Mang Theo Không Gian Sống Lại

Chương 46: Vĩ thanh




Ngày 13 tháng 1 năm 2014, Z quốc chính thức ban hành luật hôn nhân cho người đồng tính.

“Này này này! Ngôn Diễm Yên cậu có nghe không, tuy rằng cậu cùng Cố Thần đã đăng ký ở H quốc, nhưng đó là nước ngoài! Ở quốc gia của mình kết hôn mới là chính đạo biết không!!!…. A, cái kia, ta muốn nói, ân, thật sự quá tốt, có thể ở quốc gia của mình bày ra tính hướng thật sự một cách đương nhiên…” Thiếu niên tinh thần phân liệt Lý Hưu Xuyên ở đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm phân liệt, trong chốc lát thì táo bạo, rồi lại chốc lát thẹn thùng, làm cho Cố Thần nghe được liền giật mình không thôi, nhưng mà Ngôn Diễm Yên đã quen, cũng không có cảm giác tiêu hóa không nổi.

Lý Hưu Xuyên và Moyer hiện tại là hai người biên kịch và đạo diễn nổi tiếng, tại giới giải trí phát triển như vũ bão, mà bình thường vẫn cùng Ngôn Diễm Yên liên lạc, hiện tại họ vừa xem được tin tức liền gọi điên thoại cho Ngôn Diễm Yên.

“Đã biết.” Ngôn Diễm Yên đáp lại Lý Hưu Xuyên, sau đó chợt nghe thấy Moyer đã dành lấy điện thoại

“Trước tiên cứ vậy đã, ta dẫn hắn đi đăng ký trước, lần sau gặp lại.”

“Được, gặp lại sau.”

“Két.”

Theo thanh âm chấm dứt cuộc gọi vang lên, Ngôn Diễm Yên dường như có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng muốn đốt cháy cậu của Cố Thần ở sau lưng.

“Chi bằng… chúng ta cũng đi?” Ngôn Diễm Yên chần chừ hỏi. Cố Thần giống như đang đợi Ngôn Diễm Yên nói ra những lời này, Ngôn Diễm Yên vừa nói xong hắn liền đập bàn đem chứng minh thư, sổ hộ khẩu gì đó đều chuẩn bị xong ra. Xem ra chính là đã sớm biết rõ quốc gia sẽ phát hành luật này a…

“Đi!” Cố Thần lúc nói những lời này là khí phách đầy hiên ngang, làm cho Ngôn Diễm Yên nghi hoặc vì sao Cố Thần này giống như càng già càng ấu trĩ a?

Cũng không phải chưa từng kết hôn, hưng phấn như vậy làm gì.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng khóe miệng Ngôn Diễm Yên đã ở phía sau Cố Thần hơi hơi hé ra.

Ha ha, kỳ thật như vậy không phải rất tốt sao?

Trong đầu tựa hồ có thể nghe được tiếng đinh đang. Ngôn Diễm Yên nghĩ tới không gian của mình.

Cậu cũng không định đem bí mật này nói cho bất cứ ai, cho dù là Cố Thần tối thân mật cũng không. Dù sao mặc dù cậu biết hắn sẽ không làm tổn thương cậu, nhưng ai biết tai vách mạch rừng, điều thần kì quái dị như vậy, chỉ mình tự biết là được rồi.

Dù sao bọn họ hiện tại cũng rất hạnh phúc không phải sao?

Tại nơi đăng ký gặp Lý Hưu Xuyên cùng Moyer cũng không sao, thật không ngờ còn có thể thấy Giang Bách Huy cùng Giản Dực.

Ngôn Diễm Yên cũng không lựa chọn bọn họ, thậm chí cũng không cho bọn họ cơ hội tỏ tình, nhưng họ vẫn thường xuyên liên lạc, giống như bạn tốt. Tuy rằng Cố Thần đôi khi sẽ vì thế mà ghen, nhưng hắn biết rõ Ngôn Diễm Yên chắc chắn sẽ không làm chuyện một chân đạp hai thuyền, nên ngẫu nhiên ăn giấm chua cũng coi như chút tình thú. Hơn nữa Cố Thần cũng tin tưởng, thời gian dài trôi qua sẽ có một ngày họ buông tha được.

Thời gian vẫn là liều thuốc hiệu quả nhất.

“Các cậu kết hôn?” Ngôn Diễm Yên nhìn Giang Bách Huy cùng Giản Dực, mê man hỏi.

Dù thời gian làm thân thể cậu trưởng thành, cũng không cách này che dấu trái tim hồn nhiên không cách nào bôi đen của Ngôn Diễm Yên.

“Không có!” x2, Giang Bách Huy cùng Giản Dực quyết đoán lắc đầu, hai người họ làm sao có thể thích hợp, vì sao Ngôn Diễm Yên có thể nói ra lời phán đoán đáng sợ như vậy chứ?

“Vậy các cậu tới đây làm gì.” Cố Thần hỏi tiếp. Mặc dù biết họ sẽ không tới quấy rối, nhưng là cẩn thận giữ được thuyền vạn năm, chú ý một chút mới tốt.

“….Lý Hưu Xuyên gọi ta tới. Còn có, chúc các người hạnh phúc.” Đây là câu trả lời của Giang Bách Huy.

“Ta biết rõ các cậu biết tin này sẽ tới đây, nên đặc biệt vì các cậu mà tới chúc phúc.” Đây là Giản Dực trả lời.

Đúng vậy, họ đều tới để chúc phúc.

“Cảm ơn các cậu.” hai đôi tới đăng ký kết hôn hướng Giang Bách Huy cùng Giản Dực nói lời cảm tạ.

Cảm ơn chúc phúc của họ, bọn họ từ nay về sau cũng sẽ tiếp tục hạnh phúc như vậy.

Cũng hy vọng trong tương lai, hai người kia cũng có thể tìm thấy hạnh phúc của mình.

HOÀN

(Cặp Ngôn Diễm Yên – Cố Thần)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.