Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 118: Tâm đầu ý hợp (3)




Cả đêm điên cuồng, Đường Tiếu hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy! Ngày hôm qua cậu lại có thể tình một đêm với một cô gái xa lạ !

Chết tiệt!

Sau khi nhìn thấy vết máu trên tấm ga trắng tinh kia, cậu lại càng hận không thể đánh cho mình một trận. Rốt cuộc cậu đã làm ra chuyện gì rồi?

. . . . . .

Đúng lúc này điện thoại vang lên, Đường Tiếu nắm tóc của mình, phiền não hỏi: "Ai đó?” Bên kia điện thoại một âm thanh uy nghiêm truyền đến: "Hết ba tháng, đến lúc trở về rồi!"

"Ba, con. . . . . ."

"Cứ thế đi!"

Đầu dây bên kia, người đàn ông không đợi Đường Tiếu kịp phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại. Đường Tiếu khó chịu mắng một câu: Shit! Sau đó đứng dậy bắt đầu mặc quần áo. Cậu thấy trên tủ đầu giường có một lá thư, chẳng lẽ cô gái kia để lại cách liên lạc? Nghĩ tới điều này, nội tâm Đường Tiếu bắt đầu rối loạn, cậu không biết nếu cô gái đó để lại cách liên lạc vậy cậu phải làm như thế nào?

. . . . . .

Xoạt!

"Ồ!"

Sau khi Đường Tiếu nhìn thấy bên trong lá thư là cái gì , thì tức giận cho cái tủ kia một cước. Cái chân đáng thượng đá vào tủ đến đau nhức. Cậu bây giờ không phải sợ gặp cô gái kia, mà hận không thể thấy để một phát bóp chết cô!

Một lá thư!

Cậu cứ nghĩ bên trong là cách thức liên lạc, vậy mà bên trong ngoại trừ tiền vẫn là tiền, thậm chí một câu lưu lại cũng không có! Đường Tiếu nắm tiền, giật giữ mặt tái mét. Người phụ nữ kia coi cậu là cái gì? Lại dám để lại tiền. Quả thực là chán sống mà! !

Cốc cốc cốc

"Vào đi!"

Nghe được tiếng gõ cửa , Đường Tiếu cực kỳ tức giận kêu. Cậu cứ cho răng người tới là Bạch Hải, nhưng khi ngẩng đầu lên lại bắt gặp một anh mắt vô vùng nghiêm nghị. Khi người đàn ông nhìn thấy Đương Tiếu không chỉnh tề trên một chiếc giường hỗn loạn thì bất mãn nhíu mày. Đường Tiếu cúi đầu gọi: "Cha!". Người đàn ông mà cậu vừa gọi là “cha”, lạnh lùng nói: "Cho con năm phút chỉnh đốn lại bản thân, cha không muốn để cho người ta biết cha có người con đức hạnh ra sao!"

Đường Tùy sau khi nói xong, xoay người rời khỏi phòng. Đường Tiếu ông ra ngoài chờ cậu, vội vàng thay đồ, sau đó mới dám đi ra gặp cha mình.

. . . . . .

"Cha, thật xin lỗi!"

Đường Tiếu sau khi lên xe, nhìn cha áy náy nói, Đường Tùy lạnh lùng nói: "Như thế nào? Không phải nói muốn dùng ba tháng để đi tìm mẹ con sao? Có manh mối gì chưa?" Đường Tiếu cúi đầu mà nói ra: "Cha, con không có tìm được!"

Đường Tùy nghe được lời nói như trong dự liệu cũng chỉ cười lạnh, nhìn như vô ý nhưng thật ra trong lòng vô cũng thất vọng. Ông cúi đầu nhìn tài liệu trong tay sau đó nói với lái xe: "Lái xe về nhà!”

Về nhà?

Nhà bọn họ không phải ở nước Mĩ sao? Về nhà? Về đâ? Đường Tiếu muốn hỏi, tuy nhiên không dám hỏi. Chỉ có thể im lặng một bên nhìn cha mình ngồi trong xe vẫn không quên xem tài liệu. Gần một năm không gặp, tuy trên mặt mặc dù không có xuất hiện nếp nhăn, nhưng Đường Tiếu thấy trong mắt ba mình ánh lên sự mệt mỏi.

"Cha, đừng xem.Không tốt cho mắt!"

Đường Tiếu quan tâm nói, Đường Tùy nghe vậy cũng “Ừ” một tiếng, sau đó khép lại tài liệu lại, nhắm mắt dưỡng thần ! Đường Tiếu nhìn cha mình đã buông xuống công việc nhắm mắt nghỉ ngời thì chỉ cười nhạt.

Từ nhỏ cậu đã sống với ba. Cậu chỉ biết mẹ là người Đài Loan, còn lại không biết gì cả. Hắn là lớn lên ở nước Mỹ, hai cha con lúc ở cùng nhau lúc nào cũng là như thế này. Cha cậu không thích nói chuyện cũng không thích cười, thế nhưng cậu có thể cảm nhận được cha cậu rất thương cậu. Cho nên, bình thường cha cậu rất lạnh lung nhưng cậu cũng không cảm thấy giữa họ tồn tại khoảng cách.

Trong lòng cha cũng rất nhớ mẹ!

Đường Tiếu mặc dù không biết trước kia giữa họ xảy ra chuyện gì. Tuy nhiện cậu có thể cảm nhận được cha rất yêu mẹ. Bởi vì cậu nhớ trước kia khi còn bé cha thường hay ngẩn người nhìn cậu, nhìn không chớp mắt. Khi đó hắn không hiểu chuyện thường hỏi: "Cha, cha là đang nhìn con sao?"

Sau khi lớn lên, cậu mới hiểu được, cha là đang thông qua cậu để tưởng nhớ về mẹ.

"Con muốn học đại học ở Đài Loan!"

Cậu hẳn là điên rồi! Havard không học lại chạy về Đài Loan!

"Chocon ba tháng cuối cùng, con muốn đi tìm mẹ con!"

Đường Tiếu tìm bốn năm ba tháng, nhưng một chút manh mối xũng không có!

Đường Tùy đối với hành động của cậu mặc dù không có nói rõ ủng hộ, nhưng chưa bao giờ ngăn cản cậu. Mặc kệ có lý hay vô lý đều tùy ý cậu, loại cưng chiều này chính là phương thức thể hiện tình cảm của cha cậu!

. . . . . .

"Cha, cha muốn định cư ở Đài Loan sao?"

Đường Tiếu Sau khi nhìn căn nhà xa hoa trước mặt, nụ cười rực rỡ hỏi. Mà Đường Tùy mặt không biểu cảm nói: "Cha lần này là vì muốn đầu tư dự án tại ‘ Phách Nghiệp ’ Sạu khi xong liền quay trở về!"

"Vâng."

Từ trước tới giờ Đường Tiếu đều không có hứng thú với chuyện công ty, cho nên chỉ “vâng”. Đường Tùy tiếp tục nói: "Dự án này con theo cũng theo giúp cha đi. Lần này ‘ Phách Nghiệp ’ có chủ tịch mới tuổi còn trẻ, rất kiên quyết, là một người đàn ông rất đáng gờm . Lần này đồng ý cùng ‘ Phách Nghiệp ’ hợp tác cũng là do có hứng thú với anh ta . Lần này chính là cơ hội tốt cho con học hỏi!"

Trẻ tuổi! Có kiên quyết! Rất giỏi!

Đường Tiếu vốn không có mấy hứng thú, nhưng nghe cha khen ngợi như vậy liền tò mò hỏi: "Ai vậy? Lợi hại như vậy con có biết hay không?"

"Phương Đông Dạ tổng giám đốc tập đoàn “Trụ”!"

Đường Tùy vừa nói ra khỏi miệng, Đường Tiếu không chút suy nghĩ, lập tức nói: "Không thể! Tuyệt đối không thể cùng thứ người như thế làm ăn!" Đường Tiếu kiên định giọng nói, khiến Đường Tùy không hiểu: "Con cùng anh ta có ân oán?" Đường Tiếu gật đầu một cái, như nói thật nói: "Con biết anh ta, đúng là có ân oán, nhưng đó cũng hoàn toàn là nguyên nhân con không đồng ý hợp tác với anh ta!"

Giọng điệu thẳng thắn của Đường Tiếu khiên Đường Tùy lộ ra nụ cười tấn thưởng. Đứa con trai này của ông không tệ, còn nhỏ tuổi rất có phong độ của một đại tướng. Ít nhất sẽ không bởi vì ân oán cá nhân mà bài xích người khác. Ông cười nhạt, nói: "Vậy vì nguyên nhân gì?"

Đối mặt với sự tin tưởng của cha, Đường Tiếu giải thích: "Anh ta công tư không phân minh! Lại vì ghen mà sa thải người khác. Đàn ông thủ đoạn không trong sạch như vậy, không thích hợp hợp tác!" Đường Tùy nghe Đường Tiếu nói, gật đầu một cái, nói: "Đúng! Một như vậy tuyệt đối không thể hợp tác! Chỉ là, Phương Đông Dạ là ngoại lệ!"

Tại sao?

Đường Tiếu trong mắt lóe lên sự không hiểu. Cậu không hiểu tại sao cha đối với Phương Đông Dạ đánh giá cao như vậy.

"Bởi vì anh ta là người đàn ông có trách nhiệm!"

Có trách nhiệm!

Đường Tiếu nghe thế , chẳng nói đúng sai cười cười. Cậu tin tưởng mắt nhìn người của cha mình thế nhưngtrong lòng có chút không nắm chắc. Đường Tùy không tiếp tục nói chuyện nữa, chỉ nói là: "Đi nghỉ ngơi thôi. Chiều nay cùng cha đi gặp Phương Đông Dạ!"

. . . . . .

Đường Tiếu tây trang chỉnh tề, đi theo sau lưng Đường Tùy, là cả người không được tự nhiên!Cậu không thích mặc tây trang. Chẳng thà bảo cậu mặc đồng phục công nhân hoặc nhân viên an ninh rộng thùng thình cũng còn tốt hơn mắc âu phục!

Pằng!

Cửa thang máy vừa kép đã bị Đường Tùy cản lại. Hành động bất ngờ này khiến Đường Tiếu cùng mấy vị chủ quản theo sau chú ý. Nhưng Đường Tùy không có giải thích gì, chỉ là vội vàng nói một câu: "Đường Tiếu, con đại diện công ty đi đàm phán!" Sau khi nói xong, bước nhanh ra khỏi thang máy !

Đường Tiếu không hiểu hỏi "Cha, xảy ra ra chuyện gì rồi ?" Đường Tùy cũng không chờ đợi sớm đã ra đến cửa chính của tập đoàn “trụ”. Cha chưa bao giờ kích động như thế, tại sao lần này lại như vậy?

Chẳng lẽ? Là đã tìm được mẹ?

Đường Tiếu nghĩ vậy, thật hận không thể lập tức đuối theo hỏi rõ. Nhưng mà thứ nhất cậu không xác định xảy ra là chuyện gì , thứ hai, cậu còn có chuyện phải làm. Cho nên, không thể làm gì khác hơn là nhịn tò mò. Đi theo các chủ quản cùng đi đến tầng cao nhất, phòng họp!

. . . . . .

" Phương Đông Dạ, anh có lòng tin sao?"

Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ, trong lòng hoang mang hỏi. Phương Đông Dạ tự tin cười một tiếng, nói: "Chỉ cân em ùng hộ anh. Anh liền có lòng tin!" Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói vậy, gật gật đầu nói: "Được, tôi ủng hộ anh! Anh đi trước đi lát tôi mang trà vào!"

Phương Đông Dạ gật đầu, Vô Ưu vui vẻ chạy đi pha trà!

. . . . . .

Phương Đông Dạ vừa bước vào cửa phòng họp đã thấy gương mặt quen thuộc của Đường Tiếu, anh sững sờ, lòng tin tràn đầy lúc trước liền giảm đi một nửa. Nhưng anh vẫn tự tin cười nhạt giới thiệu: "Chào các vị, tôi là Phương Đông Dạ tổng giám đốc tập đoàn “Phách Nghiệp”!

“Tổng giám đốc “Phách Nghiệp lại mời chúng tôi đến tập đoàn “Trụ” bàn chuyện hợp tác, đây không biết là muốn chúng tôi hợp tác với “ Phách Nghiệp” hay với “Trụ” đây!”

Đường Tiếu vừa mở miệng đã mang theo mùi thuốc súng. Mà Phương Đông Dạ cũng không có khách khí, trực tiếp trả lời nói: "Có lòng hợp tác, cũng sẽ không quan tâm những thứ nhỏ nhặt này. Nếu không có lòng vậy cần gì bàn đến chuyện hợp tác?" Phương Đông Dạ tuy ở thế yếu nhưng cũng nắm rõ đạo. Dù uất ức cũng không được cho ngươi khác khinh thường hay khi dễ mình. Tuyệt đối sẽ khônghạ mình. Cho nên nếu đã như vậy liền kết thúc sớm rồi suy nghĩ biên pháp khác.

Khí phách!

Đường Tiếu lần đầu tiên cảm nhận được khí phách của Phương Đông Dạ. Nhưng đối với anh vẫn hoàn toàn chưa có lòng tin. Phương Đông Dạ thản nhiên nói: "Đúng, nói gì đều là dư thừa. Bởi vì tôi không thể cùng vơi người như vậy hợp tác. Tạm biệt!" Đường Tiếu sau khi nói xong, xoay người đi ra. Mấy vị chủ quản của “Thiên Linh” , chỉ có thể nhìn Phương Đông Dạ lúng túng cười cười sau đó nhanh chóng đuổi theo Đường Tiếu.

Đàm phán không thành rồi ! Còn chưa đàm phán đã không thành rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.