Máu Đọng

Chương 41




Trì Phi vì chuyện của Thiệu Kính mà sứt đầu mẻ trán, cùng lúc lại phát hiện ra Cố An Ninh xuất quỷ nhập thần, thường không thấy đâu; anh ta không rõ cô gái này có chuyện gì phải quan tâm, chẳng nhẽ một chút cũng không quan tâm đến Thiệu Kính?

Thiệu Kính bị tạm giam đã mười bảy ngày, Trì Phi cuối cùng cũng không nhịn được mà nổi cáu: “Cô ta vẫn chưa đến thăm mày? Mày…”

Anh ta muốn nói lại thôi, cuối cùng lại thở dài: “Ảnh chụp đã điều tra được, người gửi là bạn Cố An Ninh, Lục Tiểu Trăn”

Thiệu Kính im lặng nghe, không tỏ ra ngạc nhiên, dường như kết quả này cũng không ngoài ý muốn.

Trì Phi khó tin mở to mắt: “Mày đã biết rồi? Không phải cũng biết ai là người chụp chứ?”

Thiệu Kính lắc đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về người đàn ông trước mặt, dù ở nơi thế này cũng không tỏ ra chật vật hay tuyệt vọng: “Không được nghi ngờ An Ninh, không phải là cô ấy”

Ánh mắt Trì Phi sâu thẳm, như phân tách được tất cả: “Mày lừa tao lại còn tự lừa bản thân, tao đã điều tra hạ nhân nhà họ Trang. Cố An Ninh từng đưa cho Lục Tiểu Trăn bảo quản một vật gì đó, vào đêm mày gặp chuyện không may thì Cố An Ninh đến lấy lại nhưng cũng không tránh được Lục Tiểu Trăn giở trò sau lưng.”

Thiệu Kính mím khóe môi, rất lâu sau mới đưa mắt lên: “Mày cũng nói, là Lục Tiểu Trăn làm”

Trì Phi cảm thấy chán ngán, oán hận cắn răng nói: “Mẹ mày, có phải mày làm Thiệu Đình lâu quá, quên mẹ luôn Thiệu Kính là người thế nào? Từ lúc nào mày vì loại đàn bà như thế mà trở nên không có tiền đồ, lừa mình dối người, chẳng phải kiểu của mày”

Thiệu Kính không nói lời nào, bình tĩnh ngồi yên.

Trì Phi kiên nhẫn thở dài: “Được, chuyện mày với cô ta tao không quản được, từ lúc bắt đầu đã không nhúng tay vào được. Không phải mày muốn bù đắp cho cô ta sao? Không phải mày nói mày không chịu được chuyện cô ta chỉ biết có Bạch Thuật Bắc, không nhìn đến mày sao? Sao giờ lại ra thế này…”

“Tao cũng không biết” – Thiệu Đình ngắt lời anh ta, giọng điệu trầm thấp, vẻ mặt chưa từng bình tĩnh lạnh nhạt đến thế - “Nếu sớm biết rằng tao sẽ đánh mất trái tim mình trong quá trình này, tao cũng sẽ không lựa chọn làm vậy. Yêu thương cô ấy thực sự quá mệt mỏi, tao chưa từng bỏ công sức nhiều như thế vì bất cứ chuyện gì, lần đầu tiên nghiện ngập đến thế, tiếc là cố đến đâu cũng chẳng có được”

Trì Phi nghẹn họng trân trối nhìn Thiệu Kính, anh ta chưa từng nghĩ Thiệu Kính cũng sẽ có vẻ mặt mất mát như thế, cứ như một đứa trẻ con tủi thân vì không được cho kẹo. Lúc trước kể lại thân thế của mình cũng không có vẻ mặt u ám như vậy.

Thiệu Kính cười cợt, mang phong thái du côn vài phần: “Rõ là buồn cười nhỉ? Cứ nghĩ mình không gì không làm được, nhưng mà kiểu gì cũng có một người cho mày nếm cảm giác thất bại trên đời này”

Trì Phi im lặng lắng nghe, cuối cùng không đành lòng chế nhạo: “Vì vậy, cô ta rời đi, thay đổi cả thế giới của mày”

Thiệu Kính không trả lời, hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng; thật ra có vài thứ trên đời này, sợ nhất là trong lúc mình không biết lại tiến sâu tới tận đáy lòng mình, lặng lẽ phát triển. Tựa như mối quan hệ này, anh vẫn tưởng mình là người dẫn dắt, cuối cùng lại đau khổ mà nhận ra rằng Cố An Ninh vẫn là người dẫn dắt mọi thứ.

Cô không yêu, mọi thứ đều đổ đi.

Trì Phi biết điều không tiếp tục, nói nữa cũng chẳng để làm gì, tình yêu vốn là chuyện chẳng có đạo lý. Mọi người đều có sự cố chấp riêng, người bên ngoài không bao giờ hiểu được.

Anh ta nói sang chuyện khác: “Chuyện lần này rất khó giải quyết, có lẽ nhà họ Trang đứng sau gây áp lực, mày còn phải ở trong này một thời gian nữa”

Thiệu Kính nhún vai: “Cũng chả phải lần đầu đi vào”

Trì Phi bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu đối với Cố An Ninh mày cũng bình tĩnh thế này thì chuyện của bọn mày đã thoải mái hơn rất nhiều. Nhược điểm cả đời của mày chính là Cố An Ninh”

Thiệu Kính mỉm cười, trong mắt có chút mất mát.

Trì Phi có thể nhận ra rằng Thiệu Kính vẫn để ý chuyện Cố An Ninh không đến, nhịn không được đánh đòn phủ đầu: “Mày đã biết cô ta không yêu mày, nếu ảnh là do cô ta chụp, lần này ra thì cố mà lo chuyện tương lai của hai người đi. Cưỡng cầu nói chung cũng chẳng tốt đẹp gì đâu”

Thiệu Kính nhíu chặt mi, không đáp lời.

---

Mấy ngày sau đó tòa mới bắt đầu thẩm vấn, Trì Phi bỗng dưng nhận được điện thoại của Cố An Ninh, nói rằng cô đã tìm thấy người chụp ảnh, hơn nữa người đó có thể khiến Thiệu Đình thoát tội.

Trì Phi không nghĩ cô sẽ tận tâm hết sức vì chuyện của Thiệu Kính, còn muốn hỏi thêm thì Cố An Ninh đã cúp máy.

Cô gái này đúng là bị Thiệu Kính làm hư rồi, lúc Trì Phi nghĩ như vậy, suy nghĩ về Cố An Ninh lại có chút thay đổi. Có lẽ cô ta đối với Thiệu Kính cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm, chung quy là do Thiệu Kính từng ép buộc quá đáng, không thể bỏ qua ngay cũng là bình thường.

Đến ngày mở phiên tòa, Trì Phi lái xe đón Cố An Ninh, nhưng cô gái này lại nói mình có việc không đi được!

Trì Phi có tốt tính đến đấy cũng dựng hết cả lông cánh lên: “Cô đúng là chẳng có tí tình cảm nào với cậu ta, đến lúc này còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện nó bị tuyên án?”

Cố An Ninh im lặng, mặc kệ Trì Phi nổi cáu thế nào cũng không nói thêm.

Trì Phi cuối cùng cũng chẳng làm gì được cô, đạp cửa bỏ đi thật nhanh, trước khi đi còn cười nhạt nói lại một câu: “Chuyện dở nhất đời Thiệu Kính hẳn là gặp cô mới đúng”

Cố An Ninh quay lưng về phía anh ta, nhấc hai tay để lên gối rồi đứng lên, khớp xương vì nắm chặt tay mà trắng bệch, lưng thẳng tắp, từ đầu đến cuối chỉ im lặng không giải thích gì.

Lúc mở phiên tòa, Thiệu Kính hơi đảo mắt nhìn qua thính phòng, Trì Phi thông cảm liếc anh một cái, từ xa hai người đã đọc được tin tức từ ánh mắt. Lông mi phủ xuống che giấu đôi mắt âm u kỹ càng, dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, anh vẫn không thể không có cảm giác mong chờ.

Phiên tòa thẩm vấn diễn ra được một phần ba thời gian, quan tòa tuyên bố có nhân chứng ra tòa, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa, cửa gỗ từ từ mở ra, người đi vào lại làm cả Thiệu Kính và Trì Phi sửng sốt.

Cố An Ninh bình tĩnh trước ánh mắt của bao nhiêu người, từng bước từng bước một tiến về phía ghế nhân chứng.

“Vì thế ảnh này là cô chụp?” – Ánh mắt sắc bén và uy nghiêm của luật sư ẩn giấu sau cặp kính, hơi lạnh lẽo – “Cố tiểu thư, cô có biết lời cô nói bây giờ có ý nghĩa gì không? Cô phải chịu trách nhiêm với tất cả lời nói của mình trước pháp luật”

Cố An Ninh nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi biết, nhưng ảnh là do tôi chụp, đã qua photoshop”

“Vì sao cô lại làm thế?” – Luật sư đánh giá cô, sắc bén đưa ra câu hỏi – “Cô đã gửi ảnh cho cảnh sát, tại sao bây giờ lại muốn ra tòa thừa nhận, không biết như thế mâu thuẫn à?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Cố An Ninh trắng bệch, cô không dám nhìn về phía Thiệu Kính, nhưng không ngẩng đầu lên vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của đôi mắt đen thẳm ấy.

Cô cắn chặt môi đến sắp chảy máu, lại vẫn kiên định nhìn luật sư Phương: “Lúc đó tôi tình cờ ở Hoàng Hôn, chuyện này trợ thủ Diệp Cường của Thiệu Đình có thể làm chứng. Ảnh tôi chụp vốn không phải như thế, tất cả đều đã qua photoshop”

“Giấu tên gửi ảnh cho cảnh sát, là vì tôi không chịu được sự uy hiếp và ép buộc của Thiệu Đình. Nhưng qua bố tôi, tôi biết được Thiệu Đình từng giúp đỡ ông ấy, vậy tôi cảm thấy lương tâm cắn rứt, muốn nói ra sự thật”

Luật sư cười cười, đương nhiên không tin lý do của cô.

Cố An Ninh hơi vênh mặt lên, kiêu căng nói: “Ảnh qua photoshop, không dùng kỹ thuật phân tích thì khó nhận biết, tôi hy vọng cảnh sát có thể cẩn thận kiểm tra lại ảnh”

“Tôi nhớ không nhầm thì cô không phải chuyên về máy tính, kỹ thuật tốt như thế thật à?”

Đối với sự chỉ trích cố ý từ luật sư, Cố An Ninh bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên tay nghề tôi không tốt như thế được, nhưng tôi có thể tìm người giúp. Hơn nữa tôi cũng có thể cung cấp ảnh gốc để so sánh”

Luật sư nheo đôi mắt sắc bén, cuối cùng nhếch mép: “Hy vọng cô có thể chịu trách nhiệm với tất cả lời nói của mình”

“Đương nhiên”

Đến lúc sắp rời đi Cố An Ninh mới có dũng khí nhìn Thiệu Kính một lần, ánh mắt giao nhau, ngắn ngủi mấy giây thôi nhưng trong mắt anh có gì cô cũng không nhìn được.

Ánh mắt anh bình thản, tựa như đang nhìn một người qua đường nào đó.

---

Cố An Ninh không rõ mình đã đi ra cửa chính thế nào, ánh mắt thống khổ mà âm trầm của Thiệu Kính cứ lởn vởn trong đầu cô. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình để ý đến ánh mắt của anh như thế, trước kia là không để ý hay không thấy được? Đáng tiếc tất cả đều đã muộn rồi.

Ngày hôm sau cô vẫn một mình đi gặp Thiệu Kính, vốn tưởng anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại đồng ý.

Hơn một tháng rồi Cố An Ninh chưa gặp anh, tim có hơi rộn ràng, nói chuyện cũng không được lưu loát: “Anh…anh có khỏe không?”

Thiệu Kính gật đầu, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi đôi mắt lo lắng của cô, lúc mở miệng giọng nói hơi khàn: “Em hận tôi đến thế?”

Bàn tay giấu dưới gầm bàn của Cố An Ninh đã nắm đến bấu cả vào da thịt, ánh mắt đau khổ của Thiệu Kính khiến cô thật đau lòng, suýt nữa cô không khống chế được mà nói hết tất cả những lời từ đáy lòng mình cho tôi biết.

Cô trầm ngâm, cố gắng tìm lời thích hợp, tiếc là chưa nói ra thì người đối diện bỗng dưng cười lạnh lùng ra tiếng: “Cũng tốt, một khi đã như vậy, để tôi nói cho em một chuyện. Em đã nói muốn hiểu tôi, đây chính là lúc thích hợp”

Cố An Ninh nhìn đôi mắt lạnh lẽo của tôi, bỗng dưng thấy lạnh cả sống lưng.

“Biết người đàn ông bị tôi chặt ngón tay ở bar Hoàng Hôn là ai không? Vì sao tôi lại làm thế?” – Giọng nói trầm thấp nghe thật êm tai, nói chuyện kinh khủng mà vẻ mặt lại có thể rất dịu dàng cười nói, nhưng dưới vẻ dịu dàng ấy lại là một mạch nước ngầm đang chảy, có thể phun ra bất cứ lúc nào.

Cố An Ninh căng thẳng nuốt nước bọt, móng tay cào lên mặt bàn, ánh mắt dừng ở bờ môi nhợt nhạt của tôi, chờ đợi từng từ một: “Có nhớ tôi bảo tôi hối hận hai chuyện không? Một chuyện khác chính là… Nhiều năm trước tôi vô tình cưỡng hiếp một cô gái”

Cố An Ninh trợn ngược mắt, in đậm hình ảnh Thiệu Kính lạnh lùng vô tình.

Tôi không hề dừng lại: “Kẻ tôi xử lý chính là kẻ đã hãm hại tôi, nếu không phải tại hắn thì tôi sẽ không trêu chọc cô gái kia. Cũng sẽ không nghĩ đến chuyện gặp lại để bù đắp cho cô ấy, không phải giữ cảm giác áy náy với cô ấy, bây giờ cũng không bị cô ấy tính kế… Em nói xem, cái tay kia, có nên giữ không?”

Cổ họng Cố An Ninh như bị bóp nghẹt, cô khó tin nhìn người trước mặt, lúc sau mới nói: “Là anh?”

Cô không nhớ rõ kẻ đó, hiện giờ nhìn đôi mắt ấy, đôi mắt mang theo cảm giác ám ảnh đó, thật là giống nhau!

Thiệu Kính lạnh lùng gật đầu.

Cố An Ninh nghiến răng, cố gắng không run rẩy: “Từ ngày đầu tiên em gặp anh, anh đã che giấu chuyện này?”

Thiệu Kính im lặng vài giây, không chút do dự thừa nhận: “Đúng”

“Tưởng là bù lại, vì sao…lại muốn nói chuyện yêu đương với em?” – Những lời này của Cố An Ninh dường như rất vô nghĩa; như là tự hỏi hơn là hỏi tôi.

Cô chẳng trông đợi chuyện Thiệu Kính sẽ trả lời, hoặc là, thật ra sợ đáp án.

Quả nhiên Thiệu Đình rất bình tĩnh, nói từng từ rõ ràng: “Em cũng biết đàn ông đều có dục vọng chiếm giữ, thứ tôi đã dùng qua thì là của tôi, thấy em để ý người đàn ông khác như thế tôi không thoải mái”

Cố An Ninh mở to mắt, ngây dại nhìn tôi, giờ phút này Thiệu Kính thật là xa lạ. Cô không lúc nào hiểu được tôi, thật ra khi nào mới là thật, khi nào mới là giả, cô hoàn toàn không cảm nhận được.

Người đàn ông này, quá đáng sợ.

Thiệu Kính nhìn đôi mắt mở to của cô mang theo một tia thất vọng, trong lòng bỗng thấy xoắn xuýt bất thường, cảm giác như tự ngược, cô đau đớn thì mình cũng vô cùng đau đớn: “Chẳng nhẽ em không hiểu, chuyện em và Bạch Thuật Bắc lúc trước tôi thật sự nghĩ như thế nào sao? Tôi là mẹ nuôi của em chắc? Cố An Ninh, tôi đã nói với em rất nhiều lần, nhiều chuyện phải động não đi chứ”

Cuối cùng nước mắt của Cố An Ninh cũng rơi xuống, cô nhìn Thiệu Kính, không hề né tránh, nước mắt cứ thế chảy xuôi, để anh thấy: nước mắt này là vì anh mà rơi. Cô cắn môi, thản nhiên cười: “Đúng là thời điểm hợp lý để em hiểu anh, may thật đấy, không quá muộn”

May là không giao trái tim mình ra, bằng không đúng là tự chuốc nhục vào thân.

Sau khi Cố An Ninh rời đi, Thiệu Kính ngồi im không động đậy, anh không biết mình bị làm sao, tự nhiên vào lúc dở tệ này lại đi nói hết sự thật.

Hình như cô rất buồn, lúc rời đi, bóng dáng gầy yếu ấy như viên đá đè lên ngực anh. Thiệu Kính hơi cúi người, đặt tay lên trái tim, đau hơn bản thân nghĩ rất nhiều.

Cố An Ninh rảo bước trên đường phố nhộn nhịp, nước mắt ào ào rơi xuống, lòng bàn tay bị bấu đến đau nhức, xuất hiện vết sẹo dài, là do mấy ngày trước cô tự tạo lúc tạo lại ảnh chụp…

Giờ nhìn đến, thật là châm chọc…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.