“Vương Lam Điền trở về thì sẽ làm được gì?”
Ta khẽ nhíu mày, tuy rằng bản thân cũng lo âu, nhưng vẫn an ủi Mộc Cận, nói với nàng là không có việc gì, không cần lo lắng. Mộc Cận gật gật đầu, thấy ta bình tĩnh, nàng liền thở dài, như thể làm như vậy sẽ trút được gánh nặng trong lòng. Ta áp tờ giấy trong tay lên ngực, nhìn ra bên ngoài khoang thuyền, xem nước chảy róc rách, không nói gì nữa.
Ba ngày sau, ta và Mộc Cận trở về Thái Nguyên.
Tuy là cùng ở Thái Nguyên, nhưng vì không đi cùng thuyền, cho nên ta và Vương Lam Điền cũng không cùng xuất hiện. Huống hồ căn bản ta cũng không muốn cùng xuất hiện với loại người này.
Ca ca tất nhiên là ngồi xe ngựa đi đến bến đò đón ta. Ngoài hắn ra, còn có một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, vừa thấy ta liền khóc, không ngừng lấy khăn lau nước mắt, lại kéo tay ta, nói ta dạo này đen đi gầy đi, lâu nay ở trong trường chắc đã phải chịu khổ. Ta cảm thấy người phụ nữ này nhìn qua rất quen, sau đó nhớ tới nàng đã từng xuất hiện trong đoạn trí nhớ của thân thể này, nếu ta đoán không sai, hẳn là mẹ của ta. Ta thử thăm dò kêu một tiếng mẹ, khiến cho bà ấy vốn đã ngừng khóc lại bắt đầu rơi lệ, kéo tay ta không nói lời nào. Ta cũng cảm thấy xót xa, sau đó đi theo nàng và ca ca lên xe. Mộc Cận bởi vì là người hầu, liền gánh đồ lên ngồi ở một chiếc xe khác.
Xóc xóc nảy nảy mấy canh giờ, chúng ta cuối cùng cũng về đến Diệp gia. Ta đối với Thái Nguyên không quen thuộc, suốt cả đường về liền cố ghi nhớ, còn phải trả lời người mẹ mới này đủ thứ chuyện, chủ yếu là về cuộc sống trong trường. Ta đương nhiên không dám nói với nàng là ta ở cùng phòng với một người con trai suốt hai năm, cũng tin tưởng ca ca cũng không kể chuyện này cho mẹ, liền lừa gạt bà, nói ta ở trong trường là một mình một phòng, các điều kiện sống khác cũng rất tốt. Kết quả học tập cũng luôn đứng trong tốp đầu, lúc này lại bị triều đình điều động ra làm quan, cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra, ta vốn cho rằng có thể được một chức quan cao hơn một chút.
Ca ca đang ngồi một bên lại xua tay, cười nói không có việc gì, hắn vừa vặn không thích làm quan to, cũng muốn đến một cái trấn nhỏ làm huyện lệnh để rèn luyện. Ta thấy ca ca sắc mặt không bình thường, hai bên gò má so với lần trước nhìn thấy hắn càng lõm xuống nhiều hơn. Ta vốn muốn hỏi, lại ngại có mẹ ta ở đây, nên cũng không dám nói nhiều.
Diệp gia ở Thái Nguyên cũng coi như là nhà giàu, ruộng tốt được ngàn mẫu, người làm ruộng vô số, trong nhà đình, đài, lầu, các cũng đều có. Ta tự nhiên cũng có một cái khuê phòng thuộc về bản thân. Mộc Cận mang theo ta về phòng thay quần áo nữ, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, liền đến phòng chính bái kiến cha.
Cha ta là một người tuổi cũng trung niên, thoạt nhìn so với mẹ ta lớn tuổi hơn nhiều, ông để một chòm râu dài, bộ mặt không giận tự uy. Tuy rằng ông đã từ quan nhiều năm, nhưng trong hơi thở vẫn mang theo uy quyền của kẻ làm quan, nhìn người cũng luôn là bộ dạng quan trên ban lộc cho kẻ dưới.
Ta nói thật, lần gặp mặt này, thực sự không giống cha và con gái, mà giống như thăng đường thẩm vấn phạm nhân hơn. Cha ta thấy ta thỉnh an hắn, cũng không biểu hiện đặc biệt gì, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, lại tùy tiện hỏi vài câu về cuộc sống trong trường, sau đó nói ta về phòng nghỉ ngơi.
Cha ta nói với ta, vì ta đã thay ca ca hoàn thành học tập ở trường, cho nên hắn không tính toán chuyện ta trốn nhà đi, còn nói ta về sau phải chú ý, không được tái phạm nữa, phải ở nhà đi theo nhũ mẫu học tập quy củ, học thêu thùa khâu vá, đem những thói quen trong trường tất cả chỉnh đốn lại.
Này, tại sao lời này lại khác xa với trước vậy! Ta nhớ lúc cha ta viết thư nhà gửi tới cũng không phải là ý tứ này, hắn nói là, nếu ta giúp ca ca ta kiếm được một chức quan, hắn sẽ không can thiệp chuyện hôn nhân của ta, mặc cho ta làm chủ cơ mà. Tại sao hiện tại lúc ta trở về, lại đột nhiên biến thành “không tính toán chuyện ta trốn nhà đi”?
Nhưng cha ta hiển nhiên không cho ta thời gian phản kháng, đã khoát tay bảo ta đi xuống. Bởi vì hắn vẫn chưa nói thẳng ra được đính hôn với Vương gia là vinh dự của ngươi a, ngươi nên nhanh ở nhà thêu đồ cưới a, nên ta cũng không tiện lấy phong thư kia ra trở mặt, chỉ đành tạm thời về phòng, tính toán lại mọi chuyện. Thấy ta trở về, ca ca ta rất cao hứng, đuổi người hầu đi, một mạch chạy đến phòng ta cẩn thận xem ta có gầy đi không. Thức ăn ở trường cũng không phải quá kém, ta cũng không có gầy đi, chỉ là vì thường xuyên luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, nên đen đi không ít. Ca ca có chút đau lòng, từ trong phòng hắn mang đến không ít thứ kỳ quái bảo ta bôi vào, nói là có thể tẩy trắng, cũng vội trộm nói là do hắn lấy từ trong tay đám thị thiếp, nên ta ngàn vạn lần đừng có lộ ra ngoài để cho các nàng biết. Mấy nữ nhân này như sư tử Hà Đông, nếu nghe được tin này, không ăn sống nuốt tươi hắn mới là lạ.
Ta cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy đống chai chai lọ lọ này, sau đó hỏi ca ca thân thể hắn có phải có vấn đề không. Ca ca cười nói hắn không có việc gì, ta lại chú ý tới hốc mắt của hắn sâu hoắm, nhìn kiểu gì cũng không giống như bình thường. Nhưng mặc kệ ta hỏi thế nào, ca ca cũng nhất định không chịu nói cho ta, chỉ nói là ta lo nghĩ nhiều rồi. Ta biết có tiếp tục tra hỏi cũng không có kết quả, dù sao hiện tại cũng về nhà rồi, âm thầm hỏi thăm có khi lại tìm được câu trả lời, mà không được thì lại quấn quít vo ve bên tai ca ca hỏi.
Về vấn đề hôn sự, ca ca vẫn bảo ta đừng lo lắng, hết thảy hắn sẽ lo. Nói xong lời này, hắn lại ho khan vài tiếng, bộ dạng có chút tiều tụy, sau đó vội vàng cáo từ chạy đi, không dám ở lại lâu thêm một giây nào.
Ta cảm thấy lo lắng, âm thầm sai người chú ý chuyện ăn uống của ca ca, quả nhiên phát hiện vào buổi tối hắn sẽ lén lút sai người sắc thuốc uống. Mộc Cận giúp ta trộm được bã thuốc rồi đem ra ngoài hỏi đại phu, liền thu được kết quả là thuốc này chứa một lượng độc lớn, ăn lâu trúng độc không nói, còn có thể nguy hại tới tính mạng người dùng.
Ta lập tức nôn nóng, liền lập tức cầm phương thuốc trong phòng đi tìm ca ca hỏi cho ra lẽ, hỏi hắn tại sao phải uống thuốc độc! Ca ca biết không thể gạt được ta, liền nói cho ta một phần chân tướng sự thật. Thì ra từ rất lâu hắn đã bởi vì một nguyên nhân nào đó trúng phải một loại độc không rõ, luôn luôn tiềm ẩn trong cơ thể, sau đó lại bởi vì nguyên nhân nào đó, độc này lại phát ra, lại bởi vì nguyên nhân nào đó, hắn biết được phương thuốc này, không thể không lấy độc trị độc, cuối cùng chính là như bây giờ.
= = Hừ, nguyên nhân nào đó, ngươi cho rằng ta không biết phương thuốc kia là Vương Lan cô nương đưa cho ngươi sao? Trên thế giới này thần y còn có ở những chỗ khác, không cần tiếp tục uống thuốc độc làm hại đến thân thể a!
Nhưng ta lại chẳng phải là bác sĩ. Ngoài việc làm như vậy, ta cũng không còn cách nào khác. Ở Diệp gia ngây người hai tháng, cũng không có ai trong nhà nhắc ta tới chuyện hôn sự với Vương gia. Nhưng mà hai tháng qua đi, ca ca đã khởi hành đến huyện Mậu trước, mà gia nhân nhà họ Mã, lại thủy chung không thấy đến.