Ở trong mắt hầu hết mọi người, Diệp Hoa Đường là một kẻ ăn chơi trác táng.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy, hắn cưỡng chiếm nam nữ, ức hiếp bá tánh, không chuyện ác nào không làm. Đương nhiên, có lẽ, ở một khía cạnh nào đó, đây đúng là sự thực. Nhưng, bản thân Diệp Hoa Đường lại không chút quan tâm đến cái nhìn của người ngoài, hắn chỉ đau khổ vì thái độ của muội muội đối với mình.
Muội muội là một người kiêu ngạo, tất nhiên không thể chịu đựng được việc có một ca ca vô dụng như hắn. Nói thẳng ra, bọn họ chưa bao giờ thân thiết với nhau. Diệp Hoa Đường không thích đọc sách viết chữ, chỉ thích làm đồ chơi, mà sản phẩm hắn làm ra, tất cả đều được chuyển đến phòng của muội muội để lấy lòng. Nhưng, mặc kệ là hoa đăng tinh xảo hay bất kì cái gì, chúng cũng sớm bị tống ra ngoài cửa. Hơn nữa, muội muội còn lạnh lẽo nói:
“Ca ca, hôm nay thầy giáo lại nói huynh không chịu lên lớp. Ta nghĩ, thay vì rảnh rỗi làm đồ chơi, không bằng huynh tự ngẫm lại xem, đến lúc cha trở về thì huynh phải ăn nói với ông ấy như thế nào đi.”
Muội muội không thích đồ chơi, cũng không thích hắn. Hắn chính là một ca ca vô dụng. Nhưng quả thực, dù có cố gắng đến đâu, khổ học nhiều bao nhiêu, hắn cũng không theo kịp bạn bè cùng trang lứa. Trong dòng họ, người có thành tích học tập kém nhất, e rằng cũng chính là hắn đây.
Đôi khi, Diệp Hoa Đường cảm thấy, nếu muội muội là con trai thì tốt rồi, nàng ham đọc sách như vậy, tất nhiên thông minh hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
“Ai nói như vậy chứ, ngươi không hề kém người khác nha.”
Trên bãi cỏ xanh biếc, cô gái kia cười như tỏa nắng, đôi mắt đen ướt sũng nước. “Vì sao cứ nhất định chỉ có người đọc sách mới cứu được thiên hạ? Trên đời này có rất nhiều người đọc sách, ai nấy ngoài miệng cũng đều rao giảng trong sách có nhà vàng. Nhưng huynh thử nhìn mà xem, bọn hắn vừa lên làm quan đã vội vàng tham ô nhận hối lộ, một chút cũng không để tâm đến sống chết của nhân dân!”
“Muội không thích nhất chính là đám người đọc sách miệng đầy nhân nghĩa đó. Nói thì dễ nghe làm sao, đển khi thật sự làm quan rồi, họ cũng chỉ lo cướp đoạt mồ hôi xương máu của dân chúng. Những nơi khác tạm thời chưa bàn đến, chỉ cần nhìn huyện chúng ta xem, mỗi năm lũ lụt cuốn trôi đi bao nhiêu nhà cửa? Nhưng huyện lệnh thì sao, cả một đám suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tăng thuế, không ngừng tăng thuế tăng thuế, mặc kệ người ta còn nhà còn cửa hay không cũng phải nộp thuế! Dân chúng vỏ cây không có mà gặm, trong khi quan lại thì chè chén phè phỡn, còn cưới một đống đại thiếp tiểu thiếp, thực đúng là…Này, ngươi làm cái gì vậy! Đừng có động tay động chân, hừ! Ta nói cho ngươi biết, sau này lấy ta rồi, không được cưới vợ bé nữa. Nếu ngươi dám làm trái, ta sẽ xua chó cắn chết nàng kia!”
“Nàng là phận nữ nhi sao lại độc ác như vậy? Cẩn thận về sau không ai dám cưới nàng a.”
“Nếu ngươi dám phụ bạc ta, ta sẽ băm ngươi làm trăm mảnh, ném xác xuống Tây Hồ cho cá ăn!”
“Được được được, không phụ bạc không phụ bạc. Sau này, nếu Diệp Hoa Đường tôi đã cưới A Lan làm vợ mà còn dám cưới vợ bé khác, sẽ bị nương tử thân ái của tôi ném xuống Tây Hồ. A Lan, ta đã thề độc như vậy rồi, không cho phép nàng nửa đường chơi xấu, chê ta vô dụng mà đi gả cho Vương công tử Lý công tử gì gì đó đâu.”
“Cái này còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không.”
…
Lời thề năm xưa còn văng vẳng bên tai, vậy mà cố nhân đã sớm không còn. Con người hắn yêu quí nhất trong đời, đã chết trong bệnh tật. Từ đó về sau, hắn lại càng thêm buông thả, chơi bời sa đọa, không còn một chút chí tiến thủ nào. Cho dù có được công danh sự nghiệp thì sao, vẫn là không thể…khoe với người kia. Hắn cần gì phải diễn trò cho người khác nhìn đây? Vì thế, Diệp Hoa Đường quyết định mặc kệ thanh danh, mặc kệ tính mạng, mong rằng làm như vậy cha mẹ sẽ hết hy vọng, để cho hắn có cơ hội sớm được đầu thai gặp lại A Lan. Hắn bắt đầu liều mạng đem tiểu thiếp về nhà, những người này, hoặc là nữ tử không còn muốn ở trong lầu xanh, hoặc là kẻ lưu lạc không nhà không cửa, thậm chí, trong số đó còn có cả ăn xin ven đường. Tuy rằng hắn chưa bao giờ chạm vào bọn họ, nhưng tiểu thiếp dù sao cũng là tiểu thiếp. Hắn đã phản bội lời thề rồi, A Lan, sao nàng còn chưa xuất hiện, ném kẻ phụ bạc này xuống Tây Hồ đi! Nếu như có thể một lần nữa gặp lại nàng, cho dù bị băm làm trăm làm ngàn mảnh, hắn cũng cam lòng.
Nhưng mà, hắn lại không nỡ bỏ lại cha mẹ, bỏ lại muội muội chưa hiểu chuyện. Nàng còn nhỏ như vậy, không biết được cay đắng của cuộc đời, tính tình thì kiêu ngạo, về sau nếu phu quân đối xử không tốt với nàng, nàng phải làm sao đây?
Ôm tâm tư mâu thuẫn như vậy, ngày qua ngày, hắn ngồi đần một chỗ, mãi cho đến khi cha hắn bạt tai một cái.
“Ngươi nhìn xem, hiện tại ngươi đã biến thành bộ dạng gì rồi! Cũng chỉ là một đứa con gái thôi, vậy mà ngươi lại nhớ mãi không quên, còn ra thể thống gì nữa! Hừ, cũng tại mẹ ngươi quá nuông chiều, cho nên bây giờ ngay cả mình họ gì ngươi cũng quên rồi.”
Một lá thư giới thiệu được đặt trước mặt hắn.
Cha bắt hắn phải đến trường đọc sách.
Trường Ni Sơn ở Hàng Châu.
Hàng Châu, hình như rất gần Tây Hồ. Trong lòng của hắn lại dấy lên một tia hy vọng.
Là A Lan của hắn, A Lan đang gọi hắn tới gặp nàng sao?
“Ca ca. Đưa giấy giới thiệu của ngươi cho ta, ta muốn đến trường.”
Muội muội của hắn, lần đầu tiên chủ động tới tìm hắn, chỉ để đưa ra yêu cầu này.
“A Đường, ngươi là con gái, làm sao có thể đến trường?” Hắn vội vàng khuyên can, “Nếu như không thích lập gia đình, ngươi yên tâm, ca ca đã nói với nương rồi, sẽ không gả ngươi cho nhà họ Vương ở Thái Nguyên nữa. Dù sao, nương cũng nói, đây mới chỉ là ý định gần đây của cha thôi…”
“Ca ca, không cần khuyên ta. Ngươi cho dù đến trường thì có khả năng học được cái gì chứ? Ngay cả tên của mình ngươi còn viết không xong kia mà? Cho nên, tốt nhất là đưa giấy cho ta đi. Có cho ngươi đến trường, cũng chỉ làm lãng phí tiền bạc mà thôi. Ngươi vốn đã quen sống cuộc sống quần là áo lụa, có đi học hay không, mọi người cũng chẳng có ý kiến gì đâu.”
A Đường…
Muội muội của hắn, vẫn ghét bỏ hắn. Nhưng hắn lại không có cách nào trách mắng nàng. Bởi vì muội muội của hắn vẫn còn chưa hiểu chuyện.
Mà chuyện xảy ra sau đó đã khiến hắn hối hận không thôi, còn vì thế mà lâm bệnh nặng một trận.
Muội muội hắn bị cướp dọc đường! Cũng may mà nàng không sao.
Chỉ hơi buồn ở chỗ, muội muội vô lương tâm không thèm viết thư về nhà, nếu không phải người của Tạ gia thông báo, mọi người không biết còn lo lắng cho nàng bao lâu. Vì thế, hắn quyết định phải chạy tới Hàng Châu xem muội muội sống thế nào.
Bệnh nặng còn chưa lành, hắn đã lén giấu mẹ, mang theo tiền bạc, xuôi thuyền gỗ đến trường Ni Sơn ở Hàng Châu. Đến khi tận mắt nhìn thấy muội muội bình an vô sự, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Mà ngoài ý muốn nhất, chính là muội muội lại tỏ ra thân thiện vô cùng.
Rốt cục muội muội đã trưởng thành rồi.
Nhìn khuôn mặt tươi cười rực rỡ của nàng, hắn cảm thấy đáy lòng cũng ấm áp dị thường.
Hắn và muội muội, máu chảy ruột mềm. Cha mẹ đều không quan tâm con gái, nếu như ngay cả hắn cũng mặc kệ muội muội, vậy thì nàng phải dựa vào ai đây?
Người trong trường, phần lớn là nam nhân lỗ mãng. Nhưng người ở cùng phòng với muội muội thật ra cũng không tệ lắm, rất hiểu đạo lý, có quy củ, quả thực là chính nhân quân tử. Chỉ là, không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, vẫn luôn cảm thấy trong mắt người kia có nét tàn nhẫn. Hơn nữa, kể cả trong lúc ngủ, người kia cũng mặc nguyên áo khoác. Chẳng lẽ muội muội đã giao dịch gì với hắn hay sao?
Tuy rằng trong lòng vô cùng hoài nghi, nhưng Diệp Hoa Đường cũng không biểu lộ ra ngoài. Qua sinh hoạt hàng ngày, có thể thấy, người này đối với muội muội không tồi, không có hành vi gì quá đáng, có lẽ vẫn chưa biết muội muội là con gái. Mà lần này, hắn cũng phát hiện ra, bạn cũ Vương Huy Chi thế nhưng lại có hứng thú với muội muội. Hừ, cái tên háo sắc kia, đừng hòng mơ ước A Đường nhà ta!
Không ngờ thành tích học tập của muội muội lại tốt như vậy, khiến hắn không thể không giở chút thủ đoạn nhỏ, nhờ người hỗ trợ phân hắn tới làm huyện lệnh huyện Mậu.
Có thể nhìn ra được, muội muội vì chức quan của hắn đã vô cùng cần cù, chịu đựng nhiều khổ sở. Ba năm học tập ở trường đã thay đổi con người nàng, quả thực giống như biến thành kẻ khác vậy. Chẳng qua, biến hóa này làm cho hắn cảm thấy thực sự vui mừng.
Huyện Mậu là nơi A Lan lớn lên, là cố hương của nàng. Cho dù chỉ vì nàng, hắn cũng phải quản lý nơi này cho tốt. Huống hồ, độc trên người hắn cũng đã phát tác, chỉ sợ không được bao lâu nữa sẽ ra đi.
Không ngờ thứ độc dược trước đây hắn định dùng để tự tử, lúc này mới bắt đầu phát tác. Nhưng bây giờ hắn lại không muốn chết nữa, hắn còn chưa kịp tìm ra biện pháp chống lụt cho huyện Mậu, chưa kịp nhìn thấy muội muội lập gia đình. Hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, nhưng xem ra, hiện tại không còn kịp nữa rồi.
Trước khi rơi vào tay sơn tặc, hắn cắn thuốc độc, thầm nghĩ làm như vậy sẽ nhanh chóng được rời khỏi thế giới này. Hắn không muốn có người dùng mạng của mình để gây phiền toái cho dân chúng trong huyện Mậu. Đám sơn tặc dù có tài giỏi tới đâu, cũng không có khả năng đem một cái xác đổi lấy lương thực tiền bạc của nhân dân.
Nhưng ngoài ý muốn, hắn vẫn không chết. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê ấy, hắn giống như nhìn thấy A Lan ngồi bên giường chăm sóc, cẩn thận bón thuốc cho hắn, thay hắn rửa mặt.
Rồi sau đó nữa, muội muội không ngờ một thân một mình xông lên núi cứu hắn đi. Lúc đó, trong lòng hắn xúc động vô cùng, muội muội kiêu ngạo mà nhu nhược trước kia, sao bây giờ lại có gan tiến vào sào huyệt của sơn tặc? Nếu không may bị thương thì sao, nàng chỉ là một đứa con gái thôi, bị bắt thì biết làm thế nào! Vậy mà nàng lại thành công đưa hắn ra khỏi ổ cướp, hơn nữa còn mang theo bằng hữu, giải quyết nạn lụt ở huyện Mậu, chiếm được sự ủng hộ của nhân dân. Không dừng lại ở đó, Thu Đường còn chữa được dịch hạch, đồng thời đánh bậy đánh bạ giải được độc trong cơ thể hắn.
Dùng máu làm thuốc dẫn, thật khó để nghĩ ra. Muội muội này của hắn giỏi như vậy, làm sao chỉ đáng nâng khăn sửa túi cho Vương Lam Điền được? Nếu nói có ai vừa mắt hắn, vậy thì trong đám bằng hữu của muội muội, có một người trung nghĩa nhân hậu, hình như gọi là Lương Sơn Bá. Người này tuy rằng gia đình bình thường, nhưng lại có trí tuệ, là người lương thiện, nếu muội muội đi theo hắn, cuộc sống sau này nhất định sẽ được bình an.
Nhưng muội muội lại nói, trong lòng Lương Sơn Bá đã có người thương rồi. Hắn biết, nàng nói như vậy chẳng qua là muốn thoái thác hôn sự này mà thôi, hay nói cách khác, người mà muội muội thích, chính là cái kẻ thâm độc hiểm ác Mã Văn Tài kia.
Thôi, chỉ cần muội muội muốn, hắn nhất định sẽ giúp nàng có được. Mạng của hắn, là do muội muội cứu. Trên đời này không còn A Lan thứ hai, hắn chỉ có một muội muội, cho nên hạnh phúc của nàng cũng là hạnh phúc của hắn.
Dịch hạch dần dần qua, triều đình lại một lần nữa tiếp tục để hắn làm huyện lệnh huyện Mậu trông coi quê hương của A Lan, còn sai người dâng tặng một cô nương dung mạo tương tự A Lan làm thiếp. Người này, nghe nói từng làm công việc giặt đồ trong trường của muội muội, tính cách mạnh mẽ vô cùng. Chính nàng đã quỳ ba ngày ba đêm trước phủ nha, cầu xin được gả cho hắn. Hơn nữa, cũng không mong vị trí chính thê, chỉ cần làm thiếp là được.
Nàng cố chấp như vậy, tựa hồ là vì tình ý đối với muội muội, sau khi phát hiện muội muội là con gái, liền chuyển sang người ca ca có dung mạo giống hệt là ta.
Dâng nàng lên, không sao cả. Dù sao trên đời này cũng chỉ có một A Lan, những kẻ còn lại đối với hắn, tất cả đều giống nhau.
Nguyện vọng duy nhất của hắn, chỉ cần được ở lại nơi này. Trông coi tốt chức quan muội muội kiếm cho hắn, trông coi tốt quê hương của người trong lòng, thế là đủ rồi.