Mang Theo Không Gian Sống Lại

Chương 24: Rối rắm




Tâm tình Ngôn Diễm Yên hiện tại có chút phức tạp, hắn kỳ thật không từng nghĩ sẽ cùng Giản Dực gặp lại lần nữa, cậu nghĩ rằng, A trung và Z trung không chỉ là khoảng cách nửa giờ xe mà hơn nữa nhà Giản Dực cách A trung rất xa, theo tính cách của Giản Dực mà nói, hắn cũng không vì tham gia náo nhiệt mà đi xe tới bên này.

“ À, hai mươi đồng a…” Giản Dực đứng im nghĩ xem có muốn mua hay không, không phát hiện ra biểu tình có chút sợ sệt của Ngôn Diễm Yên, Ngôn Diễm Yên cũng vì câu nỉ non của hắn mà phục hồi, một lần nữa điều chỉnh sắc mặt như chờ đợi kết luận của hắn.

Nếu đã là quá khứ, cũng không muốn tiếp tục lưu luyến trước kia, hơn nữa bây giờ là bắt đầu một lần nữa không phải sao? Dù cho thiếu niên trước mặt là Ngôn Diễm Yên đời trước, tạm thời nói đời trước a, dù cho thiếu niên trước mặt là người bạn duy nhất của Ngôn Diễm Yên, dù cho người bạn duy nhất này trộm đi, không đúng, phải nói là cướp đi vợ cậu, như vậy thì sao a? Hiện tại Giản Dực cũng không phải là Giản Dực đời trước, hiện tại là Giản Dực thời thiếu niên, một Giản Dực có tâm hồn thiện lương ôn hòa a.

“ Mua!” Giản Dực búng tay một cái, móc ra 20 đồng, Ngôn Diễm Yên vội vàng giúp hắn gói lại, sau khi nhận lấy 20 đồng tiền liền nghiêng đàu mỉm cười.

“ Cảm ơn đã tới!”

Chứng kiến nụ cười của Ngôn Diễm Yên, Giản Dực ngẩn người, sau đó cũng cười ôn hòa đứng dậy.

“ Ta tên Giản Dực, cậu năm nay mấy tuổi, lớp nào, tên gì?” Câu hỏi không chút do dự của Giản Dực làm Ngôn Diễm Yên có chút kinh ngạc, những lời này cũng là câu nói khi hắn đến gần cậu lần đầu tiên ở đời trước, ban đầu Ngôn Diễm Yên còn cảm thấy Giản Dực là thiếu gia thích bắt nạt người khác, nhưng là sau khi làm bạn lâu mới phát hiện ra sự thật là Giản Dực chỉ muốn dùng loại phương thức này đến gần người khác thôi.

Ngôn Diễm Yên nghĩ, chính mình cũng không muốn cùng Giản Dực làm bạn, dù sao Giản Dực đã từng trợ giúp cậu, nhưng cũng vì hắn đối với cậu quá đặc biệt nên tổn thương cậu càng sâu hơn, Ngôn Diễm Yên cảm giác mình không có bao dung đến mức có thể không còn khúc mắc gì tiếp nhận người bạn này, cho nên cậu chỉ cười mà không nói.

“ Hắn ở lớp 10 bạn 1, tên là Ngôn Diễm Yên.” Sau lưng Giản Dực đột nhiên vang lên một giọng nói hơi ngạo mạn. Ngôn Diễm Yên có chút nghi hoặc nhìn qua, phát hiện đây là bạn của Quý Không – Giản Duệ.

“ Nha? A Duệ, sao ngươi biết?” Giản Dực có chút ngoài ý muốn nhìn Giản Duệ đang chạm rãi đi tới. Giản Duệ hé mắt nói “ Ta có người bạn đang theo đuổi hắn, tuy nhiên hình thức theo đuổi hoàn toàn làm cho người ta xem thường.”

Ngôn Diễm Yên hoàn toàn không thể lý giải lời nói của Giản Duệ, cho nên liền im lặng.

“ A, là cúc Ba Tư a!” Mấy nữ sinh đi tới trước quầy hành của Ngôn Diễm Yên, đúng lúc cắt đứt câu nói mà Giản Dực đang muốn nói với Ngôn Diễm Yên.

Giản Dực cau mày có chút không vui, nhưng Ngôn Diễm Yên lại vụng trộm thở dài một hơi, cậu cũng không muốn cùng Giản Dực dây dưa một chỗ.

“ Ân, chỗ ta cũng có hạt giống của cúc Ba tư, các cậu muốn mua về nhà chính mình trồng không?” Ngôn Diễm Yên nở nụ cười chuyên nghiệp,nhàn nhạt nói.

Các thiếu nữ bị bề ngoài của Ngôn Diễm Yên hấp dẫn, vài giây sau mới kịp phản ứng.

“ Sao cơ? Còn có cả hạt giống a!” Ân.

“ Thật là lợi hại!” Lợi hại chỗ nào?

“ Ôi chao? Bạn học này, cậu có phải là ở quá cà quê gần trường làm thêm hay không a?” Vì sao cô gái này lại biết?

…..

Ngôn Diễm Yên có chút kinh ngạc với sự nhiệt tình của những cô gái này, nhớ năm đó ngoại trừ vợ cậu thì cũng không có người phụ nữ nào có sắc mặt tốt khi nhìn cậu.

Kỳ thật cũng không thể trách Ngôn Diễm Yên, dù sao đời trước cậu tốt nhiệp từ Z trung, lại không học đại học, nhà cũng không giàu có, công việc cũng không tốt, lại không hề chủ động, cả ngày rất ít khi cười, cũng không có hoa quả rau dưa trong không gian làm da đẹp lên như đời này, cả người âm trầm nặng nề, phụ nữ mà đối với cậu tươi cười rạng rỡ mới là quái lạ đấy.

“ Ách… Các cô rốt cục có muốn mua hay không?” Ngôn Diễm Yên cắt đứt những câu hỏi hào hứng bừng bừng của các cô gái, khiến cho các nàng đồng thời yên lặng.

… Sao, thôi xong rồi, người không có hứng thú thì học thế nào cũng không sinh ra được hứng thú a.

“….” Mấy nữ sinh mở to mắt nhìn nhau, sau đó ngượng ngùng rời đi, hỏi nhiều vấn đề vô ích như vậy nhưng lại không mua gì, Ngôn Diễm Yên có chút buồn bực.

“ Phốc.” Giản Dực không cẩn thận bật cười, những gì không vui vì bị cắt đứt câu hỏi với Ngôn Diễm Yên khi nãy cũng biến mất, Ngôn Diễm Yên bất đắc dĩ nhướn mắt nhìn Giản Dực cười đến đau sốc hông, sau đó đem chậu hoa thủy tiên đưa cho hắn.

“ Hoa của cậu.”

“ Phốc khụ khụ khụ…” Giản Dực dần dần bình tĩnh hô hấp của mình, hướng về phía Ngôn Diễm Yên mỉm cười, “ Bồn hoa Thủy tiên này tặng cho cậu.”

“…” Ngôn Diễm Yên lặng yên buông bồn hoa trên tay xuống, “ Cảm ơn.”

Ban đầu cậu vẫn có chút khó xử, nhưng sau đó lại nghĩ đến chuyện mình tự nhiên được thêm hai mươi đồng thì tâm trạng trở nên rất tốt, “ Hoan nghênh cậu lần sau lại tới!”

“… Được.” Giản Dực trợn tròn mắt kinh ngạc, sau đó cười ha ha “ Ta sẽ “ lần sau lại tới” chỗ cậu.”

Ngôn Diễm Yên có chút rối rắm nhìn Giản Dực sau khi nói ra những lời đó liền đi vào trong A trung, Giản Duệ chớp chớp mắt với Ngôn Diễm Yên, sau đó cũng đi vào theo Giản Dực.

“ Ai…” Ngôn Diễm Yên bất đắc dĩ thở dài, sau đó giương mắt chờ đợi mối làm ăn tiếp theo.

“ Yên yên—–”

Ngôn Diễm Yên đột nhiên cảm thấy…. Hôm nay có mở cửa hay không cũng không quan trọng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.