Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 30: Chap-30




Chương 31: Chắc là chuyện tốt ba làm

Trên một chiếc xe Rolls-Royce màu đen.

Thời Ngọc Diệp ngồi thẳng lưng, rất mất tự nhiên, nhất là khi cô vừa lên xe đã thấy tấm lót trắng dưới chân khiến cô khó xử, cô sợ sẽ làm bẩn xe người ta thì cô phải bồi thường.

Phong Thân Nam lên xe liên câm máy tính bảng xem tin tức.

Trong xe rất yên tĩnh, ngay cả âm nhạc cũng không có.

Nhiều lần Thời Ngọc Diệp mở miệng rồi lại ngậm lại.

Phong Thần Nam thoáng thấy cô muốn nói nhưng lại thôi, khẽ nhướng mi rồi lại rũ xuống.

“Cô muốn nói gì?”

Cô mím môi ngập ngừng hỏi: “Tại sao anh lại chọn tôi phụ trách lần hợp tác này?”

Người đàn ông nghe thấy âm thanh, nhướng mày bất ngờ.

“Chỉ như vậy?”

Thời Ngọc Diệp ngơ ngác nhìn anh: “Hả?”

Phong Thần Nam có chút bất đắc dĩ.

Hóa ra khiến cô nghẹn cả buổi không mở miệng lại chính vấn đề này.

Anh hỏi lại bằng một giọng trâm thấp, từ tính.

“Cô được trụ sở chính bên Pháp cử sang đúng không?”

Thời Ngọc Diệp ngẩn người, gật đầu: “Xem như vậy.’ “Vậy thì cô hẳn là biết có một nhà thiết kế tên là Wy ở trụ sở chính nước Pháp.”

Cô không ngờ sẽ mình sẽ nghe thấy cái tên này ở thành phố Hải Phòng, hơn nữa còn là thốt ra từ miệng người đàn ông này.

“Anh hỏi cái này làm gì?”

“Tôi hy vọng cô có thể mời cô ấy cùng cô phụ trách lần hợp tác này.’ Phong Thần Nam nói thẳng.

“Dự án này rất quan trọng. Tôi vốn dĩ muốn tìm cô ấy, nhưng đã thử nhiều cách mà không tìm được người. Vừa vặn nghe tin cô được chuyển từ trụ sở chính nên tôi muốn bắt đầu từ cô”

Thời Uyển Ngon đã hiểu.

Hóa ra chỉ vì chuyện này, cô còn tưởng rằng…

Quả nhiên cô xem nhiều phim truyền hình nên não bổ quá, toàn suy nghĩ lung tung.

“Cô có còn câu hỏi nào không?”

Phong Thân Nam cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Không, không có gì nữa.”

“Tôi đã nói mọi chuyện với cô, mong cô thực hiện nó thật tốt”

“Cái đó… Tôi sợ là không giúp được anh”

Thời Ngọc Diệp cười một cách không tự nhiên.

Mặt anh không chút thay đổi: “Tại sao?”

“Bởi vì người anh muốn gặp…”

Cô dừng một chút, không biết đang do dự cái gì, liền nói tiếp: “Tổng giám đốc Phong cứ yên tâm, một mình tôi cũng có thể làm tốt lần hợp tác này.

Phong Thần Nam không bỏ sót hành động nhỏ vừa rồi của cô.

“Cô đang giấu giếm cái gì đấy?”

“Tôi không có gì phải giấu diễm. Tôi rất tin vào lần hợp tác này”

Anh thu hồi ánh mắt và im lặng.

Không thể nhìn chằm chằm nữa.

Trong mắt người phụ nữ này có một ma lực kỳ lạ, nhìn lâu sẽ chìm trong vô thức, khiến người ta muốn mở đầu ra xem bên trong có chuyện gì.

Quả thực nó chính là độc dược.

Thời Ngọc Diệp thấy Phong Thần Nam không nói thêm nữa, cô cho rằng đó là sự đồng ý ngầm, trong lòng cô thầm cảm thấy nhẹ nhõm.

Ý định rút khỏi vụ hợp tác đã bị loại bỏ hoàn toàn.

Chỉ cần-anh ấy có thể ngừng nhắc đến cái tên ‘Wy, thì bảo cô làm nhiều việc gấp mấy lần cũng không vấn đề.

Mãi cho đến khi Đằng Dạ Hiên lái xe đến căn hộ Hải Lâm, Thời Ngọc Diệp mới nhớ ra rằng cô hoàn toàn không nói địa chỉ.

Làm thế nào mà người trợ lý này thần thông quảng đại như vậy?

Nghỉ ngờ thì nghỉ ngờ,nhưng cô vẫn giữ trong lòng.

“Cảm ơn tổng giám đốc Phong, tạm biệt.”

Cô lịch sự cảm ơn rồi cẩn thận bước xuống xe.

Không thể làm bẩn sàn hoặc làm xước xe.

Cô tiếc tiền bồi thường.

Nhìn thấy thân ảnh Thời Ngọc Diệp biến mất khỏi tầm mắt, Đằng Dạ Hiên mới hỏi người đàn ông ngồi ở ghế sau.

“Tổng giám đốc Phong, anh thực sự định để cô ấy một mình chịu trách nhiệm dự án này sao?”

“Có vấn đề gì?”

“Dù gì thì vụ hợp tác này cũng rất quan trọng.

Cô ấy vừa làm việc ở chỉ nhánh Bảo Thắng không lâu.

“Nếu anh có bản lĩnh thì tự đi tìm Wy đi”

Xin lỗi, anh ta đã nói quá nhiều.

Đăng Dạ Hiên ủy khuất lái xe bỏ đi.

Đột nhiên, Phong Thần Nam từ ghế sau phân phó.

“Chuyện phát sinh đêm nay, cậu biết nên xử lý thế nào chứ?”

Anh ta sững sờ, nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Phong Thần Nam trong gương, liền nhớ tới chuyện vừa xảy ra trong khách sạn.

“Vâng, lát nữa tôi sẽ thu xếp.”

Cùng lúc đó, trước cửa sổ trên tầng cao nhất của căn hộ Hải Lâm, mấy cậu bé tụ lại một chỗ, chăm chú nhìn chiếc Rolls Royce màu đen đang rời đi.

Sáu bánh bao bản sao trợn tròn mắt, trong mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Bé Hai Thời Bảo Thiên: “Kiểu xe và biển số, đúng là xe của ba.”

Bé Bốn Thời Đằng Kỳ: “Tại sao ông ấy lại cùng về với mẹ?”

Bé Sáu Thời Trạch Minh: “Ba đã dùng món ăn vặt ngon dỗ mẹ vui vẻ saø?”

Bé Năm Thời Hoàng Anh: “Bé Sáu ngốc, mặc dù mẹ rất ngốc nhưng mẹ không dễ lừa gạt như vậy: Bé Ba Thời Ngôn Việt: “Cho nên là tại sao?”

Bé Lớn Thời Tử Long: “Nếu muốn biết nguyên nhân thì chỉ cần hỏi mẹ không phải là xong rồi?”

Bọn nhỏ vừa nói chuyện đến đây thì nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa từ bên ngoài.

Không lâu sau, giọng nói vui mừng của Thời Ngọc Diệp vang lên.

“Con trai, mẹ đã về rồi.”

Sáu đứa nhỏ bước ra khỏi phòng ngủ, chạy nhanh ra hành lang, vây quanh mẹ.

“Mẹ, mẹ đã đi ăn với ai?”

“Có mùi rượu, mẹ vừa rồi còn nói không uống rượu”

“Chúng con vừathấy mẹ xuống từ một chiếc xe cao cấp.”

“Mẹ khai thật đi.”

Thời Ngọc Diệp đối mặt với sự điều tra từ bọn trẻ, đưa tay xoa xoa ấn đường.

“Chuyện này ngày mai nói đi, hiện tại mẹ rất mệt.

Một khi nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cô chỉ muốn đi tắm và ngủ một giấc, bình tĩnh lại.

Kết quả là, cô vừa thay dép chuẩn bị lướt qua bọn trẻ về phía phòng ngủ, lại bị Bé Lớn Thời Tử Long nắm lấy cánh tay.

“Mẹ, vết thương này từ đâu ra vậy?”

Cậu vừa nói xong, cô lập tức cảm thấy lũ trẻ toát ra sự lạnh lùng.

Cô cúi đầu nhìn;ánh mắt sáu đứa trẻ sắc lạnh xen lần sự tức giận.

“Không sao, cái này là do mẹ không cẩn thận”

“Là ba bắt nạt mẹ sao?”

Thời Ngọc Diệp sửng sốt vài giây, nhanh chóng lắc đầu: “Không phải anh ta, là do người khác làm. Anh ta chỉ tình cờ xuất hiện cứu mẹ”

“Đó là ai?”

Cô bị ép bất đắc dĩ kể những gì đã xảy ra khách sạn Thúy Hoa tối nay.

Sau khi nghe giải thích, ánh mắt chất vấn của bọn trẻ mới dần thu lại.

Thời Ngọc Diệp phát hiện ánh mắt của mấy đứa vừa rồi mạnh mẽ đáng sợ giống hệt như Phong Thần Nam.

Nhưng bây giờ thu lại ánh mắt lạnh lùng đó, vẫn là sáu bảo bối đáng yêu nhất của cô.

“Chút vết thương nhỏ này không sao đâu, các con không cần phải lo lắng.”

Thực ra, bản thân cô cũng không nhớ mình bị thương khi nào.

Chắc là bị Hoắc Ngọc Khanh nắm chặt và bị móng tay đâm vào.

Bọn trẻ không hỏi thêm câu nào nữa.

Đợi Thời Ngọc Diệp tắm xong, Bé Lớn bôi thuốc cho cô, lại đặt tinh đầu để cô ngủ ngon.

Sau khi mẹ chìm vào giấc ngủ, sáu đứa trẻ lại tụ lại với nhau.

“Chúng ta không thể để mẹ bị bắt nạt như thế này.

“Nhất định phải để cho những người đó biết mặt: “Để cho họ thấy rõ, động đến người không nên động thì sẽ có kết cục thế nào”

Bé Hai Thời Bảo Thiên lấy máy tính xách tay ra, không lâu sau khi nhập mã, cậu đã kinh ngạc sửng sốt, chớp mắt.

“Làm sao vậy Bé Hai? Không phải nói làm giá cổ phiếu của tập đoàn Phương thị biếng động sao?”

“Em cũng định thế, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Có người đã ra tay trước.”

Mấy đứa trẻ tụ tập lại, liếc mắt nhìn qua, bị xu thế giá cổ phiếu rơi như một chiếc cầu trượt làm cho hưng phấn.

“Ai đã làm chuyện này?”

Bé Lớn không thể không đặt câu hỏi: Mà Bé Năm lại đảo mắt suy đoán: “Em đoán, chắc là chuyện tốt mà ba chúng ta đã làm”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.