Mật Thê

Chương 4




Bởi vì cả đêm không thể ngủ, Phương Đề Lê mãi gần sáng mới mệt nhọc mà thiếp đi. Không biết có phải do mệt mỏi quá hay không mà Địch Ấp Chấn rời giường đi làm lúc nào cô cũng không hay.

Đợi đến khi cô thức dậy đã là 10 giờ rưỡi.

“Di, hôm nay không để lại giấy sao?”

Cô ngồi trên giường nhìn tủ đầu giường, sau đó tìm kiếm dưới gối, không phát hiện tờ giấy nào. Bình thường sau khi cô về nước bởi vì quan hệ với anh mà mệt mỏi nên sẽ ngủ dậy trễ, trước khi đi làm anh đều để lại cho cô một tờ giấy nhắn. Có đôi khi nói cho cô biết trong tủ lạnh có đồ ăn, có đôi khi nói hôm đó sẽ về nhà đúng giờ, hay đôi khi muốn cô ra ngài gặp anh.

Cô tựa hồ đã quen như vậy, ở nhà không dùng đầu óc nhiều lắm, anh sẽ giúp cô an bài mọi thứ, bao gồm hai người muốn ăn cái gì, muốn đi nơi nào.

Cô đến bây giờ vẫn không nghĩ tới, nếu anh không làm cái gì, cô sẽ trải qua một ngày thế nào?

Hiện tại xem mặt bàn trống rỗng, lại nhìn đến một bên giường trống trải, cô nhịn không được đi qua nằm trên gối anh, nhắm mắt lại, cảm giác hơi thở của anh.

Có lẽ là vì đêm qua có chút không thoải mái, hôm nay cô lại không nhân được tờ giấy nào nên cảm thấy mất mát. Một loại cảm giác tịch mịch cô đơn làm cô cứ nằm trên giường không muốn cử động.

Kỳ thực cô cũng cảm giác mệt mỏi.

Nửa năm qua, cô cố gắng làm dáng vẻ một người vợ xứng đôi với anh, cố gắng làm việc tiến lên, mong đợi bản thân có thể thành một người dẫn đoàn thành công. Dù sao ai cũng có sở trường riêng, không thể giống Địch Ấp Chấn quản lí một công ty to như vậy, nhưng cô biết dẫn một đoàn người xuất ngoại như thế nào, làm cho mọi người có được chuyến du lịch vui vẻ.

Cho nên cô liều mình làm việc, chỉ sợ hơi chút dưng lại sẽ kéo xa khoảng cách với anh. Nhưng quay đầu ngẫm lại, cô thực sự đã kéo gần khoảng cách sao? Nghĩ đến chuyện hôm qua xảy ra tại công ty, trong lòng cô lại khổ sở.

Nhưng loại tâm tình này nên nói với anh thế nào đây?

Anh chưa từng nói qua cô không xứng với anh. Mà tâm tình của anh nhất định rất khó lí giải, đối với một người tài giỏi như anh mà nói, cô cố gắng nửa ngày nhưng không thể đạt được hiệu quả như dự định, hẳn là chuyện rất khó coi.

Cô không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, chỉ nhìn một cái liền có cảm tình với anh, nhưng cô bao giờ nghĩ đến việc cô cùng anh có thích hợp với nhau hay không…

Lúc đó trời rét lạnh, cô đi mua nước tương cho mẹ, trên người chỉ mang theo năm mươi đồng. Kết quả chỉ đủ mua một chai tương nhỏ. Chính là sau khi mua xong lại dư năm đồng, tiền xu trong túi cùng chìa khóa va chạm nhau thật khó chịu, vì vậy cô quyết định mang năm đồng này ra xài luôn.

Cô ở cửa hàng tùy tiện cầm lấy vài món, đầu tiên là Yakult, phát hiện không đủ tiền mua Yakult lại thả trở về. Cuối cùng chọn một viên trứng luộc nước trà mà tính tiền, không nghĩ tới bi kịch lại xảy ra…

“Tiểu thư, chỉ lấy một viên trứng luộc nước trà sao?” Nhân viên cửa hàng hỏi lễ phép.

Bởi vì thời tiết rất lạnh nên cô chỉ gật đầu trả lời, dùng sức cắn một ngụm trứng còn nóng hôi hổi, không nghĩ đến nhân viên cửa hàng nói tiếp một câu khiến cô thiếu chút nữa mắc nghẹn.

“Như vậy tổng cộng 7 đồng, tiểu thư.”

“7 đồng? Đổi giá khi nào vậy?” Trong miệng cô đầy trứng, một tay giữ túi tiền chỉ còn năm đồng, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Một viên không phải năm đồng sao? Nói tăng giá liền tăng giá? Thật sự hơi quá đáng.

Ánh mắt cô đảo qua lúc này mới phát hiện bên cạnh nồi trứng có biển giá nhỏ - Trứng luộc nước trà 7 đồng.

Xong rồi, thảm, làm sao bây giờ? Cô muốn mặt dày cũng không được, đã cắn trứng rồi. Chẳng lẽ nói mình chỉ cắn một ngụm nên tính hai đồng, phần trứng còn lại đem trả sao?

Đang lúc cô dùng sức suy nghĩ muốn tìm phương pháp thoát khỏi tình cảnh này thì người xếp hàng phía sau đem đồ để lên bàn tính tiền.

“Tính cùng với cô ấy.” Âm thanh thuần hậu vang lên, tiếp theo là một trăm đồng đưa đến trước mặt nhân viên cửa hàng.

“Ai cùng với anh......” Nghe được âm thanh xa lạ, cô nhanh chóng quay lại muốn phản bác, nhưng khi xoay lại thì cả người đều ngây dại.

Một người đàn ông cao tao, diện mạo nhã nhặn, có một loại mị lực không nói nên lời, làm cô nhìn không chớp mắt.

Ngay lúc cô sững sờ, người đàn ông đã thanh toán tiền xong, xoay người trở ra.

Cô lại ngây người hai giây, lúc này mới phát hiện mình đã được giải vây khỏi tình huống khó xử.

“Tiên sinh, đợi chút, đợi chút!” Phương Đề Lê cắn trứng luộc nước trà nhanh chóng đuổi theo. Ở thời tiết giá lạnh này, miệng cô đầy trứng, điên cuồn đuổi theo một người, bộ dáng kia nói xấu quả thật có chút xấu.

Người đàn ông ngừng lại ở ven đường, buồn cười nhìn hành động kì quái của cô.

“Cái kia...... Tôi nợ anh 7 đồng.” Cô thở phì phò, thiếu chút bị nghẹn trứng, lúc này mới phát hiện hành vi của mình có bao nhiêu ngu xuẩn.

Trời ạ, cô cư nhiên trước mặt người đàn ông đẹp mắt này làm ra chuyện ngu xuẩn như thế?! Thật muốn đâm đầu chết đi. Hôm nay ra đường không coi ngày sao? Cô căn bản không nên xuất môn a.

“Không có gì quan trọng.” Địch Ấp Chấn khi nói chuyện thanh âm đè nén ý cười. Một màn anh được nhìn thấy thì cho dù trả mười cái trứng luộc nước trà anh cũng thấy đáng giá.

“Không được, không được, tôi trả anh năm đồng trước, phần còn lại sẽ trả sau, có thể nói cho tôi biết làm sao để gặp anh không?” Dám cười cô? Phương Đề Lê kiên trì lấy năm đồng trong túi nhét vào tay đối phương.

Nhìn năm đồng trong tay, còn vẻ mặt đắc ý cười hề hề của cô, quả thực không thể nén nhịn, anh cười haha lên. Đã thật lâu không vui vẻ như vậy!

“Cô cố gắng muốn trả tiền tôi, không phải là thích tôi chứ, muốn tìm cơ hội gặp lại sao?” Anh nhịn không được nói đùa.

Cô cũng nâng cao khẩu khí. “Anh làm sao mà biết?!”

Câu trả lời này làm cho hai người đồng thời ngây ngẩn. Mà mặt cô trở nên đỏ hồng, ánh mắt anh lại có chút đăm chiêu.

Ngay lúc cô cảm thấy mình sắp mất mặt đến chết, anh lại nói, “Ngay tại nàng cảm thấy chính mình sắp bởi vì mất mặt mà khi chết, anh nói: “Cô đưa tôi số điện thoại, chờ khi nào tôi rảnh sẽ gọi.”

“A?” Cô hoàn toàn không nghĩ tới nhận được đáp án như vậy.

“Không muốn? Hay cô không muốn trả hai đồng kia? Cũng có thể, dù sao tôi cũng không nghĩ đòi cô 7 đồng này.” Anh nhìn như vô tình nói.

“Không không không, nợ tiền phải trả tiền là đương nhiên, huống chi anh giúp tôi thật là đại ân!” Cô cứ ngốc vù vù mà đem số điện thoại đưa anh.

Cuối cùng lại ngốc vù vù mà trở thành vợ anh.

Từ hồi ức tỉnh lại, Phương Đề Lê mới phát hiện cho chưa từng hỏi anh vù sao giúp cô trả tiền trứng luộc nước trà, cho dù là người tốt, 7 đồng cũng không có gì, nhưng theo hiểu biết của cô về anh sau này, Địch Ấp Chấn sẽ không đi quản những chuyện như vậy.

Cô không biết tại sao anh giúp cô, không biết vì sao anh gọi điện thoại cho cô, càng không hiểu vì sao lại quyết định lấy cô. Anh thích cô sao? Điều cô không hiểu là, anh có rất nhiều đối tượng để lựa chọn, sao lại chọn cô?

Lúc này bụng khẽ reo, mới cảm giác bản thân đói bụng. Do dự một hồi cô bắt lấy điện thoại đầu giường, bấm số của anh. Anh đã nói lúc nào cũng có thể gọi, không phải sao?

Điện thoại vang năm tiếng ngày khi cô nghĩ anh không bắt máy thì rốt cuộc cũng có tín hiệu.

“Địch Ấp Chấn, anh có muốn đi ăn cơm trưa không?” Giọng điệu của cô thật thoải mái nghe qua rất tự nhiên.

Đầu kia điện thoại trầm mặc một lát.

“Anh không rảnh, giữa trưa có hẹn. Có chuyện gì nữa không?” Thanh âm của anh rất lạnh, đã đánh mất đi độ ấm bình thường.

“Không...... Không có việc gì.” Cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ, dường như đang quấy rầy anh, cảm giác rất khó xử.

“Anh cúp máy đây.” Nói xong anh thật sự cúp điện thoại.

Âm thanh đô đô phát ra từ ống nghe, cô chậm rãi tắt điện thoại để lại giường, cảm giác đói bụng dường như không còn.

***

Ngồi trong nhà hàng Phương Đề Lê cứ ăn một ngụm lại không ăn một ngụm, Giang Tiểu Tuyết bắt đầu phát hỏa.

“Phương tiểu thư, nếu đi ăn cơm với mình thống khổ như vậy, cậu tìm mình làm chi?” Tiểu Tuyết trừng mắt với cô, thật sự không chịu nổi Đề Lê mang đồ ăn đạp hư.

“Nào có?” Đề Lê lập tức ngồi thẳng lưng lấy lại tinh thần. “Mình...... Chính là không đói thôi.”

“Tâm tình không tốt?” Tiểu Tuyết híp mắt lại. “Có thể làm cho người có thần kinh thô như cậu phiền muộn, thật sự là chuyện rất khó giải quyết. Còn có sao hôm nay cậu lại tìm mình ăn cơm? Còn là bữa tối?”

Tiểu Tuyết hiểu được, khoảng thời gian Đề Lê đãi ở Đài Loan thì phần lớn đều cùng ăn cơm với Địch Ấp Chấn. Muốn hẹn với cô thì phải vào giờ trà chiều hay giữa trưa. Nhưng hôm nay Đề Lê lại đột nhiên gọi cô đi ăn bữa tối, tâm tình lại không tốt, rõ ràng có việc a.

“Nha, cậu phải hỏi Địch Ấp Chấn nha? Anh ấy hôm nay tăng ca.” Đề Lê cũng không muốn để ngữ khí lộ ra nhiều mất mát. Chính là Địch Ấp Chấn đã liên tục tăng ca rất nhiều ngày, cho tới bây giờ anh chưa từng như vậy. Hay nói cách khác, lúc cô ở Đài Loan anh chưa từng như vậy.

Về phần thời gian cô không ở đây...... Cô thật sự không biết anh bận rộn thế nào. Phương Đề Lê nghĩ vậy trong liềnliền áy náy nắm chặt di động.

“Thật hiếm thấy, bình thường lúc cậu trở về anh ta rất ít tăng ca mà?” Tiểu Tuyết lơ đãng hỏi.

“Vì sao cậu biết?” Đề Lê kinh ngạc hỏi.

“Bởi vì mỗi lần gặp cậu đều nói buổi tối anh ta dẫn cậu đi nơi nào, làm cái gì, có thể thấy được anh ta rất ít tăng ca, không bằng nói là tận lực không tăng ca.”

“Vậy cậu sao biết bình thường anh ấy không như vậy? Chỉ khi có mình có Đài Loan mới không tăng ca sao.” Đề Lê tiếp tục truy vấn, cô vừa mới suy nghĩ đến vấn đề này sao Tiểu Tuyết lại khẳng định đáp án như vậy?

“Đây là lẽ thường suy luận a! Làm ơn, Nguyên Tố là tổng công ty, mình không tin anh ta mỗi ngày chỉ làm chín giờ, đúng năm giờ là tan tầm thì có thể xử lí hết mọi chuyện. Cậu lại nói anh ta hay họp gọi điện đến sợ quấy rầy, nhưng anh ta không vội thì cậu cần gì sợ quấy rầy?”

Giang Tiểu Tuyết mãnh mắt trợn trắng. Cô bạn Phương Đề Lê này của cô thật sự quá ngốc, có một số việc chỉ cần quan sát một chút sẽ rõ ràng mà.

“Bị cậu nói như vậy mình thật ngu ngốc.” Đề Lê bĩu môi. “Khó trách anh ấy luôn luôn mất hứng, đại khái là do mình quá ngu ngốc đi, ngay cả vì sao anh ấy mất hứng cũng không hiểu…” Cô nói mấy lời phía sau là nói nhảm, thanh âm rất nhoe, nhưng Tiểu Tuyết vẫn nghe được.

“Các cậu cãi nhau?” Giang Tiểu Tuyết có sức quan sát rất tốt.

“Cũng không biết có tính không!” Đề Lê dứt khoát đem dĩa đồ ăn buông ra, không ăn. “Mình hỏi anh ấy có tức giận hay không, anh ấy nói không có. Nếu thật sự tức giận làm sao lại không thừa nhận?” Cô thật sự không hiểu lắm, sắc mặt của anh, phương thức anh đối đãi với cô đều làm cô biết anh đang giận. Nhưng mỗi khi hỏi anh chỉ nói hai chữ-không có, hơn nữa sắc mặt càng khó coi hơn.

“Khó chịu là phải, ngay cả nguyên nhân anh ta khó chịu mà đồ ngốc như cậu cũng không hiểu.” Tiểu Tuyết kết luận.

Đề Lê kinh ngạc mở to hai mắt. “Di? Giận dỗi? Đó không phải là tật xấu của phụ nữ sao? Vì sao đàn ông cũng như thế”

“Pháp luật có quy định phụ nữ mới được giận dỗi sao?” Tiểu Tuyết tức giận nói. Nhưng cô không nghĩ tới Địch Ấp Chấn đường đường là CEO một công ty lớn như vậy, cư nhiên cũng đi giận dỗi với vợ? Nghĩ đến liền thấy thú vị. Bất quá chỉ sợ đường sự không hiểu, bằng không cũng không ăn không ngon a.

“Là không có!” Phương Đề Lê thật sự không nghĩ Địch Ấp Chấn sẽ làm việc ngây thơ này.

“Uy, cậu đã lâu không dẫn đoàn?” Tiểu Tuyết bỗng nhiên hỏi.

“Không có. Mười ngày nay mình không nhận được đoàn, thật kì lạ, trước kia chưa từng vượt quá năm ngày.” Đề Lê ở công ty làm việc rất tốt, danh tiếng của cô cũng nổi, cho nên có rất nhiều đoàn muốn cô dẫn.

“Xem đi, không tặng lễ bị trừng phạt, sau này cậu khó nhận đoàn rồi, sắp bị xa lánh a.” Tiểu Tuyết cũng không thích lắm với loại việc tặng lễ này, nhưng nhịn không được lo lắng cho bạn tốt. “Cậu muốn đến công ty một chút hay không, mang theo một ít điểm tâm?”

“Mình không cần. Mình không thích loại hành vi này.” Phương Đề Lê kiên định.

“Vạn nhất công ty đưa cậu một đoàn rất khó tiếp thì sao?” Tiểu Tuyết hỏi.

“Tiếp a, khó thì cũng có người dẫn a, mình sẽ phục vụ chu đáo như nhau.” Đề Lê đối với công việc của mình rất nghiêm túc.

“Được rồi! Kỳ thực nếu cậu không thích không khí ở công ty thì có muốn đổi công tác không. Không bằng ở nhà chồng nuôi cũng tốt.”

“Này...... Mình không phải không nghĩ tới, nhưng mình không muốn làm người không kiên nhẫn như vậy, khó khăn một chút liền từ bỏ, như vậy mình sẽ giống một thiên kim tiểu thư mới ra xã hội hay sao?”

Kỳ thật Phương Đề Lê gần đây có nghĩ đến việc này, có nên ở lại công ty không. Cô cũng từng nghĩ tìm Địch Ấp Chấn nói chuyện, nhưng quan hệ hai người gần đây có chút rùng mình, cơ hội gặp mặt nói chuyện rất ít. Mỗi lần đều phải xem sắc mặt anh, cô cái gì cũng không nói ra được.

Cứ như vậy cô sẽ nổi điên, tối nay nhất định phải nói chuyện cùng anh.

“Vậy cậu suy nghĩ đi, ngày mai mình đi Hokkaido bảy ngày, muốn tìm mình ăn cơm thì đợi bảy ngày sau.” Tiểu Tuyết nói.

“Cậu dẫn đoàn? Được rồi, chúc công việc thuận lợi.”

***

Tuy rằng cùng Tiểu Tuyết cơm nước xong mới 8 giờ rưỡi, Đề Lê vẫn chạy nhanh về nhà. Cô không hi vọng Địch Ấp Chấn trở về không thấy cô, bởi vì hai người đã đủ căng thẳng.

Khi Đề Lê về nhà Địch Ấp Chấn còn chưa trở về, trong phòng một mảnh tối đen. Cô vốn muốn mở đèn một chút nhưng sau đó lại cứ đứng im lặng như vậy trong bóng đêm.

Đây là quang cảnh Địch Ấp Chấn phải đối mặt khi về nhà mỗi lần cô không ở Đài Loan sao?

Cho dù rất trễ, công tác vất vả cả ngày, ngay cả một ngọn đèn chờ mong cũng không có, là loại cảm giác cô đơn thế nào? Cho dù trong lòng không thoải mái muốn tìm người nói chuyện cũng không có, anh sẽ mang tâm trạng thế nào?

Cô bỗng nhiên cảm thấy mình thật tồi tệ, chưa bao giờ đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác. Một cảm giác thống khổ xen lẫn áy náy dâng lên, làm cô cay mũi.

Lau đi khóe mắt ướt át, cô bật đèn, đột nhiên nghĩ đến muốn thay làm một bát mì nóng hầm hập, để anh khi tăng ca trở về có thẻ hưởng thụ sự ấm áp.

Nhưng cô căn bản cái gì cũng không biết nấu, duy chỉ biết mì ăn liền! Để một người tăng ca về ăn mì ăn liền, thật là không nhân đạo.

Nghĩ một lát cô thay đồ liền cầm ví và chìa khóa đi ra ngoài. Tuy cô không biết nấu nướng, hiện tại học cũng không kịp, nhưng có đồ ăn ở ăn ở ngoài a, cho dù đã khuya cũng có thể có đồ ăn nóng hôi hổi.

Cô ở gần nhà mua dưa cải cùng canh nóng rồi về nhà.

Không nghĩ tới ở thang máy lại gặp Địch Ấp Chấn.

“Anh nghĩ em đã nói hôm nay đi ăn với bạn.” Anh nhìn bộ đồ đơn giản cô mặc trên người, tay cầm một hộp thức ăn.

Thấy thái độ nói chuyện của anh không lạnh như trước, tuy rằng không tính là thân thiện, nhưng cũng đủ làm cô vui vẻ.

“Em trở về rồi, muốn ở nhà làm cho anh một phần ăn khuya, nhưng khả năng nấu nướng không tốt lắm nên ra ngoài mua cho anh ít dưa cải với canh nóng.” Cô nâng túi trong tay nói.

“Anh đã ăn bữa tối, em còn bận tâm sao?” Anh nhàn nhạt nở nụ cười, trên mặt nét ôn nhu lại trở về.

Địch Ấp Chấn quả thực là bại dưới tay cô. Mấy ngày nay anh tức giận với cô, muốn giáo huấn cô một chút, nhưng đổi lại thành bản thân mình khổ sở. Rõ ràng biết cô so với người khác vô tâm hơn, trực tiếp nói chuyên cùng cô còn khả năng, nhưng anh chính là không chịu mở miệng.

Ngày đó cô nói làm tình nhân cũng tốt?

Chỉ vì những lời này mà anh tức giận mấy ngày, cô lại hỏi anh có tức giận hay không, quả thực muốn vặn gãy cổ cô mà.

“Ai nha, buổi tối thời tiết càng ngày càng lạnh, về nhà uống chút nóng canh vẫn tốt hơn chứ?” Đề Lê chủ động khoát tay anh, mặt dày hớn hở.

Địch Ấp Chấn không nói gì cười cười, lấy ra chìa khóa mở cửa đi vào.

“Em đem đồ ăn đổ ra, anh tắm rửa một chút đi!” Đề Lê cười nói.

“Hảo, nhưng em đừng có ăn vụng hết.” Anh xoay người đi vào phòng ngủ.

Ước chừng mười phút sau, Địch Ấp Chấn đã tắm xong, ngồi ở trước bàn ăn, đối mặt với dưa cải tình yêu của vợ.

“Còn nóng, ăn nhanh chút, canh đã hâm lại rồi.” Cô giống như học sinh tiểu học tranh công, đưa đũa và thìa cho anh. Được rồi, cho dù cô ngu ngốc trong nấu nướng nhưng với đồ ăn bên ngoài cô cũng biết dùng lò vi sóng để đun nóng. Như vậy cô có tính là không tệ lắm không?

Địch Ấp Chấn tiếp nhận bắt đầu ăn

Đề Lê hai tay di di, cười mỉm nói: “Nếu anh tiếp tục giận em, em không biết phải làm gì bây giờ.”

“Nha?” Anh nghe vậy ngẩng đầu lên. “Em xác định anh đang giận em sao?”

Đề Lê sửng sốt. Sao cô cảm giác anh đang đào hố cho cô nhảy vào nhỉ?

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Cô chần chờ hỏi.

Đáp án của cô quả nhiên không đúng bởi vì anh đem thìa trong tay thả ra, không ăn nữa.

“Em ngay cả anh tức giận hay không cũng không biết......” Địch Ấp Chấn vốn ôn nhu giờ lại nổi đóa lên. “Vậy em nói đi, anh vì sao tức giận?”

“Anh sao lại tức giận rồi? Vì am nói làm tình nhân cũng không tệ, không phải sao?” Phương Đề Lê cũng không có ngốc đến loại trình độ này, anh ngày đó khi nghe cô nói câu kia liền thay đổi sắc mặt, cô đã nghĩ vài lần, bây giờ có thể xác định, “Em chỉ thuận miệng nói, không phải nghiêm túc.”

Ngày đó bị nhân viên của anh bao quanh, trong lòng cô rất khổ sở, chính là cô không nghĩ lấy chuyện này ra làm nũng với anh, cô chỉ thấy mình không đủ tốt, không thể trách người khác. Đương nhiên cô cũng cảm thấy bị thương, cảm thấy mất mát a! Nhưng tâm tình này cô phải nói ra như thế nào?

“Trọng điểm không ở những lời này.” Địch Ấp Chấn lại cảm thấy đau đầu. Cô gái này không thể làm cho anh bình tĩnh một chút sao? “Em không nghĩ tới chúng ta đã kết hôn nửa năm, em trừ bỏ không chịu thay đổi thân phận thành vợ của anh, lại có thể nói làm tình nhân cũng không sao. Em nói anh có thể không tức giận sao?”

“Nhưng em là vợ anh mà,” Đề Lê bị tiếng gầm nhẹ của anh dọa sợ, anh rất ít khi kích động như vậy. “Là vì em luôn công tác ở nước ngoài cho nên anh…”

“Không phải, không phải, không phải.” Anh giận trừng mắt với cô. “Là lòng của em. Em không để bản thân mình dựa vào anh, không chịu đem anh thành người có thể tin tưởng, trong lòng em, căn bản anh không phải là người mà em muốn nắm tay cả đời.”.

Anh tiếp tục lên án.

Sắc mặt của cô có chút tái nhợt, trừng mắt lên, miệng ngập ngừng, hoàn toàn không nghĩ anh để ý đến việc này, càng không nghĩ cảm giác của anh lại như thế. “Không phải, không phải như thế......”

Chỉ một thoáng cô mới hiểu được, chính bản thân cô đem nỗi sợ hãi ẩn sâu trong đáy lòng, cho rằng không cần đối mặt thì có thể giải quyết được. Cô biết mình luôn giữ lại tình cảm bản thân, chỉ sợ yêu quá sâu, vạn nhất mất đi anh rồi, cô không thể chịu đựng. Cho nên cô cố tình không quá dựa dẫm vào anh, không nghĩ đến làm cho anh thống khổ.

“Không phải như vậy, vậy em nói là thế nào?” Cơn tức của anh không giảm. Hiện tại anh không thể nhận một đáp án tùy ý như trước. Anh cho rằng nếu mình không giải quyết như bây giờ, anh cố gắng năm năm cũng vô ích.

“Là...... Cái kia......” Cô thật sự không biết nói rõ thế nào. Chừng đó suy nghĩ giấu trong lòng, cô nghĩ lấy ra, mà nay anh muốn cô nói triệt để, cô quả thật quá hỗn loạn, làm sao có thể?

“Không nghĩ nói?” Anh lạnh lùng hỏi, ôn nhu trên mặt đều không còn. Xem thái độ lùi bước của cô, anh ngay cả hứng trí cãi nhau cũng không có.

“Không phải, là không biết nói như thế nào, em cần...... Địch Ấp Chấn, em cần một chút thời gian......” Cô khẩn cầu nhìn anh.

“Như vậy chờ em chuẩn bị tốt lại nói sau!” Anh nhàn nhạt bỏ xuống câu này, đứng dậy rời bàn ăn.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Đề Lê đem mặt chôn trong tay, âm thầm rên rỉ.

Trời ạ, cô lại làm mọi chuyện hỏng bét, vốn cho rằng có thể giải quyết mọi chuyện, nay sự việc càng đi xuống. Nên làm gì bây giờ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.