Máu Đọng

Chương 1




Từ siêu thị đi ra, bị một luồng khí nóng phả vảo mặt, Cố An Ninh lau mấy lớp mồ hôi dính trên trán, rồi lại cúi xuống kiểm tra một lượt đồ mới mua xem đồ dùng hàng ngày đã đủ chưa, sau đó bước đi về phía ga tàu.

Năm nay trời nóng một cách bất thường, rõ ràng đã qua tiết thu phân nhưng trời vẫn nóng kinh khủng.

Cô mới đi được vài bước mà toàn thân đã ướt sũng, lại cảm thấy lạnh cả người từ phía sau, chính là cảm giác bị theo dõi rất rõ rệt…

Cố An Ninh dừng bước, quay đầu lại, người thì vội vã, người thì lạnh lùng, hoặc có người mặt không thể hiện cảm xúc gì đi ngang qua; trời quá nóng, ai cũng có vẻ bực bội ức chế.

Cô biết mình hơi nhạy cảm, ba tháng qua mỗi ngày đều trôi qua trong chờ đợi lo lắng, đại khái cũng là vì trong lòng có chút sợ hãi; cảm giác này đã kéo dài ba ngày nay.

Nghĩ lại, nếu thực sự bị theo dõi sát sao, sao có thể bình tĩnh được? Cũng phải xảy ra chuyện gì đó mới đúng với tính tình của người đó chứ?

Cố An Ninh khẽ thở dài, đổi tay xách đồ, mắt nhìn vào ngón tay bị tì sưng đỏ lên, bất đắc dĩ cười cười: “Cố An Ninh, mày cho là mày vẫn còn đang sống sung sướng an nhàn như trước kia sao?”

Muốn tập sống một mình, ba tháng, khó có thể thích nghi được.

Cô tìm ga tàu gần nhất để về nhà. Thành phố này cô không quen thuộc lắm, mỗi lần ra khỏi cửa cũng không dám đi quá xa, chỉ dám đi dạo chỗ mấy tòa nhà gần đó, siêu thị này là bà chủ nhà chỉ cho. Vì vậy, quay về chỗ nhà trọ cũng không mất quá nhiều thời gian. Cố An Ninh bỏ tất cả đồ vào tủ lạnh rồi ngồi lên ghế salon uống nước.

Nước lọc với đá vụn chảy xuống họng, cảm giác rất thoải mái, tựa như trong phòng chỉ nghe thấy tiếng nuốt của cô. Cố An Ninh ngồi ngây người trên ghế salon, đầu óc thả lỏng lại nhớ về chuyện xảy ra từ ba tháng trước, ngực không khỏi nhói lên.

Sao mọi chuyện lại tự nhiên thành ra như vậy?

Có tiếng chuông cửa vang lên, toàn thân cô đông cứng lại, cảnh giác hỏi “Ai đấy?”

Tiếng chuông cửa tiếp tục vang lên, còn lại vẫn yên tĩnh như không có ai tồn tại.

Lưng Cố An Ninh cứng đờ, xương quai xanh trũng sâu xuống vì căng thẳng, cô đi đến cửa ra vào ở phía xa, ánh mắt đề phòng sợ hãi giống như đang nhìn thấy một cái gì đó rất đáng sợ

Thời gian, tựa như vì sợ hãi, mà kéo dài ra, giống như từng phút từng giây đều lâu hơn bình thường, cuối cùng ngoài cửa vang lên một tiếng nói sốt ruột: “Nhanh lên một chút”

Cố An Ninh nhớ lại số sách tham khảo mình mua, đáng ra đến rồi, sáng nay cô đã xác nhận nên không thể có chuyện nhầm được. Lúc này cô mới thả lỏng nắm tay, dấu móng tay đã in rõ trong lòng.

Vừa mở cửa đã thấy người chuyển phát nhanh cố giấu ánh mắt bực bội, Cố An Ninh cũng không để ý nhiều, nhanh chóng ký nhận, vội vàng nói “Cám ơn” rồi đóng cửa.

Người chuyển phát nhanh cau mày, dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn cô, nói “Hàng”

Thì ra cô ký xong mà quên lấy hàng, Cố An Ninh xấu hổ cười cười, vươn tay ra lấy, không những thế còn là vươn tay qua khe cửa để lấy, mày của người chuyển phát càng nhíu chặt hơn.

Chắc là nghĩ cô bị điên đi.

Cố An Ninh nhận hàng, không dám nhìn đối phương thêm chút nào vội vàng đóng cửa, nhưng một giây sau một bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng đưa ra chặn cánh cửa đang đóng lại, cực kỳ nhanh và chuẩn xác.

Cố An Ninh không chỉ kinh ngạc mà còn run rẩy, dường như cô biết rõ đây là tay của ai.

Mà bàn tay kia có quá nhiều tội ác, nàng không thể nào quên được

—–

“Cút đi, không tôi báo cảnh sát đấy”

Cố An Ninh thở gấp, lý trí quay về trong nháy mắt, ý nghĩ đầu tiên chính là đóng cửa lại rồi báo cảnh sát. Nhưng hiển nhiên là sức của cô không uy hiếp được tí nào, đối phương nhanh chóng đẩy cửa mở ra.

Cô choáng váng lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt đột nhiên chạm vào ánh mắt anh ta.

Vẫn là đôi mắt đen sâu không lường được, hẹp dài mà sáng rõ, thoạt nhìn như hiền lành vô hại, đáng tiếc là cô đã từng chứng kiến dáng vẻ đáng sợ hơn của anh, bằng không… thật sự vẫn cứ tiếp tục bị lừa như vậy.

Cố An Ninh nắm chặt tay, lùi đến khi chạm vào bàn trà mới dừng lại.

Người đàn ông đó chỉ đứng ở cửa ra vào, nhìn nàng không chớp mắt, năm giác quan của anh ta không thể hiện ra bất cứ cảm xúc nào, vui vẻ hay buồn bực, trước nay anh đều giấu kín.

Phía sau anh ta còn có hai người đàn ông cao lớn mặc Âu phục màu đen, vươn tay ra chặn người chuyển phát nhanh đang định can thiệp. Bọn họ cúi xuống nói với người đó vài câu, không hề uy hiếp bằng vũ lực, chàng trai đó rời đi không quay đầu lại trong ánh mắt của Cố An Ninh.

Người đàn ông vẫn đứng ở cửa ra vào, ánh mắt hoàn toàn hướng thẳng vào người cô, khiến cho Cố An Ninh hoảng sợ, giống như cảm giác bị rắn độc liếm từng tấc da trên thân mình.

Rèm bị gió thổi tung lên, khuôn mặt vốn lạnh như băng bỗng hiện lên ý cười: “Đùa vui không? Tôi tới đón em”

Cố An Ninh càng sợ hơn, tay đã chạm đến điện thoại bàn phía sau lưng. Cô không có điện thoại di động, bởi vì không có ai để liên lạc, hơn nữa cũng sợ bị anh tìm được.

Nhưng hy vọng của cô cũng nhanh chóng bị anh dập tắt, dường như anh rất thích thấy bộ dạng hoảng loạn của cô.

“Nếu em định gọi điện thoại, tôi nghĩ tôi phải nhắc em rằng đường dây điện thoại tầng này bị hỏng”. Giọng nam trầm thấp có vẻ đe dọa, lại giống như có lòng nhắc nhở, rõ ràng có vài phần yêu chiều.

Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi lại hạ tay xuống: “Thợ sửa chữa đang đến, còn 15 phút, cho nên An Ninh à, không thể lãng phí thời gian được”

Cố An Ninh cả kinh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhìn anh không thể tin được, lập tức nghĩ đến năng lực của anh, nếu muốn động thủ khiến cô không thể động đến điện thoại không hề khó khăn

Cô tuyệt vọng nhìn anh, có chút không cam lòng: “Thiệu Đình, rốt cuộc anh muốn gì?”

Lông mày đen như mực của anh hơi chau lại, thân hình to lớn chặn ở cửa ra vào, dường như anh cũng đang tự hỏi vấn đề này, cuối cùng lại nở nụ cười nhàn nhạt, không trả lời mà xoay người đóng cửa lại.

Không gian chỉ còn lại hai người bọn họ, Cố An Ninh cảm thấy sợ hơn, những chuyện không tốt trong quá khứ giống con quái vật to lớn đang há cái mồm như chậu máu, nhìn cô chằm chằm khiến người cô mềm nhũn.

Những giọt mồ hôi căng thẳng đọng trên mũi cô, cổ họng căng cứng, nhưng đằng sau không thể lùi được nữa, cô chỉ có thể nắm chặt mép bàn nhìn anh lại gần.

Thiệu Đình từng bước một đi về phía cô. Anh rất cao, dường như đang quan sát toàn bộ con người cô, lúc này trông anh giống như đang nhìn con mồi đã ngã vào bẫy rập, hứng thú, hưng phấn.

Cố An Ninh trừng mắt, không khí xung quanh tựa hồ vì anh đến gần mà trở nên loãng hơn, chuyện xảy ra tiếp theo có phần ngoài dự đoán, khi một chiếc còng tay lạnh lẽo khóa vào cổ tay cô, kinh ngạc hơn, phần còng bên kia lại bị anh khóa vào cổ tay mình.

Cố An Ninh khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng nhiều hơn vẫn là tức giận vì bị sỉ nhục.

Anh đang xem cô là thú cưng sao?

Ánh mắt trầm tĩnh của Thiệu Đình nhìn chiếc cổ tay trắng nõn của cô, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, mang theo một loại ma lực khiến người ta như bị thôi miên: “Đã cho em tự tại ba tháng, giờ là lúc trở về rồi.”

“…”

—–

Mãi cho đến khi bị anh mạnh mẽ mang lên xe, Cố An Ninh vẫn không cách nào lý giải được, sự cao ngạo gần như nhân từ trong lời nói của anh rốt cục là xuất phát từ đâu? Giống như đương nhiên anh là chúa tể sinh mạng của cô, là thượng đế của cô.

Cố An Ninh phẫn hận nhìn anh một cái, người đàn ông bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên lại chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt hai người bất ngờ gặp nhau, Cố An Ninh không hề cảm thấy bối rối hay e ngại, chỉ cố chấp nhìn anh: “Rốt cục là anh muốn gì? Tôi không muốn trở về, tôi chỉ muốn sống ở thành phố này, đồng thời, cũng không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Khuôn mặt Thiệu Đình lúc này nhìn không ra vui giận, chỉ trầm mặc liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang căng lên và đỏ lựng của cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch, lạnh nhạt nói một câu: “Ba em thì sao? Cũng không muốn gặp à?”

Cố An Ninh hơi rũ mi, cắn chặt môi không để ý lời uy hiếp của anh, nhưng mà vẫn phải bi ai thừa nhận, điều kiện này thật hấp dẫn.

Đây là chuyện duy nhất vẫn thường quấn lấy cô trong mỗi giấc mơ thời gian gần đây, có thể thấy được cô rất bận tâm đến điều này.

Thiệu Đình nhìn sự do dự chợt lóe lên trong mắt cô, không nhịn được vươn tay ra, lúc này còng tay phát ra tiếng động loảng xoảng, tiếng động này như bừng tỉnh ký ức trong đầu cô, cô cứ như chim sợ cành cong vội rụt mình lại.

Ánh sáng lạnh vút qua đôi con ngươi tối đen của Thiệu Đình, bàn tay kia vẫn còn ngừng hờ hững giữa không trung.

Cố An Ninh thật sự sợ anh, có lẽ là nên nói, cô sợ anh đến gần mình.

Thiệu Đình người này, ưu điểm và cũng là khuyết điểm duy nhất chính là lòng quyết tâm rất mạnh, anh muốn đụng vào người cô, như vậy, động tác này phải được hoàn thành, quá trình ra sao anh cũng không cần để ý, cái anh mong muốn chính là kết quả mà thôi.

Cho nên anh không chút để ý đến sự kháng cự của cô, bướng bỉnh vươn bàn tay dày rộng đặt lên đỉnh đầu cô, vuốt nhẹ sau đó cầm đuôi tóc của cô lên mà chơi đùa.

“Dù tôi có lừa em, em cũng chỉ có thể tiếp nhận, không được cãi lại, phải tin tưởng vào tôi.”

Người đàn ông này luôn có bản lĩnh khiến cô nhiều lần rơi vào vũng lầy tuyệt vọng, toàn thân Cố An Ninh run rẩy cảm nhận đầu ngón tay lạnh lẽo của anh, một đường đi qua bờ vai, sự lạnh lẽo của nó khiến máu dịch trong người cô như bị ngưng trệ.

Đôi tay này rất đẹp, thon dài sạch sẽ, đốt ngón tay rõ ràng, nhưng mà nó và chủ nhân của nó đều như nhau, không có một chút ăn khớp gì cả. Tay anh di chuyển xuống dưới lớp váy của cô, một giây tiếp theo bỗng dưng đẩy mép quần lót của cô qua, không hề báo trước mà đi vào trong cơ thể cô.

Không có dạo đầu không có âu yếm, chỉ có sự xâm nhập đầy khô khốc, không ngừng đi vào trong, vết chai trên ngón tay anh khẽ miết vào khiến dưới thân của cô nóng lên hừng hực.

Sự ẩn nhẫn trên mặt của Cố An Ninh hầu như tan vỡ: “Thiệu Đình!”

Trên mặt anh vẫn chưa hề nhuốm màu tình dục, đáy mắt đen chìm khó hiểu, lời nói bên tai cô tràn ngập áp lực khiến không ai xen vào được: “Đây là nghiêm phạt vì em đã chống cự anh, An Ninh, anh không muốn có lần sau, nhớ kỹ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.