Mạc Tầm Ca

Chương 60: Nhớ lại




Trong cuộc đời của mỗi người có thể trải qua rất nhiều cảnh đẹp, tuy nhiên, để đi vào được lòng người, không phải vì nó nổi trội nhất, mà vì nó mang ý nghĩa đặc biệt nhất, khiến ta mê mẩn dừng chân mà bỏ qua hết những cảnh đẹp xung quanh hoặc những cảnh đẹp tiếp theo đó. Có thể người khác thấy rằng chúng ta đang lãng phí thời gian cho một thứ không xứng đáng, nhưng chỉ có người trong cuộc mới đánh giá được điều đó là xứng đáng hay không, và thật ra, tiếc nuối cũng là một thứ cảnh đẹp đáng quý và trân trọng!

Mạc Lam chăm chú lắng nghe câu chuyện kể của Dương Tầm qua chiếc máy ghi hình, bỏ qua khung cảnh bài trí phá cách xinh đẹp của căn phòng. Người đàn ông ấy không phải lôi cuốn bởi vẻ ngoài nổi bật hay giọng nói hấp dẫn, mà là sự quen thuộc như một thỏi nam châm, không thể né tránh lực hút tự nhiên khi tiếp xúc lại gần.

Rồi chợt những tình tiết anh ấy kể ra bắt đầu trở nên quen thuộc, những ký ức đánh mất chỉ xuất hiện lờ mờ trong mơ ấy chợt càng lúc càng hiện rõ trong tâm trí, hai cái đó nhập lại làm một, một mảng khuyết mà trước đó cô cất công tìm kiếm chợt trở lại đúng với vị trí ban đầu của nó. Đặc biệt là khi Dương Tầm lấy ra một bức ảnh, trong đó một cô gái mang nụ cười trong veo bên chiếc xe hàng chè gần gốc tre, mưa rơi lất phất, ánh đèn đường dịu nhẹ làm nên một quang cảnh ấm cúng giản đơn. Đó chính là cô ở quãng thời gian hẹn hò tươi đẹp nhất trong ký ức! Nó như một hộp kem tẩy trang, sau khi xóa hết mọi lớp vật chất phù hoa bên ngoài, đập vào mặt là một nét bản chất chân phương "lòa lỗ" nhất!

Bức ảnh đó như là một ngòi dẫn khiến cô từ vị thế một người thứ ba nghe kể chuyện bỗng chốc trở thành nữ chính trong chính câu chuyện kể đó. Đầu óc của cô hiện đang quay cuồng từ chối sự trở lại của trí nhớ, nhưng mặc cho cô cố gắng hết sức để đẩy nó ra khỏi cái đầu mình, nó như một chất keo dính dai dẳng đeo bám lấy cô, ép buộc cô phải thừa nhận sự tồn tại của nó.

"Thôi đừng nói nữa! Im ngay đi!" Không thể nào chịu nổi sự tra tấn nặng nề bằng lời nói ấy, nó như từng đòn búa nện thẳng vào đầu, Mạc Lam hét to, cô cầm cái ghế đập thẳng vào màn hình của máy phát hình, màn hình thủy tinh vỡ vụn như cảm xúc vỡ òa của cô lúc này khi ký ức đã hoàn toàn ùa về. Cô ôm mặt, một sự ẩm ướt âm ấm ứa ra từ khóe mắt truyền qua đôi tay, vị đắng môi quen thuộc của quá khứ, mắt cô đỏ ngầu vì căm ghét mình đã nhớ lại mọi việc, nhớ lại quãng ký ức mình ghét cay ghét đắng ấy! Cô không khóc, chẳng qua nước mắt trào ra vì muốn lau đi những hạt bụi "cặn bã" của thời gian!

* * *

Đường Lạc nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Mạc Lam từ phòng bên, cô vội vàng mở cửa chạy tới đó, Dương Tầm cũng nghe thấy, anh cũng ngay lập tức phóng tới nơi. Khi bước vào, nhìn thấy cô ấy ôm mặt khóc mà tim anh tê tái, muốn bước tới ôm chầm lấy cô ấy, nhưng lại luống cuống e dè, tâm trạng đầy thấp thỏm lo âu, giọng run run: "Lam.."

"Tại sao lại để tôi nhớ lại những điều ấy! Tại sao? Tại sao vậy?" Hướng về phía Dương Tầm, cô nói mà như gào khóc, quá khứ đã bị chôn chặt trong sâu thẳm tâm hồn nay lại "cày xới" lên tiếp tục giày vò tra tấn cô, càng nhìn cô càng muốn bất chấp tất cả mà cùng liều mạng với anh ta, kéo anh ta xuống địa ngục cùng nhau!

Cô cứ đinh ninh rằng sau bao năm, mình đã có thể quên đi người trước mặt này - người đã gieo rắc bao nỗi đau thương cho cuộc đời của cô, vậy mà tạo hóa vẫn trêu ngươi, ký ức cố mọi cách để xóa nhòa chợt vụt hiện như chưa bao giờ bị thời gian vùi lấp, cô nhớ tất cả về anh, niềm vui lẫn nỗi buồn mà anh ta đã mang lại cho cô, và cả đứa con xấu số chưa kịp cất tiếng chào đời đã vội nói lời từ giã với cô.

Nếu như trước đó ở thời điểm bốn năm về trước, cảm giác hận thù mãnh liệt đè nén trong lòng khiến cô chỉ muốn giết chết anh ta ngay lập tức khi gặp mặt nhau, thì đến lúc này, cảm giác đó tiêu tan dần, thay bằng một thứ cảm xúc chán chường, chẳng chút muốn gợi lại hoặc tiếp xúc dù chỉ là cái gật đầu chào hỏi từ xa.

Mọi thứ về anh ta cô như bắt đầu trở nên vô cảm xúc, chẳng buồn để tâm, chẳng muốn mất quá nhiều thời gian lãng phí trên những sự việc liên quan tới anh ta như vậy. Sau tất cả, cô mong muốn hai người như chưa từng quen nhau, dù có gặp lại cũng hãy đi ngang nhau như hai người xa lạ! Tuy nhiên, dẫu muốn hay không, quá khứ gợi mở từ giọng kể chuyện trầm thấp không quá lớn tiếng, nhưng đủ để rành rọt nhắc nhở thì ra cô đã từng yêu sâu đậm một người đến như vậy!

Quãng thời gian ấy cô đã từng vui vẻ biết bao, mặc dù sau đó gặp phải sự kiện gián điệp công ty Hoa Dương, lòng tin của Dương Tầm đối với cô đã bị dao động, anh đã tàn nhẫn ép cô phải làm điều mình không thích, nhưng lúc đó tình yêu cô dành cho anh vẫn không phai nhạt, cô vẫn không ngừng nuôi hi vọng tấm lòng của mình sẽ cảm động được anh, sinh linh thình lình xuất hiện trong bụng của cô làm cô nhen nhóm tia hi vọng cho một tương lai hạnh phúc và tươi sáng. Chính anh ta là người cho cô hi vọng bừng sáng, cũng là người dập tắt tia lửa hi vọng ấy, khiến cô lại đắm chìm trong cơn đau khổ tăm tối.

* * *


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.