Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 119: Con trai liên minh (1)




"Đường Tiếu!"

Vô Ưu bưng cà phê ra ngoài, hướng phòng họp đi tới, ngoài ý muốn đụng phải Đường Tiếu . Vô Ưu hai mắt trợn to. Cô nhìn Đường Tiếu, vui vẻ nói:

"Cậu tới tìm tôi sao?"Nói xong mới chú ý tới trang phục của cậu ta. . . . . .

Vô Ưu quan sát Đường Tiếu từ trên xuống dưới một hồi lâu, ‘ xì ’ một cười lớn.

Ha ha ha ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . .

Hiện tại tiếng cười của Vô Ưu đối với Đường Tiếu rất không thích hợp, nếu như không có chuyện đêm hôm đó, Đường Tiếu thấy nụ cười này, tâm tình nhất định sẽ cực kỳ tốt. Nhưng thấy nụ cười này , lại không cười nổi. Nụ cười của Vô Ưu càng hồn nhiên, cậu càng thấy chán ghét mình.

"Này, sao cậu lại ăn mặc thế này ?"

Vô Ưu không cười nữa, nhìn Đường Tiếu hỏi. Đường Tiếu không trả lời, Vô Ưu tiếp tục nói: "Chỉ là, nhìn như vậy trưởng thành hơn nhiều. Ừm, không tệ." Vô Ưu thẳng thắn đánh giá Đường Tiếu. Mà Đường Tiếu từ đầu đến cuối không nói một lời. Cứ đứng như vậy trầm mặc , giống như một bức tượng điêu khắc, mặc cho Vô Ưu quan sát, phê bình.

Chủ quản của ‘ Thiên Linh ’ , thấy Vô Ưu cùng Đường Tiếu đứng ‘ nói chuyện phiếm ’. Cho nên giữ vững khoảng cách , không dám tiến lên quấy rầy. Vô Ưu rốt cuộc cũng phát hiện ra Đường Tiếu không nói gì.

"Này, cậu đã đến rồi nhưng không nói lời nào, cũng không đi đâu à ?"

Vô Ưu Ăn Sâu Bén Rễ * cho rằng Đường Tiếu là đến tìm cô. Kết quả Đường Tiếu vừa mở miệng, cô liền biết mình nhầm rồi: "Tôi không phải tới tìm chị!" Vô Ưu liền hỏi: "Vậy cậu tới tìm ai đó phải không?"

(*)Ăn Sâu Bén Rễ - Một văn hóa tập tục từ lâu đã ăn sâu vào lòng người,không hiểu sao trong cậu này lại có ,mình không biết sửa sao cho đúng nên đành để nguyên.

"Phương Đông Dạ!"

. . . . . .

Phương Đông Dạ ? Tìm hắn làm gì chứ?

Tính sổ!

Vô Ưu nghĩ tới đây liền nói: "Cậu không thể tới đây tìm anh ta tính sổ. Chuyện cậu bị sa thải không liên quan đến Phương Đông Dạ , quản lý của cậu không tìm cậu sao?"

Khi Đường Tiếu nghe thấy hai chữ ‘ tính sổ ’, cảm thấy Vô Ưu thật sự có suy nghĩ. Chỉ là, nghe đến câu sau, liền nghi vấn.

"Chị nói vậy là ý gì?"

Đường Tiếu không nghĩ lại nghe được chuyện này, Vô Ưu liền nói rõ mọi chuyện với cậu . Đường Tiếu liền biết rằng mình đã hiểu lầm Phương Đông Dạ.

Đường Tiếu biết là mình hiểu lầm người ta, thế nhưng cậu vẫn không muốn hợp tác cùng Phương Đông Dạ. Mặc dù không thừa nhận, nhưng cậu hiểu được, xét đến cùng cũng có ghen tức một chút.

"Nói với cậu nửa ngày trời mệt chết đi được, giúp tôi bưng cà phê."

Vô Ưu thấy Đường Tiếu hôm nay nghiêm túc tới kì lạ, bình thường hi hi ha ha như con nít. Hôm nay nghiêm túc như vậy, khiến cô cũng cảm thấy khó chịu. Cho nên, nghĩ cho cậu ta bưng cà phê vừa đi vừa nói chuyện. Vô Ưu không khách khí đem khay nhét vào trong ngực Đường Tiếu , Đường Tiếu chỉ có thể bưng giúp thôi. Nhìn động tác của cậu ta cực kỳ tự nhiên, bất đắc dĩ nói: "Chị à, còn chuyện gì muốn nói ."

"Cậu đã bị sa thải rồi, còn có thể có chuyện gì nữa. Cùng tôi mang cà phê vào phòng họp nào. Sau đó chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút."

Vô Ưu nói xong, không nói hai lời, xoay người đi tới phòng họp. Chủ quản ‘ Thiên Linh ’ đứng đó nãy giờ , liền vội vàng lui về phòng họp.

Bên trong phòng họp Phương Đông Dạ đang ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần . Suy nghĩ làm sao tìm được phương pháp tốt, có thể giúp được ‘ Phách Nghiệp ’. Anh ta nghe thấy tiếng cửa mở, liền mở mắt.

. . . . . .

Người của ‘ Thiên Linh ’ trở lại rồi sao?

Phương Đông Dạ không thể tưởng tượng nổi. Anh còn chưa kịp mở miệng hỏi, liền thấy Vô Ưu, còn có Đường Tiếu bưng khay theo sau.

Ách!

Phương Đông Dạ nhìn thấy cảnh này, thật sự không biết nên nói gì cho phải. Vô Ưu dùng chân đá Đường Tiếu một cái, nhắc nhở cậu thông minh cơ trí một chút. Sau đó nhìn các vị chủ quản của‘ Thiên Linh ’nói: "Ha ha, mọi người mời ngồi ! Không cần khách khí."

Người của ‘ Thiên Linh ’ bốn mắt nhìn nhau. Không biết nên giải thích thế nào về tình huống này. Đường Tiếu thở dài một cái. Sau đó nói: "Cũng ngồi đi!" Vừa nói, vừa để cái khay lên bàn hội nghị. Dưới ánh mắt kinh ngạc ở xung quanh, đi tới ghế chủ vị. Ngồi xuống!

Phương Đông Dạ nhìn bộ dạng ngây ngô của Vô Ưu , nói: "Người này là tổng giám đốc tập đoàn ‘ Thiên Linh ’ Đường Tiếu tiên sinh." lời nói của Đông Phương Dạ khiến Vô Ưu ngạc nhiên trợn to hai mắt. Cậu ta không phải bảo vệ sao? Vì sao lại trở thành tổng giám đốc ?

"Phương Đông tiên sinh, hôm nay có chút rắc rối, chuyện chúng ta hợp tác, để ngày khác nói, anh thấy có được không?"

Đường Tiếu nhìn bộ dạng ngây ngốc của Vô Ưu, biết cậu nợ cô ấy một lời giải thích.Phương Đông Dạ nghe thấy câu này, liền gật đầu nói: "Tốt. Ngày khác bàn lại!" Có thể nói, bọn họ vẫn còn cơ hội. Chuyện này đối với ‘ Phách Nghiệp ’ mà nói, là một chuyện rất tốt. Đường Tiếu gật đầu một cái sau đó đứng lên, đi ra ngoài . Đi tới bên cạnh Vô Ưu thì nói: "Chúng ta nói chuyện một chút."

"Tốt!"

Vô Ưu nói xong, liền vội vàng đi theo.

Đường Tiếu là tổng giám đốc, có hợp tác với ‘ Phách Nghiệp ’ hay không, không phải chỉ cần một câu nói của cậu ta sao !

Ha ha, chúng ta, có hy vọng rồi !

Vô Ưu suy nghĩ chuyện này, chuẩn bị cùng Đường Tiếu nói chuyện một chút.

. . . . . .

"Hắc hắc, tiểu Tiếu. . . . . ."

Sau khi vào thang máy, Vô Ưu liền muốn đi thẳng vào vấn đề. Đường Tiếu liền ngắt lời nói: "Không nói chuyện công !" Vô Ưu nghe nói như vậy, bất mãn nhìn cậu ta một cái, sau đó nói: "Này, làm gì dễ giận như vậy. Mới hai ngày không gặp, đột nhiên lại biến thành người khác là sao? Cậu có phải tiểu Tiếu mà tôi biết không?"

Đường Tiếu không nhúc nhích nhìn Vô Ưu, trong lòng cực kỳ phức tạp .

"Vô Ưu, tâm trạng của tôi rất tệ!"

Đường Tiếu đột nhiên bày tỏ cảm xúc của mình ra . Vô Ưu nhìn gương mặt phiền não của Đường Tiếu, gật đầu nói: "Chúng ta nói chuyện một chút đi" Vô Ưu trừ có thể nói câu này ra, cũng không biết nên nói gì hơn. Cứ như vậy hai người đi tới hướng phòng cà phê.

. . . . . .

"Vô Ưu, chị gả cho tôi được không?"

Đường Tiếu mở miệng ra nói một câu rất khó hiểu, Vô Ưu nhìn bộ mặt phiền não của Đường Tiếu, hỏi "Cậu không có chuyện gì chứ? Tại sao tôi cảm thấy lời nói của cậu không thích hợp cho lắm nhỉ?" Vô Ưu cảm thấy cậu không phải thật lòng cầu hôn cô, mà đang bị stress , bây giờ đang tìm ai đó phát tiết.

Vô Ưu ngây ngốc, khiến trên gương mặt trẻ trung của Đường Tiếu đã đen lại càng thêm đen. Sau đó nói: "Đêm hôm qua tôi đã làm một việc rất xấu."

Làm việc gì xấu?

Đầu óc Vô Ưu không được thông minh cho lắm , nghe như vậy lại càng cù lần thêm. Gì cơ? Nói gì đó? Vô Ưu đáng thương nhìn Đường Tiếu nói: "Em trai nhỏ của tôi, cầu xin cậu nói rõ hơn một chút có được hay không?"

Đường Tiếu nhìn một bộ mặt như ăn mướp đắng của Vô Ưu, khổ sở cười cười nói: "Đêm hôm đó tôi cùng một cô gái xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Đi thẳng vào vấn đề chính, Đường Tiếu dũng cảm nhìn Vô Ưu, muốn xem xem cô nói thế nào. Vô Ưu chớp mắt mấy cái, dùng nụ cười xấu xa nhìn Đường Tiếu, nói: "A a, tình một đêm! Đứa nhỏ này cậu thât xấu xa !"

A ồ!

Vô Ưu nghe Đường Tiếu nói ra chuyện này, không biết nên làm gì để giúp cậu, không trả lời. Chờ cậu nói tiếp. Cậu ta nhìn Vô Ưu đang im lặng nghe, cho nên đem hết toàn bộ ý nghĩ trong lòng nói ra: "Tôi cũng không rõ , tôi vẫn không quên được chuyện này. Có thể là bởi vì cô ấy là trinh nữ, khiến tôi không hiểu tại sao cô ấy lại làm như vậy. Cũng có thể là vì cô ấy để lại tiền, khiến cho tôi cảm thấy bị sỉ nhục. Dù sao, tôi cũng không thể nào quên hết được chuyện này!"

Trinh nữ!

Tại sao phải làm chuyện như vậy ? Chẳng lẽ?

Vô Ưu mắt sáng lên, nói: "Cậu nói, có phải cô ấy muốn trộm ‘ t*ng trùng ’ không ?" Vô Ưu đột nhiên nói ra câu đó, khiến Đường Tiếu đang uống cà phê kém chút nữa sặc chết. Cậu ho kịch liệt , nhìn Vô Ưu nói: "Bà chị của tôi, trí tưởng tượng của chị thật là phong phú?"

Lời này nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì cũng đau tim chết đó!

Hiện tại cảm giác của Đường Tiếu là như vậy.

"Chuyện này thì có gì phong phú với không phong phú hả? Tôi lúc đầu đã làm vậy mới sinh ra tiểu diễm đó!"

Vô Ưu lơ đãng nói. Đường Tiếu lập tức ngây ngẩn cả người! Chẳng lẽ, chuyện này được sắp đặt sao ? Vô Ưu cũng chưa nhìn Đường Tiếu một cái, nói thẳng ra: "Ha ha, người này rất tốt nha. Còn biết trả tiền, tôi lúc trước sao không nghĩ tới nhỉ !" Đường Tiếu nghe thế , mặt cũng xanh lét. Vội vàng nhìn Vô Ưu cầu cứu: "Tôi phải làm thế nào đây?"

Vô Ưu nhìn Đường Tiếu nói: "Tôi không biết, cậu không cần hỏi tôi. Chỉ là, về sau cậu đừng quan tâm tới tôi nữa. Bởi vì, người mà tôi muốn gả cho là Phương Đông Dạ!"

Ách?

Đường Tiếu nhìn Vô Ưu, bất đắc dĩ nói: "Bà chị, cự tuyệt một lần là được. Không cần nói mãi như thế." Thật ra thì cậu cũng biết rõ, tìm cảm này chỉ có thể giữ trong lòng. Hơn nữa, đêm hôm đó , cô gái đó khiến cậu nghĩ đến nhiều hơn là Vô Ưu . Có thể nói rằng cô gái kia quá thần bí, cách làm quá tiểu nhân. Nhưng mà, cậu không thể không thừa nhận, cậu không thể chờ được để gặp cô gái kia, hỏi mọi chuyện rõ ràng!

"Làm em trai của tôi được không?"

Vô Ưu nhìn Đường Tiếu đùa giỡn , hi vọng Đường Tiếu có thể vì vậy mà giúp cho ‘ Phách Nghiệp ’. Đường Tiếu nói: "Được, nếu như chị có thể giúp tôi tìm được cô gái chết tiệt kia, tôi sẽ đồng ý!" Đường Tiếu nghĩ đến cô gái kia mang giọt máu của cậu, tóc gáy trên người đều dựng lên hết. Vô Ưu lại nói: "Tốt, một lời đã định! Hãy nói cho tôi biết có đầu mối gì."

Tìm người , có gì khó chứ !

"Chỉ có tiền, còn lại không có gì cả!"

Đường Tiếu nói xong, đem tiền cùng lá thư lấy ra. Vô Ưu nhìn lá thư trắng như tuyết, lập tức liền nản chí. Lấy thứ này ra cũng như không. Cô không buông tha nói: "Được, thứ này để ở chỗ tôi , trong vòng ba ngày sẽ có tin tức cho cậu."

"Tốt! Vậy tôi chờ tin tốt của chị!"

Đường Tiếu dĩ nhiên biết Vô Ưu không có cách nào, chỉ là giúp được gì thì giúp thôi!

. . . . . .

"Làm sao cậu lại thành tổng giám đốc ? Cậu không phải là. . . . . ."

Nói xong chuyện chính, Vô Ưu muốn thõa mãn lòng hiếu kỳ của mình rồi. Nhưng lời còn chưa nói hết, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nhanh chóng đi qua trước mắt . Vô Ưu vội vàng dừng lại lời nói của mình, nhìn người kia vui vẻ chào hỏi, nói: " Bùi bí thư trưởng, sao cô lại ở đây?" Sau đó lại phát hiện có gì đó khác lạ.Vẻ mặt của Bùi Linh rất khổ sở.

"Bùi bí thư trưởng, cô làm sao vậy?"

Vô Ưu đứng lên bước nhanh đến gần Bùi linh, Bùi linh cố đè xuống cảm giác muốn khóc. Mỉm cười nói: "Không có chuyện gì." Hơn nữa còn xin lỗi nhìn Đường Tiếu cười. Đường Tiếu nhìn Bùi linh cười, nhịp tim đột nhiên đập nhanh.

Cô, cô là. . . . . .

"Tiểu Linh, cô lại muốn trốn sao?"

Đường Tiếu còn chưa kịp nói gì, bên trong lại đi ra một người, người này không phải là người lạ, chính là Đường Tùy! Bùi linh nghe thấy lời nói của Đường Tùy, trên mặt có một chút tức giận, sau đó đột nhiên quay đầu lại, kích động nói: "Ông có con có gì đặc biệt hơn người. Đáng giá khoe khoang sao? Chỉ một mình ông có con sao? Tôi cũng có."

Bùi Linh nói xong, nhanh chóng đi tới trước mặt Đường Tiếu , kéo cánh tay của cậu quát: "Đây chính là con trai tôi." Sau khi nói xong, kéo tay Đường Tiếu đi tới bên cạnh Vô Ưu tức giận nói: "Tôi không chỉ có con trai, còn có con dâu.Thế nên, tôi hơn ông ." Nói xong, đi về phía đường quát: "Không gặp lại! Không đúng, là vĩnh viễn không bao giờ gặp lại!"

Bùi linh gào xong, kéo Vô Ưu cùng Đường Tiếu đi đến cửa chính. Quay đầu lại, nước mắt cũng vì thế rớt xuống. Đường Tiếu nhìn thấy nước mắt trên mặt Bùi Linh , kêu một tiếng : "Mẹ."

Ách!

Bùi linh nghe thấy gọi mẹ, người đột nhiên run lên. Quay đầu nhìn Đường Tiếu hỏi "Cậu kêu tôi là gì?" Đường Tiếu không trả lời.Đường Tùy đứng phía sau cười nói: "Nó gọi cô bằng mẹ!"

. . . . . .

"Phương Đông Dạ, anh nói xem có ly kỳ hay không?"

Trong phòng tổng giám đốc , Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ nói về Đường Tiếu,Đường Tùy, Bùi Linh là người một nhà. Phương Đông Dạ cười nói: "Quả thật rất khó tin. Anh vẫn cho là dì Bùi không kết hôn là bởi vì không có người trong lòng. Thì ra là vì chuyện này." Vô Ưu mỉm cười nói: "Đúng

! Thật sự không thể tưởng tượng nổi!"

Vô Ưu nghĩ về cả nhà bọn họ, bởi vì hiểu lầm mà tách ra lâu như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở. Cô không muốn cùng Phương Đông Dạ để lỡ nữa. Cô nhìn Phương Đông Dạ, một lần nữa cho anh cơ hội hỏi:"Phương Đông Dạ, anh có gì muốn cùng tôi nói không?"

Nói thật ! Chỉ cần anh thẳng thắn nói ra, năm năm trước người kia chính là anh. Tôi sẽ gả cho anh!

Vô Ưu mặt tràn đầy mong đợi nhìn Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ sau khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Vô Ưu , ánh mắt sáng lên, cho là cô thấy người ta hạnh phúc. Cho nên cũng muốn kết hôn. Vì vậy vội vàng nắm chặt thời gian cầu hôn nói: "Vô Ưu, gả cho anh được không?" Đông Phương Dạ mặt tràn đầy mong đợi nhìn Vô Ưu. Vô Ưu sau khi nghe thấy câu này, thất vọng thở dài. Nói: "Không được!" ( Bên lề: Chị ngốc quá.)

Không phải cô ấy muốn nghe câu này sao?

Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu thất vọng, biết mình nhầm rồi. Vô Ưu muốn nghe cái gì chứ ? Anh yêu em? Cam kết? Không phải vậy thì còn là gì chứ ? Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Đông Dạ cũng không nghĩ ra được, cho nên trực tiếp hỏi: "Vô Ưu, em rốt cuộc muốn nghe cái gì? Em nói cho anh biết được không được không?"

Không được!

Nhắc nhở có thành ý gì à?

Vô Ưu lắc đầu một cái, nhìn Phương Đông Dạ mà rống lên nói: "Không được!"Nói xong, cúi đầu không nhìn mặt Phương Đông Dạ. Sợ anh tức chết. Phương Đông Dạ hận không cạy được đầu Vô Ưu xem xem đầu óc cô rốt cuộc nghĩ gì !

"Vô Ưu, chúng ta nên thẳng thắn nói chuyện, em thấy đúng không?"

Phương Đông Dạ tức giận , nhưng vẫn dùng lời nói lịch sự. Ai bảo người anh yêu chính là Vô Ưu chứ. Vô Ưu lại nói: "Đúng. Cho nên chờ anh học được cái gì gọi là ‘ thẳng thắn nói chuyện ’ , trở lại cầu hôn tôi nhé!" Vô Ưu nói đến đây, anh không nhịn được nói: "Em bây giờ đừng nên nói nữa , nếu không anh sẽ không nhịn được cắn em!"

Ách!

Thật bạo lực!

Phương Đông Dạ im lặng. Nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề. Vô Ưu thở phì phò nghiên cứu bao đựng tiền màu trắng Đường Tiếu đưa. Không có đầu mối, không có đầu mối. Một chút đầu mối cũng không có!

Pằng!

Vô Ưu vỗ bàn một cái đứng lên. Sau đó nói: "Tôi xin nghỉ!" Sau khi nói xong, liền đi ra ngoài. Hoàn toàn không để ý tới Phương Đông Dạ, Phương Đông Dạ tức giận. Tất cả mọi việc cô đều đã nghĩ đến , chỉ cần Phương Đông Dạ nói thật, cô sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh. Nhưng mà, tại sao anh không thừa nhận! Chẳng lẽ anh định lừa gạt em cả đời !

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu hờn dỗi, cảm giác giống nhau đều không dễ chịu. Cô rốt cuộc muốn nghe cái gì ? Chỉ cần cô nhắc nhở một chút. Anh sẽ nói hết mọi chuyện ra!

Chỉ một tiếng, cửa được mở ra. . . . . .

Phương Đông Dạ cho là Vô Ưu trở lại, không ngẩng đầu. nói: "Vô Ưu, coi như anh van em. Em nhắc anh một cái có được không?" Phương Đông Dạ nói chuyện có thể coi là rất lễ phép rồi. Nhưng Vô Ưu vẫn như cũ không có phản ứng, Phương Đông Dạ không muốn gặp trở ngại.

"Em rốt cuộc muốn anh phải làm sao?"

Phương Đông Dạ phiền não ngẩng lên đầu nhìn về phía Vô Ưu, lại ngoài ý muốn thấy bạn tốt Đông Cung Phi đang nén cười. Thái độ Phương Đông Dạ đối với bạn tốt vẫn như cũ , có chút khó chịu nói: "Phi, không biết gõ cửa sao? Cậu lễ phép thật?"

"Thật xin lỗi, tôi sai rồi.Anh bạn!"

Phi lễ phép nói xin lỗi. Nhưng trên mặt không giấu được nụ cười.Phương Đông Dạ nghĩ đến một thời gian không găp, bèn hỏi "Cậu đang quấn lấy Như tỷ của cậu sao, tới đây tìm tôi làm gì?" Phi nghe thấy từ Như tỷ , liền nở nụ cười. Lấy lòng nhìn Phương Đông Dạ nói: "Ha ha,anh bạn. Tôi lần này tới là tìm anh giúp một tay!"

Phương Đông Dạ nhìn nụ cười lấy lòng của Phi, không hiểu nói: "Đùa cợt không phải sở trường của Vân sao? Sao cậu lại giống hệt cậu ta vậy!" Phi nghe thấy lời này, chẳng những không cảm thấy ngượng ngùng. Xấu xa cười một tiếng, nói: "Muốn kết hôn với người trong lòng, thì phải, không chừa thủ đoạn nào!"

Không chừa thủ đoạn nào?

"Có ý gì?"

Phương Đông Dạ hứng thú nhìn Phi. Phi nhìn Phương Đông Dạ nháy mắt mấy cái nói: "Chúng ta hợp tác đi! Tôi bảo đảm anh có thể cưới được mỹ nhân về!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.