Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Chương 48: Huyết tẩy tề gia (1)




Đường Kiến Tâm thả cậu bé ra nhưng vẫn giữ chặt hai tay cậu: “Vậy thì chứng minh cho chị xem đi, nói cho chị biết chị đã không cứu nhầm người!”

Elvin gật đầu, muốn cười nhưng lại khóc! Cậu bé tựa đầu vào người Đường Kiến Tâm, cảm giác ấm áp nhẹ nhàng len lỏi. Suốt một năm nay cậu chưa từng cảm nhận được sự ấm áp như vậy, đây là một loại rung động, tuy không phải hương vị của người mẹ nhưng vẫn khiến cậu suốt đời không quên.

Đường Kiến Tâm muốn liên lạc với Tiểu Ngải nhưng không ngờ Elvin lại lên cơn nghiện. Cô buộc phải giúp cậu bé vượt qua cửa ải này. Đây là lần đầu tiên Elvin cai nghiện nên sẽ gặp khó khăn, lại thêm lúc này Đường Kiến Tâm không hề có sự chuẩn bị nào hết nên cô tốn mất hơn năm tiếng đồng hồ để vật lộn. Chờ Elvin ngủ thiếp đi, bản thân cô cũng chẳng còn mấy sức lực. Cả người mệt mỏi! Elvin dù ngủ vẫn cắn chặt môi dưới, cả người cuộn tròn lại, vô cùng cứng nhắc! Dù vậy nhưng Đường Kiến Tâm vẫn cảm thấy đau lòng, ôm cậu bé đặt lên giường.

Sau khi đã yên tĩnh trở lại, cô phát hiện ra Elvin vẫn chưa có quần áo để mặc, cả người chỗ đỏ chỗ xanh tím. Sao Elvin có thể chịu đựng nổi nhưng vết thương này chứ? Lúc này cô mới phát hiện ra!

Đường Kiến Tâm hơi ngây người! Da của cậu bé rất đẹp, làn da trơn láng khiến người khác nhìn vào phải ghen tị. Nhưng những vết thương trên người đã phá hủy đi vẻ đẹp của nó. Đường Kiến Tâm nhíu mày lại, đáy mắt lóe lên hận ý rồi nhanh chóng biến mất, sát khí tỏa ra đậm đặc khiến căn phòng trong nháy mắt liền trở nên vô cùng lạnh lẽo!

Không biết vì sao nhưng cô lại muốn giúp cậu bé này đòi nợ!

Bọn chúng phải trả giá khi đã làm như vậy với Elvin!

Tương lai của cậu bé này phải là một tương lai sáng lạn huy hoàng chứ không phải âm u như thế này!

Đường Kiến Tâm kéo chăn đắp lên người Elvin rồi quay người đi vào phòng tắm. Cô sửa sang lại bản thân một chút rồi cầm hai khẩu súng ở trên bàn lên, lắp đạn vào. Sau khi trang bị xong mọi thứ, cô đeo balo lên người. Lúc đặt tay lên tay nắm cửa, cô lo lắng quay đầu lại nhìn Elvin đang nằm trên giường, sau khi xác định cậu bé sẽ chưa tỉnh lại ngay liền mở cửa đi ra ngoài!

Dù là kẻ nào đi chăng nữa, dám gây khó dễ cho cô hoặc động vào những thứ quan trọng với cô thì không thể tha thứ.

Cho nên, Tề gia, mấy người đáng chết lắm!

Khi Đường Kiến Tâm đến biệt thự của Tề gia thì đã là hơn nửa đêm. Cô gặp may khi cô đã từng tới đây một lần rồi nên có thể chuẩn bị được kha khá. Vốn lần đó cô lẻn vào phòng của Tề Phong là muốn đối phó với lão đại của Ngục Thiên Minh, nhưng lại không ngờ được rằng buổi tiệc lại tổ chức ngay trong biệt thự. Đây cũng có thể gọi là sai lầm của cô, nhất thời kích động không tìm hiểu kỹ đã đến đây. Nhưng “tái ông mất ngựa”, không ai biết là họa hay là phúc, không ngờ đến giờ lại phát huy được tác dụng!

Đường Kiến Tâm vẫn dùng cách thức như cũ để đột nhập vào trong biệt thự, tiếp cận phòng của Tề Phong. Đây cũng chính là mục tiêu của cô! Bầu không khí ngày càng kỳ quái, sự phẫn nộ và bất ổn dâng lên trong lòng cô.

Bên trong căn phòng, trên chiếc giường lớn là hình ảnh đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ hòa cùng tiếng gầm trầm thấp. Khi Đường Kiến Tâm đi vào bằng đường cửa sổ, có lẽ do hai người đó quá nhập tâm hoặc có thể do Đường Kiến Tâm “xuất quỷ nhập thần”, nhưng mặc kệ là do nguyên nhân gì thì hai người vẫn tiếp tục lăn lộn trên giường mà không hề phát hiện có người ngoài xâm nhập vào bên trong.

Đường Kiến Tâm ẩn mình, khi nhìn thấy một cậu bé đã chết nằm dưới đất, vẻ mặt cô liền biến đổi, ngón tay run run đặt lên khẩu súng. Tiếng rên rỉ đứt quãng chết tiệt trên giường truyền đến bên tai cô!

- Tao hiếp chết cái đồ khốn kiếp đó, dám xúc phạm quyền thế của tao, không thèm coi Tề Phong tao ra gì. Nếu không phải Ngục Thiên Minh nhúng tay vào thì cô ta cho rằng cô ta muốn làm gì trước mặt Tề Phong này cũng được à, muốn đi là đi được chắc? Mẹ kiếp! Tức chết mất thôi! Ngục Thiên Minh ư, hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, sớm muộn cũng có một ngày ông đây hiếp chết bọn chúng...

- A...

- Câm miệng... Mày chết rồi, ai cho kêu lên hả...

...

Bước chân của Đường Kiến Tâm hơi run run, khi lại gần thi thể của một cậu bé cô mới phát hiện tình huống hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của cô. Tình trạng của cậu bé còn khủng bố hơn nhiều, cả người trần trụi, vết thương trên người dày đặc, thậm chí còn có vết máu loang lổ, thậm chí còn lòi cả ruột cả gan, dưới chân còn để lộ cả xương...

Cô thật không thể tưởng tượng nổi tại sao một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy mà lại gặp phải sự đau đớn đến mức đó. Cậu bé đó đã gặp phải tổn thương đến mức nào mới ra nông nỗi này chứ?

Người trên giường vẫn ra sức luật động, đây là lần đầu tiên Đường Kiến Tâm cảm thấy bản thân sững sờ đến mức không còn cảm nhận được điều gì nữa. Cô thật sự chỉ muốn trói hắn ta lại, dù có tra tấn cả trăm nghìn lần cũng không thỏa được sự phẫn nộ và thù hận trong lòng cô!

Cô thấy thống khổ thay cho những đứa bé kia!

Đột nhiên, một tiếng gầm nhẹ của người đàn ông vọng đến khiến Đường Kiến Tâm đang sững sờ hoàn hồn lại. Đôi mắt cô lóe sáng, ngay khi Tề Phong thoải mái gầm nhẹ một tiếng, Đường Kiến Tâm rút súng ra. Pằng! Pằng!... Mười phát súng vang lên! Mười viên đạn bắn thẳng vào người Tề Phong...

Từ cẳng chân, đùi, bụng, lưng, đầu...

Mười phát đạn!

- A... – Một tiếng kêu thê lương nhất thời vang vọng khắp căn biệt thự, vọng lên đến tận trời. Tiếng kêu đau đớn vang lên trong đêm tối tĩnh mịch lại càng thêm vẻ âm trầm! Tề Phong ngã vào người một cậu bé, rên rỉ kêu...

Mùi máu tanh tràn ngập khắp căn phòng, hơn nữa càng thêm cả mùi vị ghê tởm sẵn có càng khiến bầu không khí trở nên quỷ dị...

Đương nhiên, tiếng kêu đó cũng thu hút được những người trong căn biệt thự. Bọn chúng nháo nhào chạy lên, vừa chạy vừa gào hét...

Đường Kiến Tâm cười lạnh, cô khinh thường liếc nhìn thi thể của Tề Phong. Nhưng lúc cô vừa định xoay người bước đi thì lại ngây người ra, chuyện này là thế nào? Một nụ cười của sự giải thoát, cảm kích, thậm chí phần lớn là hận thù... Cô biết, ánh mắt hận thù đó đang nhìn chằm chằm vào thi thể của Tề Phong, ánh mắt như đang nhìn một tên cầm thú!

Cô nhìn vào miệng cậu! Lúc đó Đường Kiến Tâm mới biết tại sao vừa rồi cậu bé kia không kêu lên. Cậu ta bị nhét miếng vải to vào miệng, thậm chí khóe miệng còn rỉ máu. Trái tim Đường Kiến Tâm đau xót, bị bịt miệng như vậy thì cậu bé đó làm sao có thể kêu ra tiếng được nữa chứ?

Một giọt nước mắt lăn dài, vô cùng yên lặng!

Cô biết, đó là sự cảm kích!

Tề Phong gian nản quay đầu lại, hoảng sợ nhìn bóng dáng Đường Kiến Tâm, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, sự đau đớn trên người khiến hắn sợ hãi đến cực điểm. Cái chết! Diễn ra trong nháy mắt!

- Đại ca... xảy ra chuyện gì rồi...

Lúc này tiếng đập cửa vang lên. Nhưng từ xưa đến nay Tề Phong ra lệnh không ai được bước chân vào phòng hắn khi hắn không cho phép, nếu không hắn sẽ quăng người đó cho chó cắn. Vậy nên lúc này tuy người bên ngoài biết có chuyện không ổn nhưng vì tính mạng của mình, bọn họ không dám tự tiện xông vào!

Đường Kiến Tâm chậm rãi giơ tay lên, Tề Phong mở to hai mắt, há mồm, muốn kêu lên nhưng không thể kêu ra tiếng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.