật đầu cười. Tề Rạng Đông rất nhanh, chạy ra khỏi phòng bếp, nhìn quanh khắp đại sảnh. Ngay sau đó, hắn liền tìm được thiên sứ trong trái tim Hoắc Lãng. Quả nhiên giống hệt trong ảnh, nhìn dáng vẻ thật đơn thuần.

Tám năm qua rồi, thế mà cô bé kia một chút cũng không thay đổi. Dù trên người mặc đồ công sở, nhưng vẻ non nớt trên mặt vẫn giống hệt như ảnh chụp hồi còn học đại học. Năm tháng hình như không để lại dấu vết nào trên khuôn mặt cô.

"Chào tiểu thư, tôi là bạn tốt của Hoắc Lãng, tên Tề Rạng Đông."

Tề Rạng Đông không nhịn được đi qua chào Vô Ưu. Hắn vẫn rất hiếu kỳ, một người tướng mạo bình thường như vậy, sao lại có thể làm cho Hoắc Lãng ưa tú kia, si ngốc suốt tám năm trời. Hắn đã hiếu kỳ từ lần đầu tiên gặp anh tại Pháp, anh cự tuyệt không đi quán bar với hắn, vì lý do anh đã có người anh thích, nên sẽ chung thủy với cô. Hắn hiếu kỳ thật muốn chết đi được.

"Anh Tề, xin chào."

Vô Ưu mặc dù không biết hắn cứ nhìn từ trên xuống dưới làm gì, trong lòng có chút không tự nhiên, nhưng lại cảm thấy hắn không có ác ý, nên cũng cười chào hỏi lại. Nếu là bạn tốt của học trưởng, thì cũng là người tốt rồi. Không cần nghi ngờ gì. Trong thế giới của Vô Ưu, tất cả đều đơn giản như vậy.

"Gọi tôi Rạng Đông là được rồi. Tiểu Ưu, tôi có thể gọi cô như vậy không."

Tề Rạng Đông vừa nói, vừa ngồi xuống đối diện Vô Ưu, bộ dáng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đi. Vô Ưu còn nghe vậy gật đầu, không có ý kiến gì, nhưng trong lòng cảm thấy không thích hợp lắm. Cô lớn như vậy rồi, trừ bà nội, học trưởng ra, gọi mình là ‘Tiểu Ưu’ chỉ có những người láng giềng ở quê thôi. Hắn ta lần đầu tiên gặp cô, gọi như vậy, cảm giác hơi lạ, quá thân mật đi.

Tề Rạng Đông cũng chẳng để ý nhiều như vậy, hắn nhất định phải giúp cái tên Hoắc Lãng đáng thương, trí tuệ thì siêu quần, nhưng tình cảm lại cực ngốc kia mới được.

Thầm mến người ta tám năm, cũng không thèm biểu lộ. Đã thế, trong thời gian đó, lại quyết tâm thủ thân như ngọc nữa chứ. Thật không thể tưởng tượng nổi. Cứ còn như vậy, chỉ sợ là người ta kết hôn, con cái đầy đàn, thì hắn vẫn còn chưa biết phải làm gì nha.

"Tiểu ưu, tôi có một vấn đề, không biết có nên hỏi không?"

Tề Rạng Đông giả bộ giống như hoang mang nhìn Vô Ưu. Vô Ưu nhìn bộ dáng mong đợi của hắn nói:

"Anh cứ hỏi đi, không có gì."

"Cô kết hôn chưa?"

Đây chính là trọng điểm. Nếu như người ta kết hôn rồi, như vậy cứ xem như là chơi đùa đi, nên dừng lại. Lúc hắn đang chờ mong, Vô Ưu cười lắc đầu. Điều này làm cho Tề Rạng Đông trong lòng không khỏi thầm thở phào. Sau đó lại hỏi:

"Vậy, cô đã thích ai chưa?"

Vô Ưu lại một lần nữa lắc đầu, Tề Rạng Đông lại càng cao hứng. Hỏi tiếp:

"Vậy cô đối với Hoắc Lãng có cảm giác gì không?"

Bạn bè giúp được cái gì thì giúp, Tề Rạng Đông bây giờ đang từ từ dò hỏi quân tình, bắt đầu dò hỏi đến suy nghĩ của người ta, xem ra cứ theo đà này, thì hắn đến phải thay Hoắc Lãng biểu lộ cho rồi.

"Tôi… học trưởng, anh đến rồi hả? Thơm quá."

Vô Ưu vừa định trả lời, lại ngửi thấy được từng hồi thơm nức, không nghĩ gì quay người lại, thấy Hoắc Lãng đang bê bàn ăn đứng cách đó không xa. Hoắc Lãng thấy Vô Ưu nhìn mình, cười đi tới, đem bàn ăn đặt trước mặt Vô Ưu:

"Đến rồi, thịt cuộn phô mai Pháp." Đặt đồ ăn xuống xong, hai mắt nhìn Vô Ưu cười mị, sau đó trừng mắt liếc về phía Tề Rạng Đông.

Tề Rạng Đông sờ sờ mũi nói:

"Các ngươi từ từ hưởng thụ bữa trưa tốt đẹp đi, tôi có việc bận đi trước."

"Được, hẹn gặp lại."

Vô Ưu cười chào. Đồ ăn thơm nức làm cô quên hết cuộc nói chuyện vừa rồi, cũng chẳng thèm quan tâm gì nữa. Tề Rạng Đông nhìn Vô Ưu vừa ăn vừa cười tủm tỉm, lại nhìn Hoắc Lãng trong mắt đầy yêu chiều, say đắm nhìn Vô Ưu, trong lòng không nhịn được thầm thở dài, bọn họ cứ như thế này thì đến lúc nào mới có thể tu thành chính quả hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.