Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Chương 10: Là Bọn Chúng!




- Ở chính giữa!

Tiểu Ngải vừa nói xong thì hai tay lại như múa trên bàn phím để đối phó với kẻ vừa xâm nhập. Vừa nghĩ đến việc mình là một người xuất sắc trong lĩnh vực máy tính mà lại để xảy ra tình trạng này, hừ, muốn chơi với cô à, vậy thì cô sẽ chơi đến cùng với người đó.

Đường Kiến Tâm nghe được lời chỉ dẫn của Tiểu Ngải liền lấy một miếng cao su ra. Cô dính chặt nó ở vị trí chính giữa của bức tường rồi trốn sang một góc.

Một tiếng “Ầm” vang lên, bức tường đã bị nổ tung!

Tiếng huýt sáo tán dương cũng theo đó vang lên, Thẩm Dương Kỳ vỗ tay: “Anh, đây hẳn là vũ khí mới nhất của chúng ta nhỉ?”

Lôi Khiếu Thiên không trả lời Thẩm Dương Kỳ mà vẫn chuyên tâm nhìn chăm chú vào hình ảnh trước mặt, trong đầu đang không ngừng tính toán thời gian.

Đường Kiến Tâm nhếch môi cười, thờ ơ nhìn những mẩu gạch vụn bừa bãi dưới đất. Ngay giữa bức tường xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, vừa vặn để cô chui qua...

Sau khi chui vào được bên trong, đôi mắt sắc bén của Đường Kiến Tâm lướt nhanh qua từng góc chết của căn phòng rồi cất bước đi vào sâu hơn...

Căn phòng có diện tích không quá lớn, phong cách trang trí kiểu châu Âu, bên trong chỉ có mỗi một chiếc tủ trưng bày bằng kính màu vàng đặt ở chính giữa, ngoài ra không có thứ gì khác!

Đường Kiến Tâm dừng bước trước tủ trưng bày, đưa tay lên ấn một nút trên chiếc kính mắt, vật bên trong tủ kính liền hiện lên. Cô nhếch miệng cười nhạt...

Tốt lắm, hai “bé cưng” đều ở đây!

- Tiểu Ngải, bên kia thế nào rồi?

Đường Kiến Tâm cất kính đi, đeo tai nghe liên lạc với Tiểu Ngải. Có lẽ ở bên ngoài đã bố trí rất nhiều chướng ngại vật nên trong căn phòng này hoàn toàn không có gì hết, có thể dễ dàng mang viên “Dạ Chi Tâm” và “Dạ Đêm” ra ngoài.

Là do cô may mắn hay đối phương quá tự tin?

Giọng nói lo lắng của Tiểu Ngải vừa truyền đến bên tai thì Đường Kiến Tâm cảnh giác quay đầu lại, ngoài cửa vang lên tiếng động...

Hừ, tới cũng nhanh thật đấy!

- Anh? Tới lượt chúng ta xuất trận rồi nhỉ? – Thẩm Dương Kỳ thấy anh họ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái trên màn hình thì có lòng tốt nhắc nhở một câu, dù sao bây giờ bọn họ xuất phát thì cũng phải mất một lúc mới đến được mục tiêu.

Anh ta cũng muốn anh họ xử lý chuyện nhanh nhanh một chút còn dẫn anh ta đi tìm A Lương...

- Vội gì chứ? – Lôi Khiếu Thiên không thèm nhìn anh ta, ánh mắt vẫn chăm chú vào màn hình trước mặt...

Đường Kiến Tâm quay đầu lại, nhanh chóng mở tủ kính trưng bày, lấy ra hai chiếc hộp nhỏ rồi cẩn thận cất kỹ đi. Cô áp tai xuống sàn nhà, hai mắt híp lại...

Những tiếng bước chân vững vàng như sấm vang lên bên tai cô...

- Chị, chị có hai phút, phía bên trái cầu thang khá an toàn, chị nhanh lên.

- Được rồi!

Hai phút với cô là quá đủ rồi. Cô từ từ mở mắt ra, đứng thẳng người lên, lỗ tai giật giật, tập trung tinh thần... trong đầu nhẩm đếm...

Một, hai, ba,... năm mươi chín...

- Ở đây!

Trong nháy mắt, hơn mười người cầm đèn pin và súng lục xông vào phòng...

Đường Kiến Tâm mới đếm tới năm mươi chín mà đã bị một giọng nói cắt ngang. Cô mở to hai mắt ra, đôi mắt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh đầy khinh thường và kiêu ngạo...

- To gan, dám vào đây náo loạn!

Mười mấy họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào ngực Đường Kiến Tâm…

Đường Kiến Tâm chẳng muốn nói mấy lời thừa thãi với bọn họ, cô khom lưng với tay ra balo lấy hai khẩu súng lục k54 loại nhỏ ra đấu với đám người trước mặt. Từng bước chân nhanh gọn, vững vàng, cơ thể linh hoạt cùng với đôi mắt tinh tường, cô bắn phát nào trúng phát ấy, đối phương còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thương…

Lôi Khiếu Thiên hơi thả lỏng người, trong mắt ngoài sự tán thưởng còn có chút lo lắng. Nhất là mỗi khi Đường Kiến Tâm nghiêng người tránh khỏi làn đạn của đối phương, trái tim anh cũng lên xuống theo từng động tác của cô, cứ thế cứ thế đập liên hồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.