Mê Luyến Theo Bản Năng

Chương 44




Từ trước tới nay Cảnh Nhã Diễm chưa từng ôm một người bạn nào cùng lứa tuổi cả, ngay cả Cảnh Tư Tịnh cô cũng chưa từng.

Cái ôm của Bạch Bảo Đình rất hữu lực, bền chắc, cũng bằng phẳng.

Cảnh Nhã Diễm có thể cảm giác được khuỷu tay của người này khống chế chặt chẽ trọng tâm của mình, bàn tay người này rất lớn, cơ hồ ôm trọn lấy eo cô.

Thậm chí Bạch Bảo Đình còn hơi hơi nghiêng đầu, tránh cho không cẩn thận va vào cằm của Cảnh Nhã Diễm.

Đôi tay của Cảnh Nhã Diễm chống lên bả vai Bạch Bảo Đình, trong lòng bàn tay cô đầy mồ hôi.

Cứ như này......!Cô sợ sẽ xảy ra tình huống giống như lời vị cô giáo kia nói.

Này, lớp trưởng và Đình tỷ đang làm gì đó?

Trông kia, bế lên rồi!

Đình tỷ lại lấy lớp trưởng ra vui đùa rồi, chẹp chẹp.

Hôn một cái đi! Hôn một cái đi!

Đám người lớp A5 vô tâm vô phổi hét to, sợ bỏ lỡ việc vui khó xuất hiện này.

Nhưng cũng vì tin tưởng Bạch Bảo Đình và Cảnh Nhã Diễm không có gì, cho nên bọn họ mới đùa giỡn không chút kiêng nể

Bạch Bảo Đình cười cười, thấp giọng nói:

Bọn họ bảo hai ta hôn một cái kìa!"

Cảnh Nhã Diễm mặt đỏ tai hồng, mắng:

Hôn cái ***

Bạch Bảo Đình vô tội nhướng mày:

Mẹ tôi đang nghỉ phép ở nước ngoài nha, mà tuổi lão nhân gia không nhỏ, không thích hợp đâu.

Cảnh Nhã Diễm nuốt nuốt nước miếng nhằm xoa dịu yết hầu khô khốc.

Cô đẩy Bạch Bảo Đình ra, rũ mắt, nghiêm trang nói:

Không phải bảo cậu ghi thành tích sao?

Bạch Bảo Đình không quá phận, thấy Cảnh Nhã Diễm tránh ra, y thuận thể buông lỏng tay ra.

Lưu Viên Hoa đang ghi rồi.

Cảnh Nhã Diễm trừng mắt nhìn y một cái, vòng qua người đi tìm Lưu Viên Hoa, còn nhẹ giọng lẩm bẩm một câu:

Biết ngay cô không đáng tin cậy mà.

"Chậc." Bạch Bảo Đình có chút bất mãn, ngón tay gõ gõ lên điện thoại:

Nói chuyện với tôi như vậy à, cậu còn muốn tôi xóa video không đó?

Cậu thích thì lưu lại đi.

Cảnh Nhã Diễm dứt khoát không thèm để ý nữa.

Chỉ là một đoạn video mà thôi, còn có thể làm gì, dù sao cũng sẽ không giống như tuyến thể tâm linh của cô mà phản ứng chứ.

Rất nhanh, giáo viên thể dục kêu gọi mọi người tập hợp lại, nghiêm túc đứng đắn nói:

Thành tích của buổi chạy thử hôm nay mọi người cũng đã thấy được rồi, có một nửa sĩ số không đạt tiêu chuẩn! Tôi không yêu cầu các cô các cậu phải đạt thành tích cao, nhưng bởi vì môn thể dục mà không đạt tiêu chuẩn thì không lấy được bằng tốt nghiệp, có phải thiệt thòi hay không? Hiện tại còn cách ngày hội khảo một tháng, hy vọng mọi người nỗ lực hơn, tan học có thể tới sân thể dục để chạy bộ, chỉ cần kiên trì tập luyện mỗi ngày, nhất định thành tích sẽ đi lên.

Phùng Ngọc Ý chen vào nói:

Cô ơi, chúng em đủ điểm chuẩn rồi thì có phải không cần luyện nữa hay không?

Cô thể dục quét mắt một cái:

Người đủ điểm chuẩn rồi cũng không đại biểu ngày thi có thể đạt, bảo mấy cô cậu rèn luyện cũng vì tốt cho thân thể các cô cậu mà thôi, thân thể là tiền vốn của cách mạng, không thể đem toàn bộ tinh lực đặt hết vào những tiết văn hóa được.

"Phì!"

Ha ha ha ha ha ha ha tiết văn hóa là thứ gì a?

Cô ơi, cô có phải không biết về lớp chúng em hay không vậy, lớp chúng em chưa bao giờ học tập nha!

Lớp chúng em cực kỳ tích mệnh, sợ học tập làm ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của thân thể, thầy yên tâm đi ạ!

Cảnh Nhã Diễm đã nhìn quen đức hạnh của đám người này rồi.

Thậm chí trong tiềm thức, cô cũng không tách mình ra khỏi tập thể lớp.

Cô thể dục vui vẻ đáp:

A....!lớp các cậu không phải kéo chân sau của toàn khối hay sao.

Lưu Viên Hoa khoe khoang đắc ý:

Ôi, cô ơi, cô không thể nói như vậy được, lớp chúng em vẫn có ngọa hổ tàng long đấy.

Ngọa hổ tàng long của lớp A5 sau giờ thể dục rất nhanh đã nghênh đón một cú đánh trời giáng từ môn ngữ văn.

Một đám người kề vai sát cánh đi từ sân thể dục về phòng học, thấy trên mặt bàn là một trồng bài kiểm tra đã phê chữa.

Thầy giáo dạy ngữ văn đang ngồi sau bục giảng, vừa giơ tập giáo án vừa trừng mắt tức giận nhìn mỗi đứa học sinh đi vào lớp.

Nói thật thì đề bài kiểm tra hóa lần này rất khó, là do cô chủ nhiệm khoa lấy từ ngân hàng đề thi thử đại học của tỉnh.

Cho dù là học sinh đứng đầu khối cũng chưa chắc có thể bảo đảm làm hết toàn bộ.

Cảnh Nhã Diễm cúi đầu nhìn bài kiểm tra, điểm tối đa là 100 mà cô chỉ được 80 điểm, thật thảm thiết.

Sắc mặt cô trở nên trắng nhợt.

Những dấu gạch, lời phê chữa đỏ chót cực kỳ chói mắt trên tờ giấy kiểm tra, những câu văn câu hỏi ngay ngắn nháy mắt biến thành một đống phế vật.

Từ trước tới giờ cô chưa từng bị điểm thấp như vậy, tuy rằng hóa học là điểm yếu của cô nhưng dĩ vãng Cảnh Nhã Diễm vẫn có thể bảo trì thành tích từ 90 điểm trở lên.

Bài kiểm tra lần này thật quá kém, còn dưới tình huống là cô đã học bù hơn một tháng trên internet.

Hạng Thư Tuyết và Cô Mẫn Thảo ở bàn trước thì vô tâm vô phổi, tùy tay gập lại bài kiểm tra rồi nhét vào trong ngăn bàn, dọn gọn mặt bàn đặt lon coca lạnh lên.

Thầy giáo dạy hóa âm dương quái khí nói:

Cười đi, các cô cậu còn không biết xấu hổ mở miệng cười hay sao! Nhìn bài kiểm tra của các cô cậu đi!

Lưu Viên Hoa cười hi hi nói leo:

Thầy ơi, xin bớt giận, chúng em không đáng để thầy tức giận mà làm hỏng thân mình đâu.

Lòng hiếu thắng của thầy giáo dạy văn rất mạnh, trừ bỏ lớp 5 này, cô còn dạy một vài lớp Omega.

So sánh giữa hai bên, thì đám học sinh trong những lớp Omega kia quả thực đều là thiên sứ, thành tích văn học của rất nhiều đứa có thể được xếp vào top đầu của khối.

Nhưng sở dĩ thầy không được tổ trưởng tổ văn học khen ngợi đều bởi vì lớp 5 này kéo chân sau.

Từng người từng một đều là bùn nhão không dậy dính nổi tường mà! Chỉ có bài của Cảnh Nhã Diễm lớp này là còn được, những người khác đều không đạt nổi 70 điểm!

Cảnh Nhã Diễm: " "

Cô nhịn không được cười khổ.

Lớp này thật đúng là làm người khác dễ dàng tìm được tự tin, mặc kệ bài thi như thế nào, ở lớp 5 này đều là đối tượng duy nhất để các giáo viên khen ngợi.

Thầy giáo dạy hóa vứt quyển giáo án lên bục giảng, quát to:

Tất cả đều lấy hết bài kiểm tra ra cho tôi, thành thật mà nghe giảng nhìn xem mình sai ở đâu!

Bạch Bảo Đình liếc mắt nhìn bài thi của y một cái, 30 điểm.

30 điểm tất cả đều là đoán mò lấp vào chỗ trống, bởi vì ngay cả đề y cũng không thèm nhìn.

Y chưa bao giờ để ý tới thành tích, tùy tay búng búng lên tờ bài kiểm tra, trang giấy phát ra tiếng phần phật thanh thúy.

Lưu Viên Hoa thì không nhịn được khi nghe thầy giáo khen Cảnh Nhã Diễm, y duỗi cổ nhìn lên bàn trước.

Vốn dĩ Cảnh Nhã Diễm cũng không giấu giếm, bài kiểm tra vẫn thành thật để trên mặt bàn.

Fuc*! 80 điểm! Lớp trưởng là thần tiên đúng không! Thứ này còn có thể thi đạt điểm cao như vậy!

Bạch Bảo Đình nghe Lưu Viên Hoa thổi phồng Cảnh Nhã Diễm, y còn cảm thấy rất tự hào.

Không biết từ khi nào, trong lòng y, Cảnh Nhã Diễm là của y, khen Cảnh Nhã Diễm chẳng khác nào khen y.

Nếu là trước kia, nhất định Cảnh Nhã Diễm sẽ đáp trả lại Lưu Viên Hoa một câu, cô không thích mặc kệ người khác.

Nhưng hiện tại cô thật sự không có tâm lực, ngay cả sức lực trả lời cô cũng không có.

Bạch Bảo Đình đắc ý một lát sau phát giác Cảnh Nhã Diễm có chút không bình thường.

Thành tích này ở lớp bọn họ đích xác là rất cao, nhưng có lẽ hoàn toàn không thỏa mãn được sự chờ mong của Cảnh Nhã Diễm.

Học sinh giỏi như Cảnh Nhã Diễm, mỗi bài thi nhất định đều mong chờ đạt điểm tối đa đúng không.

Y còn nhớ rõ Cảnh Nhã Diễm đã nói qua, cô còn học thêm văn, mà cũng từng nói giáo viên kia chẳng ra gì.

Bạch Bảo Đình trầm xuống, thu lại ý cười trên khóe môi.

Lúc thầy giáo chữa đề, Cảnh Nhã Diễm tập trung nghe giảng không chút cẩu thả, cô phát hiện mình còn rất nhiều lỗ hổng kiến thức.

Những câu sai trong bài thi kia đều là kiến thức cô thiếu, hoàn toàn không phải do cô qua loa.

Đây chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, cô không dám tưởng tượng, toàn bộ hệ thống ngữ văn cao trung cô còn bỏ sót, thiếu hụt bao nhiêu nữa.

Hiện giờ chương trình học hầu như đã được hoàn thành, chỉ còn 2 chương nâng cao, vừa lên năm 3, các loại bài thi thử dày đặc sẽ được bắt đầu, tới khi đó, kiến thức thiếu hụt của cô sẽ bị lộ ra, điểm học phần sẽ không ngừng bị kéo tụt xuống.

Cả ngày tâm tình của Cảnh Nhã Diễm đều không tốt, chẳng sợ hết tiết, đám người trong lớp náo loạn, ồn áo, cô vẫn còn ngồi trên ghế xem lại đề bài.

Dưới ánh mắt của Bạch Bảo Đình, không ai dám tới quấy rầy cậu.

Tới giờ tan học, Cảnh Tư Tịnh nhìn thoáng Cảnh Nhã Diễm như mất hồn mất vía, không nhịn được hỏi:

Em làm sao vậy?

Hầu kết của Cảnh Nhã Diễm lăn lộn một cái, hít sâu một hơi.

Không khí buổi tối lành lạnh rót tiến vào buồng phổi làm cơ thể thoải mái hơn, cô không khỏi cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút.

Đã có điểm bài kiểm tra văn, em làm không tốt lắm.

Cảnh Tư Tịnh suy tư gật gật đầu, an ủi:

Không có việc gì, giáo viên văn lớp chị nói, đề bài lần này khá khó, mọi người đều giống nhau, Bùi Di Ngọc kia thi cũng chỉ mới được 91 điểm, cho nên không phải em lui bước.

Bùi Di Ngọc là học sinh đứng đầu khối, xem như đối thủ cạnh tranh của Cảnh Tư Tịnh, cho nên chị thường xuyên chú ý thành tích của người này.

Những bài kiểm tra bình thường, về cơ bản thì Bùi Di Ngọc đều gần như đạt điểm tối đa.

Lần này điểm thấp như vậy, trong lòng Cảnh Nhã Diễm cũng dễ chịu một chút, mà điều này cũng đại biểu cho việc mặc dù đề bài khó như vậy, nhưng còn có người thi được đến trên 90 điểm.

Học trên mạng em cảm thấy không có tác dụng nhiều, cô giáo kia nói truyện cười còn nhiều hơn so với việc giảng kiến thức, nghe thì rất vui, nhưng thu hoạch được quá ít, em chuẩn bị ngừng học.

Nhưng lời này, cô chỉ có thể nói với Cảnh Tư Tịnh.

Cảnh Tư Tịnh vỗ vai cô:

Thật ra những giáo viên trong tỉnh thì càng hiểu biết về tình hình thi thổ của chúng ta hơn, còn nữa một tiết học trên internet dạy những vài trăm người, giáo viên căn bản không thể chú ý hết tất cả học sinh được.

Nhưng mà, không sao, em có gì không hiểu có thể cùng chị thảo luận.

Cảnh Nhã Diễm không phải chưa từng thảo luận cùng Cảnh Tư Tịnh, nhưng hiệu quả không lớn.

Thành tích của Sở Tỉnh Ninh rất tốt, nhưng không nhất định chị giảng bài được, hơn nữa ngay cả Cảnh Tư Tịnh cũng chưa thể đem toàn bộ kiến thức chải vuốt lại mạch lạc, bằng không thì cần gì phải đi học nữa.

Về tới nhà, bà Cảnh Trân Mỹ đã đi công tác về, còn mang theo không ít đặc sản địa phương cho bọn họ, nào kẹo ngọt, nào bánh mềm...

Ông Trác Hạc Hòa mở một túi kẹo ra đổ ra đĩa nhỏ đặt trên bàn trà.

Hai chị em nhà họ Sở đều thích ăn ngọt, ngày thường khi nghỉ ngơi cũng có thói quen nhai chút gì đó trong miệng.

Đồ ăn đã được hâm nóng, cơm cũng được bưng lên, một nhà bốn người ngồi vây quanh bàn ăn, dưới ánh đèn cam vàng, mùi thơm nồng từ tô xương bò hầm atiso còn nhè nhẹ bay lên.

Bà Cảnh Trân Mỹ cười nói:

Nồi xương bò hầm atiso này được cha các con dùng nồi áp suất mới mua hầm trong mấy giờ liền đấy, cực kỳ mềm.

Cảnh Nhã Diễm vừa muốn động đũa thì đột nhiên ông Tổng Miên hỏi:

Cha thấy trong nhóm phụ huynh có thông báo hôm nay thành tích của môn văn đã có rồi, các con thi thế nào?

Cảnh Nhã Diễm dừng một chút, lại thu đũa về.

Cảnh Tư Tịnh nhìn thoáng Cảnh Nhã Diễm, mềm mại nói:

Cha, con chết đói tới nơi rồi, chốc lát nữa lại nói đi.

Nhưng ông Trác Hạc Hòa lại chờ không kịp:

Cũng không phải không cho hai đứa ăn, vừa ăn vừa nói đi, lần này Trương Hi Vân thi rất kém, cha thấy bác Châu của các con tức điên rồi, mới vừa rồi còn gửi tin nhắn cho cha, hỏi thành tích của hai đứa.

Trương Hi Vân cũng học ở trường trung học số 1 Thùy Thư, nhưng khác lớp với Cảnh Nhã Diễm.

Cha của y là ông Châu Hâm Dụ, ông là đồng nghiệp của ông Trác Hạc Hòa, hai người trong sự nghiệp không có gì theo đuổi, nên chỉ cả ngày thích so sánh thành tích của mấy đứa nhỏ với nhau.

Tuy rằng có chút tâm tư đua đòi so sánh, phát hiện đứa nhỏ nhà người khác thi điểm cao hơn đứa nhỏ nhà mình sẽ giận dỗi, ghen tị, nhưng hai người lại thân thiết không có gì phải giấu nhau, còn thường xuyên hẹn hò đi spa làm đẹp.

Lần này Trương Hi Vân thi không tốt lắm, ông Châu Hâm Dụ đã nhắn tin ngay cho ông Trác Hạc Hòa, vừa hận đứa nhỏ nhà mình không biết cố gắng vừa quanh co lòng vòng tìm hiểu thành tích của Cảnh Nhã Diễm và Cảnh Tư Tịnh.

Ông Trác Hạc Hòa bị hỏi phiền, cũng không có kiên nhẫn nói chuyện với bà Cảnh Trân Mỹ, vất vả lắm mới chờ hai đứa nhỏ trở về, đương nhiên ông không thể nhịn được rồi.

Cảnh Tư Tịnh cúi xuống, vừa muốn nói lại bị Cảnh Nhã Diễm đoạt trước.

Cô nhàn nhạt nói:

Con thi được 80 điểm.

Cô vừa nói xong, cả nhà lâm vào trầm mặc trong vài giây, ai cũng không động đậy đũa.

Cảnh Tư Tịnh nhắm mắt, lắc đầu.

Lần này chị thi được 89 điểm, nhưng trong đó có hai đề lựa chọn chị không biết làm, tới cuối cùng hoàn toàn dựa vào đoán mò để điền vào.

Vận khí của chị khá tốt, rõ ràng chỉ đoán mò vậy mà hoàn toàn đúng, mà hai đề này còn chiếm khá nhiều điểm.

Thành tích của chị cũng chỉ đạt trên 80 điểm, cho nên có thể thấy được rằng lần kiểm tra này thật sự rất khó.

Nhưng Cảnh Nhã Diễm vừa nói như vậy, lại không giải thích thêm một chữ, giống như đơn giản, bất chấp tất cả.

Ông Trác Hạc Hòa ném mạnh đôi đũa xuống bàn, hít sâu một hơi, mặt trầm xuống:

Bao nhiêu điểm?

Lập tức Cảnh Tư Tịnh giải thích:

Bài kiểm tra lần này đặc biệt khó, giáo viên của chúng con cũng nói đề rất khó, ngay cả người đứng đầu khối cũng chỉ đạt 91 điểm thôi mẹ.

Ông Trác liế.m liế.m môi hỏi ngược lại Cảnh Tư Tịnh:

Con thi được bao nhiêu điểm, vì sự vất vả của ta, cầu con đừng làm ta sợ nhảy dựng nhé.

Ông Trác Hạt Hòa thực sự tức giận cho nên ngữ khí nói chuyện với Cảnh Tư Tịnh cũng cứng nhắc hơn rất nhiều.

Cảnh Tư Tịnh giương mắt lên nói:

89 điểm, nhưng có hai đề còn chỉ đoán bừa.

Ông Trác Hạc Hòa duỗi tay xoa xoa mặt, rồi đem đầu mâu nhằm lại Cảnh Nhã Diễm:

Đoán bừa, mà có thể đúng cũng là bản lĩnh! Ta còn đang cười thầm Trương Hi Vân người ta thi chỉ đạt 85 điểm đó, bây giờ ta có tư cách gì để cười người ta hả Cảnh Nhã Diễm, Trương Hi Vân còn không học thêm đâu, còn con đã học hơn 2 tháng rồi!

Lông mi của Cảnh Nhã Diễm run rẩy một cái, cô trầm mặc không nói.

Cảnh Tư Tịnh nhỏ giọng nói:

Cha, còn đang ăn cơm đó.

Ông Trác Hạc Hòa trừng mắt nhìn chị:

Con cũng chỉ phát huy như bình thường, về sau còn phải nỗ lực thật nhiều biết chưa.

Đây là muốn Cảnh Tư Tịnh câm miệng.

Sở Tinh Tinh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng dưới bàn Cảnh Nhã Diễm đã đè bàn tay của chị lại.

Tính tình này của ông Trác Hạc Hòa tuyệt đối không thể nghẹn xuống, phải ph.át tiết ra ngoài.

Cô có thể lý giải sự tức giận của ông Trác Hạc Hòa, rốt cuộc từ khi công việc của bà Cảnh Trân Mỹ đi xuống, tiền thu vào trong nhà bắt đầu chặt lại, mỗi một đồng tiền đều như muốn bẻ đôi ra để tiêu.

Mà sắp tới Cảnh Nhã Diễm và Cảnh Tư Tịnh đều phải thi đại học, nhiều việc dồn dập tới, mỗi ngày ông Trác Hạc Hòa trừ đi làm ra còn phải chiếu cố mọi việc lớn bé trong nhà, áp lực của ông so với những người khác lớn hơn rất nhiều, trong lòng càng lúc càng yếu ớt, tính tình càng lúc càng nóng.

Nhưng những áp lực này cùng những mặt trái cảm xúc của ông ở gia đình bình thường như bọn họ căn bản không đáng nhắc tới, ông Trác Hạc Hòa càng không muốn tìm bác sĩ chuyên khoa về vấn đề này để khai thông.

Hiện giờ, đối với ông trừ việc dời áp lực đi, phá.t tiết tính tình ra ngoài thì không có phương thức khai thông nào tốt hơn.

Ông hít sâu một hơi:

Cảnh Nhã Diễm, tâm tư của con đang dùng vào việc gì, thứ 7 tuần trước tới giờ học bù, con lại chạy ra ngoài, con đi đâu? Ta thấy con hoàn toàn không để bụng tới học hành gì cả!

Đồ ăn trên bàn vẫn thơm ngon phác mũi, nhưng nhiệt khí nóng hôi hồi lại dần dần tan đi.

Sau một lúc lâu, bà Cảnh Trân Mỹ mới mở miệng hòa giải:

Ăn cơm đi, về sau dụng tâm học đừng chậm trễ học hành nhé.

Còn hơn một năm nữa là thi đại học rồi, kiên trì thi vào một trường tốt một chút, con muốn thế nào cũng được mà.

Bà Cảnh Trân Mỹ đi công tác rất nhiều do đó không hiểu biết tình hình học tập của Cảnh Nhã Diễm, nên chỉ có thể nghe ông Trác Hạc Hòa nói.

Cảnh Nhã Diễm mím chặt môi dưới, thấp giọng nói:

Con biết rồi.

Ông Trác Hạc Hòa tức giận nói:

Vô dụng! Học cũng vô dụng, học bù cũng không học, ta không biết nên làm cái gì bây giờ! Dứt khoát đừng đi học nữa, lãng phí tiền!

Tuy rằng Cảnh Nhã Diễm biết ông Trác Hạc Hòa đang tức giận mới nói ra như vậy nhưng cô không nhịn được nói.

Được ạ, không học nữa, con cũng không muốn học.

Cô ước gì ông Trác Hạc Hòa lập tức cho cô thôi học cái lớp học bù toàn nghe truyện cười kia.

Ông Trác Hạc Hòa mở ta hai mắt giật mình nhìn Cảnh Nhã Diễm, hiển nhiên ông không nghĩ cô lại nói ra lời này.

Vậy mày cũng đừng ăn cơm nữa!

Cảnh Tư Tịnh đè đè huyệt thái dương.

Cha và em gái cãi nhau, chị không biết nên đứng về phía ai.

Mà bà Cảnh Trân Mỹ cũng đang phát sầu.

Lấy kinh nghiệm của bà thì khi ông Trác Hạc Hòa nói chỉ cần nghe là tốt rồi, đừng tranh luận, ông ấy nói xong cũng quên.

Nhưng không biết vì sao, Cảnh Nhã Diễm vậy mà phản bác lại một câu không muốn học, đây không phải càng đâm vào họng súng hay sao.

Cảnh Nhã Diễm không lên tiếng buông đũa xuống, đầy ghế dựa, không quay đầu đi về phòng mình.

Chỉ một cánh cửa thôi đã ngăn cách cô và căn phòng sáng ngời phía ngoài.

Cô ngước mắt lên nhìn cửa sổ sạch sẽ.

Trong phòng tối om, cho nên những ngọn đèn bên ngoài hắt vào đều có vẻ sáng ngời.

Tối đến trong tiểu khu, mỗi nhà đều mở đèn, có loại màu trắng, có loại màu vàng, còn mơ hồ thấy được bóng người đong đưa hay hình ảnh biến hóa từ TV.

Nhưng không phải mỗi ngọn đèn sáng trưng kia đều mang ý nghĩa hòa thuận vui vẻ.

Cô ngã xuống giường, cánh tay lót xuống đầu, quang ảnh trước mắt trở nên mơ hồ.

Di động trong túi còn siêng năng rung lên vài cái, cô có thể cảm giác được nhưng không còn sức lực nhìn xem là ai..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.