Ngự Sử Đài.
Trước bậc thềm của nha thự, một tên tiểu lại ngó đầu nhìn một hồi, rồi vội vàng bước ra đón Bùi Miện.
“Bùi ngự sử, ngài đã đi đâu vậy? Phò mã đợi ngài lâu lắm rồi.”
“Vị phò mã nào?”
“Phò mã của Hàm Nghi công chúa.”
Trong mắt Bùi Miện thoáng hiện lên chút nghi hoặc, sau đó nhanh chân bước về phía công phòng.
Trước khi bước lên bậc thềm, hắn cẩn thận sửa sang lại áo bào, lau sạch mồ hôi trên trán, còn nhấc chân xem thử đế giày có dính bùn đất... Đảm bảo sẽ không có điều gì khiến người khác nghi ngờ hắn vừa đi gặp người của Đông cung.
“Phò mã đại giá quang lâm, chắc là vì chuyện của Lư Huyễn?” Vừa gặp mặt, Bùi Miện lập tức bồi tội: “Chuyện này là hạ quan sắp xếp không khéo, chưa thể trừ khử Tiết Bạch, mong phò mã cho ta thêm chút thời gian.”
Dương Hồi mỉm cười, nói: “Hôm nay ta không đến vì chuyện đó. Nghe nói, Hình bộ đã bắt Trịnh Kiền?”
Bùi Miện cúi đầu rót trà, ánh mắt xoay chuyển.
“Thì ra phò mã cũng nghe rồi? Đúng là Trịnh Kiền tư soạn văn chương, ác ngữ trung thương Võ huệ phi, Hình bộ đã kịp thời bắt hắn lại. Hạ quan cũng vừa nhận được tin, đang định đi giám sát chuyện này.”
“Ai là người tố giác?”
“Hiện vẫn chưa rõ.” Bùi Miện nói: “Có người lén đặt bài văn viết tay của Trịnh Kiền lên bàn của Tiêu thượng thư.”
“Không phải do Hữu tướng sắp xếp sao?”
“Chuyện này... Hạ quan không biết.”
Dương Hồi bỗng đứng dậy, đi qua đi lại, quan sát xung quanh, sau đó ngó đầu ra ngoài nhìn một chút, thấy không có ai, liền ra hiệu cho gia nhân canh giữ trong viện, rồi tự tay đóng cửa phòng lại.
“Phò mã đây là?”
“Nơi này không có ai khác, Bùi ngự sử cứ nói thẳng, chuyện này là ai an bài?”
Bùi Miện đáp: “Hạ quan thực sự không biết.”
“Ha ha.”
Dương Hồi hé môi cười, ánh mắt lập tức âm tàn, giơ tay, tát một cái vào mặt Bùi Miện.
“Bốp!”
Cái tát này rất mạnh, Bùi Miện không kịp phản ứng, mũ phốc trên đầu đã rơi xuống đất.
Nửa bên mặt lập tức sưng đỏ, Bùi Miện ôm mặt đầy đau đớn, ngơ ngác nhìn Dương Hồi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cái tát này, để ngươi nhận rõ, ai mới là chủ của ngươi.”
“Phò mã có ý gì?”
Bùi Miện còn chưa dứt lời, thì tờ văn thư có ấn tín của thuộc quan Đông cung đã được bày ngay trước mắt, con ngươi hắn chấn động, lập tức hiểu ra hết thảy là Tiết Bạch giật dây Dương Hồi.
Hắn biết phải lấy nhanh đánh nhanh, tranh thủ thời cơ diệt Tiết Bạch trước.
“Phò mã xin hãy nghe ta giải thích…”
“Thử lừa ta nữa xem!” Dương Hồi quát lớn, giơ tay tát thêm một cái, điêu luyện vô cùng, “Còn dám lẻo mép sao!”
Bùi Miện bị đánh đến đỏ bừng cả hai má, không dám nhiều lời, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu thật sâu, gắng sức trấn định, suy tính đối sách.
Thấy vậy, Dương Hồi khá hài lòng, khoanh tay dạo bước trước mặt Bùi Miện.
“Ta mặc kệ trước đây ngươi là người của Hữu tướng hay là Đông cung, từ nay về sau ngươi là người của ta. Ta hỏi điều gì, ngươi phải đáp nấy.”
“Vâng.”
Dương Hồi có nhiều điều muốn hỏi, ngẫm nghĩ một lúc, quyết định dùng vụ án trước mắt để thăm dò Bùi Miện.
“Trịnh Kiền nhất án là thế nào?”
“Trịnh Kiền được cháu ngoại của Trương Cửu Linh là Từ Hạo nhờ dự thảo một bản văn bia, trong đó có câu ‘Toánh Vương tấu tiền Thái tử đòi hai nghìn bộ giáp’.”
Quả nhiên, chuyện này Lý Lâm Phủ cố tình giấu diếm, lại còn nói là vì Võ huệ phi.
Dương Hồi lại hỏi lần nữa: “Ai cáo?”
“Hạ quan thật không biết…”
“Bốp!” Dương Hồi túm lấy Bùi Miện, tát thêm cái nữa, quát: “Ngươi có biết ta có thể lấy mạng của người không?”
“Vâng, vâng. Nhưng hạ quan thực sự không biết là ai cáo trạng.”
“Ngươi dám nói không phải Đông cung?”
Bùi Miện thoáng ngập ngừng.
Dương Hồi đắc ý nhếch miệng cười, nhổ nước bọt: “Dám giấu ta?”
“Hạ quan vừa gặp Phòng Quản hỏi về chuyện này. Phòng Quản được Quảng Bình Vương phân phó, căn dặn Trịnh Kiền không cho Tiết Bạch vượt qua tuế khảo, xem như giáo huấn hắn một chút, nhưng Trịnh Kiền không đáp ứng, vì vậy hai người đã có chút xích mích, nhưng chuyện này cũng không phải do Phòng Quản làm.”
“Ý ngươi là sao?”
“Cáo trạng giả là một người khác.”
“Ai?”
“Hiện chưa rõ, nhưng bất luận người nào cáo trạng, Hữu tướng phủ chắc chắn sẽ nhân cơ hội này đối phó Đông cung. Vương Hồng đã lệnh cho ta đến Hình bộ đại lao thẩm vấn Trịnh Kiền, dụ xuất cung khai, kéo Đông cung vào.”
Dương Hồi hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”
“Ta nào có dự định gì?” Bùi Miện còn muốn giở trò khôn vặt, nói được một nửa, bèn cười bất đắc dĩ, thành thật đáp: “Chỉ còn cách chuyển họa sang người khác, kéo bọn người Khánh Vương, Tiết Bạch vào vụ này.”
~~
Hình bộ.
Vừa thấy Dương Hồi, Tiêu Ẩn Chi liền biết vị phò mã này đến vì chuyện gì.
“Thế mà kinh động đến phò mã? Vụ này là Trịnh Kiền phỉ báng, phò mã không cần bận tâm.”
“Dám phỉ báng Trinh Thuận hoàng hậu, sao ta có thể không bận tâm?” Dương Hồi đáp: “Có tra ra kẻ đứng sau chưa?”
Tiêu Ẩn Chi nhìn về phía Bùi Miện đang đi sau Dương Hồi.
Bùi Miện gật đầu, nói: “Theo ý Hữu tướng, phải khiến Trịnh Kiền kéo Đông cung vào.”
“Đúng vậy.”
Tiêu Ẩn Chi buông lỏng cảnh giác, biết trước mặt đều là người nhà, không cần che che giấu giấu, bèn lấy từ trong ngực ra một phần danh sách.
“Đây đều là đồng đảng của Trịnh Kiền, tội ‘chỉ trích Thánh nhân’ này là không thể chối cãi.”
Dương Hồi cầm lên xem, danh sách dài dằng dặc, toàn là những kẻ đối nghịch với Hữu tướng phủ.
Bùi Miện đứng bên phân tích.
“Hình bộ Lang trung Từ Hạo, cháu ngoại của Trương Cửu Linh, trợ thủ đắc lực của Đông cung, là một trọng phạm khác trong vụ này; Bắc Hải Thái thú Lý Ung, vây cánh của Đông cung, cùng Trịnh Kiền đều là thư pháp danh gia, từng qua lại thư từ với nhau; Quốc Tử Giám Sinh đồ Tiết Bạch, cũng dính líu cực sâu vào vụ này; Bồ Châu Diêm thiết sử Thư ký Đỗ Phủ, Diêm thiết sử Phán quan Nguyên Tái, đều là hảo hữu của Tiết Bạch…”
Sau đó, từ Tiết Bạch còn liên quan đến rất nhiều người, đứng mũi chịu sào chính là Hộ bộ Thượng thư Bùi Khoan.
Tóm lại, Đông cung và Diêm quan đều có mặt, toàn là những cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Hữu tướng phủ.
Dương Hồi gật đầu không ngừng, thầm nghĩ, Ca Nô quả nhiên thâm độc, ngoài miệng thì nói bảo vệ thanh danh của Võ huệ phi, nhưng bên trong đều đang mưu tính hãm hại người khác.
Hắn khẽ cười lạnh, liếc xéo Bùi Miện.
Bùi Miện tỏ ra miễn cưỡng, sau một thoáng lưỡng lự, cuối cùng từ trong tay áo lấy ra một phần văn thư, đưa cho Tiêu Ẩn Chi.
“Vương trung thừa muốn chuyển phạm nhân sang Đại Lý Tự ngục, văn thư ở đây, mời Tiêu thượng thư xem qua.”
“Nhưng đây là vụ án của Hình bộ…”
“Hình bộ quản lý hình phạt, còn Đại Lý Tự phụ trách xét xử. Án này liên quan đến nhiều quan viên, nên để Đại Lý Tự xử lý.” Bùi Miện ung dung nói.
Tiêu Ẩn Chi tuy là Thượng thư nhưng lại e ngại quyền thế của Vương Hồng, đành phải đồng ý.
~~
Hoàng hôn sắp buông xuống.
Tại Quốc Tử Giám, Đỗ Ngũ Lang cuối cùng cũng hoàn thành phần thi đáp đề.
Hắn bước ra khỏi học quán, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn nơi chân trời, nghe tiếng chuông chiều vang lên mà lòng đầy lo lắng.
Ngẫm lại mối giao tình từng cùng uống rượu, phê phán thời thế với Trịnh bác sĩ, hắn quyết định phải làm gì đó, liền vội vã đi tìm Tiết Bạch.
Khi chạy đến tòa học quán khảo sách vấn, nhìn qua từng tầng rèm trúc, chỉ thấy số người bên trong đã thưa dần.
“Tiết Bạch.”
Đỗ Ngũ Lang vừa thò đầu vào gọi một tiếng thì bất ngờ bị ai đó kéo qua một bên.
“Tô ti nghiệp, ngài có thấy Tiết Bạch không?”
“Qua đây.”
“Ơ kìa, chúng ta còn phải đến Hình bộ đại lao cứu Trịnh bác sĩ ra…”
~~
Trịnh Kiền mang theo xiềng xích rời khỏi đại lao, chậm rãi bước qua Hoàng thành đại lộ.
Đại Lý Tự ở phía tây, ngẩng đầu lên liền có thể thấy thái dương đang dần rơi xuống, ráng chiều mênh mang cả bầu trời, ngắm nhìn cảnh tượng này, hắn chìm vào nỗi suy tư trong lòng.
Những bài văn kia đã được viết từ nhiều năm trước, tại sao lúc này lại bị người khác tố cáo?
Mang theo tâm trạng nặng nề, hắn bước vào Đại Lý Tự nha thự, bị dẫn xuyên qua từng dãy hành lang quanh co, nhưng ngoài ý muốn là không tiến vào Đại Lý Tự ngục.
~~
Trước khi tiếng chuông chiều ngừng, một chiếc xe ngựa băng qua Thuận Nghĩa môn ở phía tây Hoàng thành, tiến vào một gian trạch viện trong Bố Chính phường.
Trạch viện này không lớn không nhỏ, nhưng đình đài lầu các vô cùng tinh xảo. Khi màn đêm buông xuống, trong sân chính, một mỹ nhân duyên dáng bước đến, đón lấy Dương Hồi, ngọt ngào nói: “Lang quân cuối cùng cũng chịu đến thăm nô gia.”
Ngay sau đó, nàng dừng bước, vì phía sau Dương Hồi còn có một nam tử khác, gương mặt bị che khuất trong bóng tối.
“Nàng nghỉ ngơi đi, ta còn có việc, đừng để ai đến làm phiền ta.”
“Vâng.”
Nói vài câu làm yên lòng nàng ngoại thất xinh đẹp này, Dương Hồi liền dùng ánh mắt cảnh cáo trừng trừng Tiết Bạch.
Sau đó, hai người đi đến viện bên cạnh, nhưng vẫn chưa thấy Trịnh Kiền được đưa tới.
Vòng qua bức bình phong, Dương Hồi thở ra một hơi, than phiền: “Lá gan ngươi cũng quá lớn.”
“Không sao đâu, người được mang ra dưới danh nghĩa Bùi Miện, ai có thể nghĩ đến chúng ta?”
“Hừ, ta tin lời ma quỷ của ngươi ư?”
Tiết Bạch mỉm cười, vẫn ung dung như thường.
Lén cướp đi Trịnh Kiền rất mạo hiểm, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Trong thời đại Thiên Bảo, tranh đấu quyền lực đã ngày càng kịch liệt, nếu lần này không hành động quyết đoán, thì chính thế lực của hắn sẽ bị nhổ tận gốc trước tiên.
Dương Hồi bước qua bước lại, suy ngẫm một hồi, cuối cùng quyết định đem vài bức văn thư đưa cho Tiết Bạch.
“Đây là chứng cứ quý giá, ta đã lấy được.”
“Phò mã quả thực có bản lĩnh.”
Tiết Bạch không quên khen ngợi một câu, rồi cầm văn thư lên xem.
Đầu tiên là một bản danh sách lít nha lít nhít danh tự, tất cả đều là những người mà Lý Lâm Phủ muốn lôi vào vụ án này… Đây là một phần chứng cứ cực kỳ trọng yếu, đáng tiếc chữ viết không phải của Lý Lâm Phủ.
Một bản Hình bộ cung khai, có vân tay của Trịnh Kiền, thừa nhận tội danh tư soạn quốc sử.
Cuối cùng là các bản thảo của Trịnh Kiền.
Có một bản thảo văn bia, ghi lại công lao cả đời của Trương Cửu Linh, còn đề cập đến chuyện Lý Giảo tố cáo Lý Anh đòi khôi giáp, sau đó Trương Cửu Linh đã khuyên nhủ Thánh Nhân nguôi giận.
Tam Thứ Nhân án chỉ được nhắc qua vài câu, nhưng đã tỏ rõ thái độ.
Đem chuyện này ghi vào bia văn, cho thấy Trịnh Kiền coi đây là một trong những công lao của Trương Cửu Linh. Nói cách khác, hắn xác định chuyện đòi khôi giáp là vu cáo.
Cuối cùng là một bản thảo ghi lại những chuyện vụn vặt trong cung tại năm Khai Nguyên thứ 25.
Thái tử Lý Anh cùng chư vương chơi mã cầu, phú《 Cầu Tràng Thi Tự 》, cảnh tượng thân tình, phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung; Thánh Nhân tế Thanh Đế, Trung Vương Lý Hanh, Vĩnh Vương Lý Giảo lần lượt đảm nhiệm sơ hiến, á hiến.
Tiết Bạch xem đi xem lại, cảm thấy hơi thất vọng.
Hắn vốn nghĩ rằng Hình bộ phá lệ dùng tội danh “tư soạn quốc sử” bắt người, là vì Trịnh Kiền đã viết được ‘tác phẩm vĩ đại’ gì đó.
Nhưng chỉ có những thứ này, Hữu tướng phủ đã lập tức khẳng định đây là đại tội, Đông cung cũng lập tức ra lệnh cho Phòng Quản phân phó Bùi Miện đẩy tai họa sang hướng khác… Hoặc là phản ứng quá mức, hoặc là bọn họ biết chuyện này có thể liên quan đến điều gì đó rất ghê gớm.
Dương Hồi tiến lên trước, thấp giọng nói: “Thấy chưa? Mấy trang giấy này đủ để lấy mạng của các ngươi.”
“May mà có phò mã.” Tiết Bạch nói: “Nhưng nhìn chữ viết này không phải bản gốc.”
“Bản gốc đã được Tiêu Ẩn Chi trực tiếp trình lên, làm sao có thể đưa cho Bùi Miện? Đây là bản sao của Hình bộ.”
“Bùi Miện đâu?”
“Ta đã cho hai tâm phúc canh chừng hắn, tạm thời giam lỏng ở trong công phòng của Đại Lý Tự.”
“Ân, vậy là tốt, nhất định sẽ giúp phò mã lập được đại công.”
Dương Hồi khẽ cười lạnh, như có vẻ chưa tin lắm.
Chẳng mấy chốc sau, có người dẫn Trịnh Kiền đã bị bịt mắt vào trong viện.
Tiết Bạch không hề ra ngoài cùng Trịnh Kiền tương kiến, để tránh Dương Hồi phát hiện những gì hắn nói là giả.
Hắn chỉ ghi những điều muốn hỏi lên giấy, rồi để thủ hạ của Dương Hồi hỏi giúp.
~~
“Ngươi tư soạn quốc sử, chẳng lẽ chỉ viết những bản thảo này thôi sao?”
Trước mắt Trịnh Kiền tối đen, không thấy thứ gì, hắn cảnh giác hỏi: “Các ngươi là ai?”
Một lát sau.
“Án này sẽ liên lụy nhiều người, chúng ta giúp ngươi ra khỏi đại lao là vì tránh chuyện này. Nếu không muốn hại người thân bạn bè, hãy nói thật với chúng ta.”
Trịnh Kiền nghĩ ngợi, rồi nói: “Quả thực không chỉ có những thứ này, ta còn ghi lại quá trình thẩm vấn Tam thứ nhân án năm đó, nhưng đã đốt cách đây vài năm.”
“Viết thế nào?”
“Thái Tông phế Thái tử Thừa Càn, lệnh các đại thần thẩm tra, mọi chuyện đều được nghiệm minh; Võ Hậu và Thái tử Lý Hiền tích oán sâu như biển, sau đó phế Thái tử theo đúng trình tự, do Trung thư, môn hạ thẩm tra… Chỉ có Thánh Nhân phế Thái tử, hoàn toàn tự ý quyết định, không cho các quan lại tham gia, thê tộc, cữu tộc của Tam thứ nhân bị liên lụy vô cùng rộng.”
“Những sự tình này ngươi thế nào biết được?”
“Một phần là Trương Khúc Giang kể lại, một phần là ta tận mắt chứng kiến khi hầu bên cạnh Thánh Nhân.”
“Bản thảo ngươi đốt rồi?”
“Đúng.”
“Cớ gì đốt?”
“Vài năm trước có hảo hữu nhắc nhở rằng tư soạn quốc sử có thể phạm tội, nên ta liền đốt.”
“Hảo hữu này là ai?”
Trịnh Kiền đáp: “Xin thứ lỗi không thể nói.”
“Nếu đã đốt hết, tại sao lại có hai bản thảo xuất hiện trên bàn của Hình bộ Thượng thư?”
“Không rõ.” Trịnh Kiền nhớ lại, chậm rãi nói: “Năm đó có hơn tám mươi bản, ta đều bỏ vào chậu than, cứ tưởng đã thiêu rụi cả rồi.”
“Bị người trộm sao?”
“Có thể a, nhưng đã là chuyện cũ nhiều năm trước.”
Nói xong, hắn đợi một lúc thì không nghe thấy đối phương hỏi gì thêm.
~~
“Sao ngươi không hỏi nữa?”
“Những gì cần biết đều đã biết, ta có lừa ngươi không?” Tiết Bạch thản nhiên nói: “Biết thêm càng nhiều, ngược lại càng nguy hiểm.”
Dương Hồi chợt rùng mình, hướng mắt nhìn sang, liền thấy Tiết Bạch đang đốt từng tờ giấy mà hắn vừa ghi câu hỏi.
Hắn đốt rất tỉ mỉ, hiển nhiên sẽ không để sót một tờ nào bị kẻ khác trộm được như Trịnh Kiền từng làm.
“Rốt cuộc ai đã cáo trạng?” Dương Hồi hỏi: “Là Đông cung đúng không?”
Tiết Bạch đáp: “Không quan trọng, quan trọng là Hữu tướng phủ và Đông cung sẽ vì chuyện này mà công kích lẫn nhau. Chúng ta nên làm con cá trong chậu bị vạ lây, hay làm ngư ông đắc lợi đây?”
“Làm thế nào?”
“Bùi Miện, hắn là người của Đông cung, lần này chính là hắn vì Đông cung cướp đi Trịnh Kiền.”
Ánh mắt Dương Hồi khẽ động, thầm đoán đây chắc là kế hãm hại Đông cung.
Tiết Bạch đốt xong mọi vết tích, phủi xuống tro tàn trên vạt áo, rồi chỉ vào những chứng cứ lấy từ Hình bộ.
“Hữu tướng phủ lại một lần nữa lợi dụng Trịnh Kiền án để đàn áp đối thủ chính trị, còn chưa thẩm tra phạm nhân, đã liệt kê một danh sách dài những cái tên mà hắn muốn diệt trừ, trong đó có cả các Diêm quan vừa giúp Thánh Nhân thu thuế; Đông cũng không phải dạng vừa, thế mà có thể cài người bên cạnh Vương Hồng, sau khi biết được chuyện này, liền định giết người diệt khẩu.”
“Làm sao vạch trần bọn họ, đồng thời rửa sạch quan hệ của chúng ta?”
“Vì Trịnh Kiền luôn thân thiết với Đông cung, Hữu tướng phủ liền kể cho công chúa nghe chuyện Trịnh Kiền phỉ báng Võ huệ phi, giật dây công chúa vào cung cáo trạng Đông cung, mỗi lần đều lợi dụng Hàm Nghi công chúa như thế, phò mã nhận ra có điều không đúng, nên đã đến Hình bộ hỏi Tiêu thượng thư, lấy được những chứng cứ này, nhưng không ngờ, Bùi Miện lại mang phạm nhân đi ngay sau đó.”
“Làm sao chứng minh Bùi Miện là người của Đông cung? Nếu dùng chứng cứ của ngươi, chúng ta cũng sẽ bị lộ tẩy.”
“Chứng cứ đó chỉ để hù dọa hắn.” Tiết Bạch nói: “Tối nay phạm nhân được mang ra dưới danh nghĩa Bùi Miện, làm sao Ca Nô lại nghi ngờ ngươi? Sẽ tự đoán được Bùi Miện làm việc cho Đông cung, bây giờ chắc hẳn Nam nha đã bắt đầu tìm người, chỉ cần lục soát nhà Bùi Miện, chắc chắn sẽ có manh mối.”
“Khả thi?”
“Khả thi.”
“Thánh Nhân không dễ lừa.”
“Yên tâm, chúng ta nói gần như đều là sự thật.” Tiết Bạch ung dung cười nói: “Vả lại ta còn có chút quan hệ trong cung…”
Dương Hồi đã hiểu.
Tiết Bạch mỗi lần chính là như thế, biến Lý Lâm Phủ, Lý Hanh thành kẻ xấu, rồi giả vờ vô tội trước mặt Thánh Nhân. Lần này, hắn đem cơ hội nhường cho phu thê bọn họ.
Hàm Nghi công chúa thật sự quá ngây thơ, nên lần nào cũng bị người lợi dụng.
Tiết Bạch trông như vân đạm phong thanh, nhưng sự tình xảy ra bất ngờ, hắn vốn đang thi tuế khảo, lúc này chẳng qua là tạm dùng một kế hoạch sơ lược để trấn an Dương Hồi, kỳ thực còn chưa nghĩ ra chi tiết.
Tỉ như, làm sao che giấu những gì hắn đã làm trong vụ này? Để tránh người khác chỉ ra hắn có nhúng tay vào đó.
Còn nhiều sơ hở cần phải bù đắp.
Dương Hồi nghĩ ngợi một lát, rồi nói: “Nhưng tất cả những chuyện này, Bùi Miện đều biết.”
Tiết Bạch ngạc nhiên hỏi: “Chuyện này còn cần ta dạy phò mã sao?”
“Ha ha ha.” Dương Hồi nhếch miệng cười nham hiểm, lấy tay làm đao đưa ngang cổ, ý vị thâm trường nói: “Đông cung dám giết người diệt khẩu, thật là tâm địa tàn nhẫn.”
---------
*ác ngữ trung thương: đặt điều, bịa chuyện để vu khống, hãm hại người khác.
*Trong các lễ tế cổ đại, việc dâng rượu được thực hiện ba lần, bao gồm lần dâng rượu đầu tiên (sơ hiến), lần dâng rượu thứ hai (á hiến) và lần dâng rượu cuối cùng (chung hiến), tổng gọi là "Tam hiến".