Mang Theo Không Gian Sống Lại

Chương 17: Nói chuyện




Đã đến tháng mười, thời tiết không phải quá lạnh nhưng cũng không oi bức như mùa hè.

“ Cuối tuần này trường học tổ chứ đi công viên dã ngoại, thời gian là hai ngày một đêm, mỗi học sinh chỉ cần nộp 50 đồng tiền, chi phí còn lại sẽ do nhà trường chi trả, ai muốn đi nhanh tới báo danh cho ta a!!” Lớp trưởng đứng trên bục giảng hét lớn, người ở dưới lớp đều hưng phấn bàn bạc, chỉ có ở chỗ Ngôn Diễm Yên lại hoàn toàn yên tĩnh.

“ A Yên, cậu có muốn đi không?” Vì Lý Hưu Xuyên ngồi phía trước Ngôn Diễm Yên nên hắn chỉ cần xoay người là có thể nói chuyện với cậu.

“ Hả? Đi đâu a?” Nghe được giọng nói của Lý Hưu Xuyên, Ngôn Diễm Yên mới ngu ngốc ngẩng đầu lên từ cuốn sách tiếng anh cấp 4 bắt buộc. Hiển nhiên lời lớp trưởng vừa nói hắn không nghe vào tai lấy một chữ.

“ Công viên… Nói là đi dã ngoại cái gì đó. Hai ngày một đêm. Lớp trưởng nói chỉ có 50 đồng.” Lý Hữu Xuyên đối với việc Ngôn Diễm Yên không chăm chú nghe cảm thấy không còn gì để nói, trên mặt hắn nở nụ cười vô lực.

“ À, không đi.” Nói xong Ngôn Diễm Yên lại nhớ tới từ đơn trong sách, Lý Hưu Xuyên thấy thế chỉ nhún vai, cũng không hỏi vì sao Ngôn Diễm Yên lại không đi.

Giang Bách Huy ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ngôn Diễm Yên, cũng chỉ nhìn chằm chằm mà thôi, không nói gì cả.

Lúc vừa tan học, loa phát thanh vang lên.

“ Mời bạn học Ngôn Diễm Yên ở lớp 10 ban 1 đến phòng hiệu trưởng ở tòa nhà B, lặp lại, mời bạn học Ngôn Diễm Yên ở lớp 10 ban 1 đến phòng hiệu trưởng ở tòa nhà B.”

“ Nè nè, A Yên, lao phát thanh gọi cậu lên phòng hiệu trưởng kìa.”

Lý Hưu Xuyên thật sự không biết nói gì với Ngôn Diễm Yên mới tốt, tiếng hoa phát thanh vang lên như vậy nhưng Ngôn Diễm Yên vẫn là bộ dáng không nghe thấy gì, làm cho hắn cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.

“ A, để làm gì?” Ngôn Diễm Yên có chút không kịp phản ứng, phòng hiệu trưởng? đến phòng hiệu trưởng làm gì?

“ Ai biết được a! Gọi cậu đi thì đi đi, dài dòng cái rắm a!” Lý Hưu Xuyên hung hăng vỗ mạnh mặt bàn, bạn học bên cạnh đều thấy nhưng không thể trách. Ngôn Diễm Yên lúc này mới không còn ý kiến, gãi đầu đứng lên.

“ Biết rồi, ta đi, ta đi là được rồi.” Ngôn Diễm Yên Diễm Yên cười cười bất đắc dĩ, tuy rằng cậu không có đem toàn bộ kiến thức được dạy trả lại thầy cô nhưng để thi đỗ vào trường đại học tốt, mỗi giây mỗi phút cậu đều nỗ lực học tập. Dù sao trước khi trọng sinh cậu cũng đã thi đậu một trường nhưng chỉ là một trường trung đẳng, lại không đi học.

Bước vào phòng hiệu trưởng, Ngôn Diễm Yên có chút ngượng ngùng, vì cậu đang đối mặt một cái hiệu trưởng gia gia hiền lành, đối với người “ hiệu trưởng” hay “ lớn tuổi” cậu đều có chút không được tự nhiên.

“ Ngài tìm ta sao, hiệu trưởng Giang?” Vì trường học phân biệt có tiểu học, cấp 2, cấp 3 mỗi cấp đều có hiệu trưởng, để dễ phân biệt mỗi người đều tự giác thêm họ của hiệu trưởng cấp học của mình vào xưng hô.

“ Trò biết trường ta tổ chức đi dã ngoại chứ?” Giang hiệu trưởng cười mị mị nói. Bộ dáng một trưởng giả hiền lành dễ gần làm cho Ngôn Diễm Yên tự giác gật đầu.

“ Vậy trò có muốn đi không?”

Ngôn Diễm Yên ngẩn người, không biết vì sao mà hiệu trưởng lại hỏi vấn đề này.

“ Không muốn.” Công viên cũng không có gì đẹp, hơn nữa trước kia khi làm công việc chạy vặt đã đi qua đó rất nhiều lần, cũng không kém lần dã ngoại này.

“ Tại sao vậy? Nếu là vấn đề tiền phí, có thể xin miễn phí du lịch a.” Giang hiệu trưởng còn nghĩ là Ngôn Diễm Yên vì vấn đề tiền bạc nên mới không muốn đi. Vì vậy bắt đầu dụ dỗ, đây cũng là vì muốn cháu mình đi nên mới đề nghị như vậy, quan trọng nhất là, ông cũng hy vọng đứa trẻ có số phận bấp bênh này có thể kết giao với nhiều người, có được niềm vui.

“ Ách, ta muốn làm thêm.” Ngôn Diễm Yên nhìn hiệu trưởng đầy cảm kích “ Trước kia ta đã cùng cha mẹ đi qua công viên, cho nên ta…” Ngôn Diễm Yên không tiếp tục nói, dù sao nói dối trước mặt vị lão gia gia hiền lành này cậu có chút chột dạ, không thể thản nhiên như việc che dấu không gian được. Nhưng Giang hiệu trưởng lại cho rằng đề nghị mình đưa ra đã khiến Ngôn Diễm Yên nhớ lại những kí ức bi thương.

“ Vậy… thật sự tiếc nuối a… vậy trò Diễm Yên ở trong lớp làm quen với các bạn có tốt không?” Giang hiệu trưởng cười ha ha, giống như người nói sang chuyện khác không phải là ông vậy.

“ Ân.” Ngôn Diễm Yên nghĩ đến đứa trẻ có hai tính cách Lý Hưu Xuyên kia thì khóe miệng không khỏi vẽ lên một nụ cười ấm áp, khiến cho Giang hiệu trưởng không khỏi ngạc nhiên, gương mặt của đứa nhỏ này cùng lắm chỉ thanh tú, là da vô cùng sạch sẽ, không ngờ khi cười lên sẽ có hiệu quá đáng kinh ngạc như vậy.

“ Đúng rồi, cháu ta cũng ở cùng lớp với trò, tên nó là Giang Bách Huy, nếu có thể, hy vọng trò chiếu cố nó nhiều hơn.” Giang hiệu trưởng nghĩ tới cháu mình còn không thể nói một câu tử tế với người ta, cho nên liền chuẩn bị giúp hắn mai mối (này, lão đầu, ngươi sẽ hối hận!), dù sao đứa trẻ ưu tú như vậy, nhìn qua thì tính cách cũng rất có bộ dáng kiên nhẫn tha thứ, rất thích hợp làm bạn với cháu trai ông. Tuy rằng bạn nhỏ Giang Bách Huy có đầu óc siêu quần nhưng EQ lại thấp tới mức không thể khen tặng, dù nhìn có vẻ không quá đáng nhưng hành vi lại giống như đứa trẻ, làm cho ông thật là lo lắng.

“ A… được…” Ngôn Diễm Yên không cự tuyệt được vẻ mặt đầy chờ mong của lão nhân, hơn nữa nhìn thế nào thì Giang Bách Huy cũng chỉ là người không nói lời tốt đẹp, cũng không phải rất hung hăng, cho nên nếu chỉ đề nghị cậu chiếu cố hắn thì cũng không phải là không được. Điều kiện đầu tiên là đứa nhỏ này cần cậu chiếu cố sao?

“ Như vậy thật sự rất cảm ơn trò.” Giang hiệu trưởng gật đầu thỏa mãn, tin tưởng đứa trẻ cả hình dáng và linh hồn đều sạch sẽ này sẽ làm cháu trai mình lớn lên, ít nhất cũng khiến cho EQ của hắn tăng lên mức của người bình thường là tốt rồi.

“ … không cần khách khí.” Đối với lời cảm ơn của Giang hiệu trưởng, Ngôn Diễm Yên cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì nhìn qua thì Giang Bách Huy không phải là người rất cần kẻ khác chiếu cố. Hơn nữa bản thân cậu cũng rất bận, vừa bề bộn lại chìm đắm trong thế giới của chính mình, nếu không có người gọi là sẽ không ra, cho nên… cậu thật sự có thể chiếu cố đứa bé Giang Bách Huy này thật tốt sao?

Sauk hi Ngôn Diễm Yên đi ra từ phòng hiệu trưởng, Lý Hưu Xuyên lập tức lại gần.

“ Hiệu trưởng nói với cậu cái gì a?” Nắm lấy tay Ngôn Diễm Yên, Lý Hưu Xuyên gương mặt đầy lo lắng hỏi “ Cậu không làm gì sai đúng không?”

“ Cảm ơn, ta không sao!” đối với sự lo lắng của Lý Hưu Xuyên, Ngôn Diễm Yên rất cảm động “Hiệu trưởng chỉ hỏi ta có đi dã ngoại hay không, nhưng ta không đồng ý.” Ngôn Diễm Yên lôi kéo Lý Hưu Xuyên đi về phòng học.

“ Còn thuận tiện bảo ta chiếu cố đến bạn học Giang Bách Huy nhiều hơn.”

“ Hắn là một học sinh trung học, vì sao còn cần cậu chiếu cố a?”

Vừa dứt lời, cửa phòng học bị mở ra, giương mắt lên, là cháu trai của Giang hiệu trưởng – Giang Bách Huy. = =!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.