Cuộc sống của lớp mười một, trừ bỏ bị chuyện nhỏ xen giữa đêm trước khai giảng, bình bình đạm đạm mà trôi qua hơn mười ngày.
Trên bảng đen chi chít những công thức toán học, bên tai tràn ngập giọng đọc đặc trưng của giáo viên, Tô An dưới tình huống như thế gục xuống bàn, ngủ rất ngon.
Học sinh nữ bàn trước cột tóc đuôi ngựa, cô dựa vào ghế ngồi sau lưng, thỉnh thoảng muốn quay đầu ra sau xem, như là có chuyện gì muốn nói, nhưng không biết vì sao lại không biết nên nói thế nào, tóc đuôi ngựa vì động tác quay đầu của cô nên quét phải Tô An, quét qua làm mu bàn tay của cậu hơi ngứa.
Tề Văn Hiên đang làm bài theo ý nghĩ của giáo viên, không có chú ý đến những động tác này, ngược lại Tô An bị động tỉnh, mơ mơ màng màng "Ừ" một tiếng.
Sườn mặt cậu bị cánh tay của mình ép đỏ lên, ánh mắt mê mang, lúc ngẩng đầu vừa hay thấy bạn học nữ bàn trước quay xuống nhìn cậu, không khỏi sững sờ: "Làm sao vậy?"
Cậu biết tên bạn nữ này là Lư Hiểu Chanh, bạn cùng bàn là Mạnh Huỳnh, mặc dù hai người ngồi bàn trước mình nhưng giống như các cô vẫn luôn sợ hai bạn nam bàn sau, gần như không nói một câu dư thừa nào.
Tô An để tay lên ngực tự hỏi, trước kia cậu thường xuyên thích trêu chọc con gái, số người bị trêu đến khóc cũng không ít, thế nhưng đó đã là chuyện trước cấp ba, từ khi trở thành học sinh cấp ba chín chắn cậu đã không còn làm chuyện chỉ thằng nhóc xấu xa mới có thể làm rồi, càng không có đàn áp nhân dân trong lớp.
Hơn nữa cậu cũng không giống tên con rùa đã hung dữ còn suốt ngày bưng vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, Thẩm Trí đã từng nói, dù là lúc đánh người cậu cũng rất ít bày ra biểu tình hung ác, các cô sợ hãi cậu chắc chắn không phải do khuôn mặt và khí chất.
Như vậy, hai bạn nữ bàn trước âm thầm sợ hãi mình cũng chỉ có thể là do lời đồn đãi trong trường, không phải cậu chưa từng nghe qua, đại khái là đồn cậu là một tên ác bá, ai dám chọc đều bị đánh đến mẹ cũng không nhận ra.
Tô An rất oan uổng, tuy cậu cũng đánh không ít người đến mẹ cũng không nhận ra nhưng về cơ bản cậu vẫn là người dễ nói chuyện mà, những người kia đều là không có mắt thiếu đánh.
Lư Hiểu Chanh túm tay áo Mạnh Huỳnh, Mạnh Huỳnh cũng nhanh chóng quay đầu lại nhìn Tô An, hai bạn nữ trao đổi ánh mắt, cuối cùng vẫn là Mạnh Huỳnh mở miệng hỏi: "Cái kia, Tô An…… Tôi muốn hỏi một chút, kỳ nghỉ tháng mười một cậu có sắp xếp gì chưa?"
Tô An nghĩ nghĩ: "Không có."
"Tề Văn Hiên thì sao?" Một khi bắt đầu trao đổi, hình như tiếp tục sẽ không khó khăn như vậy nữa, Lư Hiểu Chanh cũng mở miệng hỏi.
"Không có." Tề Văn Hiên thu tầm mắt trên gáy giáo viên đang viết các bước giải đề toán học trên bảng đen về, trả lời.
Lư Hiểu Chanh thoáng cười, có thể do hồi hộp nên đôi má trở nên hồng nhạt, "Là như vầy, tôi là thành viên ban tổ chức của lớp, các bạn học cân nhắc tháng mười một cả lớp sẽ cùng đến chỗ nào gần đây để du lịch, tăng tình cảm lớp mới, tôi muốn hỏi các cậu có đi không?"
"A?" Tô An sửng sốt, "Dã ngoại mùa thu ư?"
"Chuyện này nhất định phải nói trong giờ học hả?" Lư Hiểu Chanh còn muốn nói gì đó nhưng Tề Văn Hiên đã ngắt lời cô, giọng điệu bình thường nhắc nhở, "Thầy đang nhìn các cậu."
Sau lưng hai bạn nữ chợt lạnh, nhanh chóng xoay người, quả nhiên nhìn thấy giáo viên dạy toán đã viết bảng xong, hai tay chống trên bục giảng, ánh mắt từ gọng kính đen sắc bén nhìn qua bên này.
"Lư Hiểu Chanh." Phấn viết của giáo viên cạch cạch trên bảng, trừng mắt điểm danh, "Sách giáo khoa của em ở bàn sau à, trong giờ học quay xuống làm gì? Tô An em cười cái gì mà cười, bản thân không học thì đừng làm phiền người khác! Còn em nữa Mạnh Huỳnh, em lên giải đề này lại một lần nữa!"
Răn dạy ba người liên tiếp, còn tiện tay tạo thành một màn giết gà dọa khỉ, tính tình thầy Tiêu vẫn như cũ vô cùng nóng nảy.
Ban nãy Mạnh Huỳnh hoàn toàn không nghe giảng, cắn cắn môi bất đắc dĩ đứng lên, quyết định trong lòng, đã chuẩn bị lên nhận lấy xử phạt công khai.
"Thầy ơi." Lúc này Tề Văn Hiên giơ tay đứng lên, cất giọng nói, "Đề lúc nãy em có một cách giải khác, có thể cho em lên giải một lần không?"
Tầm mắt của cả lớp đều tập trung về hàng phía sau, Tề Văn Hiên đứng giữa mấy chục ánh mắt, tay cầm quyển sách, vẻ mặt lạnh nhạt.
"A? Còn cách giải khác?" Lão Tiêu hào hứng, đẩy mắt kính lên, trên mặt cuối cùng cũng hiện ra nụ cười khen ngợi, "Được, để hạng nhất khối của chúng ta lên chia sẻ cho mọi người một chút. Mạnh Huỳnh em ngồi xuống! Bây giờ không để em lên lãng phí thời gian của mọi người, chú ý chút cho tôi!"
Mạnh Huỳnh được tự do, ngồi xuống nhẹ nhàng thở ra, cảm kích mà nhìn thoáng qua Tề Văn Hiên.
Tề Văn Hiên đi đến trước bảng đen, tùy ý lấy một viên phấn trắng đã dùng một nửa trên máng bảng, viết xuống chữ "Giải" đoan chính.
Sau đó, Tô An lại ngáp rồi nằm xuống, cho dù Tề Văn Hiên làm bài phía trên cũng không gợi nổi cho cậu chút hứng thú nào với toán học.
Không qua bao lâu, bên tai chỉ nghe thấy tiếng khen không ngớt của Lão Tiêu, còn có tiếng Tề Văn Hiên che đậy ý cười "Thật ra em còn một cách làm nữa."
Ở phương diện học tập, Tề Văn Hiên chưa bao giờ keo kiệt khoe khoang.
Đôi khi Tô An lại hoài nghi, anh cố ý thi điểm thấp vào trường này là để treo tất cả mọi người lên đánh à?
Nghỉ giữa tiết, tiếng người ồn ào, Lư Hiểu Chanh từ bàn trước xoay người lại nói với Tề Văn Hiên: "Vừa nãy xin lỗi nha, cũng cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi giải vây."
"Giải vây cái gì?" Tề Văn Hiên không chút để ý mở ly nước ra uống một hớp, "Tôi vừa lúc muốn làm đề mà thôi."
Mạnh Huỳnh cũng cười quay xuống: "Cảm ơn cậu, đúng rồi, chuyện vừa mới nói kia, các cậu cân nhắc một chút đi?"
Thật ra du lịch lớp là đa số bạn học cũng đã thương lượng xong, bọn họ thậm chí còn lập một nhóm, mấy người có lịch sử cá biệt vẻ vang như Tô An làm người ta không dám lại gần cũng không ở trong nhóm.
Nhóm người đó thương lượng một lát, cảm thấy tẩy chay bạn học không tốt lắm, quan trọng hơn là sợ mấy người đó sau này biết chuyện trong lòng không thoải mái liền tìm họ gây rối, bây giờ mới phái thành viên ban tổ chức đến hỏi bọn họ.
Tề Văn Hiên không quá hứng thú với loại hoạt động tập thể này, nghiêng đầu hỏi Tô An: "Cậu muốn đi không?"
"Mười một à……" Tô An chống cằm, suy nghĩ một lát, hỏi Mạnh Huỳnh, "Các cậu đã quyết định đi đâu chưa? Đi mấy ngày?"
"Ừm…… Cụ thể chỗ nào còn chưa quyết định, dù sao cũng xung quanh thành phố thôi." Mạnh Huỳnh trả lời, "Đi ba ngày, tạm thời từ ngày một đến ngày ba, mấy ngày sau có vài bạn học phải đi học bù, không có thời gian."
"Ngày ba, đây không phải là……" Tô An nói, nhìn Tề Văn Hiên.
"Cậu muốn đi thì đi." Tề Văn Hiên nói.
"Cậu đi không?" Tô An hỏi ngược lại Tề Văn Hiên.
Tề Văn Hiên cười nhẹ: "Theo lời cậu, tôi suy xét rồi."
Lư Hiểu Chanh và Mạnh Huỳnh nghe hai người nói chuyện, nhìn nhau, đều có cảm giác không nói nên lời.
Thấy Tô An còn do dự, Lư Hiểu Chanh nhỏ giọng giật dây nói: "Đi đi, khó có được cơ hội, sau này lớp mười hai có thể không có thời gian." Mạnh Huỳnh cũng nói, "Đi đi, nhiều người đi thì tiền bù vào sẽ ít hơn, không đi rất đáng tiếc."
Tô An nghe xong thì cười: "Nói như vậy, không đi là lỗ nhỉ?"
Khi cậu cười, vẻ mặt trên người thiếu niên như có ánh mặt trời, gượng mặt này vốn đã rất có lực sát thương, hai bạn nữ đối diện trực tiếp bị đánh thẳng vào tâm hồn, trên mặt lập tức ửng hồng.
Tô An gật gật đầu, một tay đặt lên vai Tề Văn Hiên, nghiêng đầu nói với anh: "Được rồi, đi chơi nhá? Dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi."
Tô An đã đồng ý, Tề Văn Hiên cũng liền đồng ý theo, hai người buộc chặt như hàng mua một tặng một trong siêu thị.
Lư Hiểu Chanh viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn biết hai ông chủ ngồi phía sau cũng không phải người khó ở chung, sau khi bày tỏ cảm xúc để bác bỏ tin đồn trong nhóm mới kéo hai người vào.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô An trong truyền thuyết ở trường: Ác bá hung tàn một phương
Tô An trong mắt bạn học bình thường ngồi trước: Học sinh dở lười nhác hư hỏng
Tô An trong mắt anh Hiên: Chỉ có hơi nghịch ngợm
【Bàn về kính lọc của anh Hiên rốt cuộc dày bao nhiêu】