Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Chương 72: Thù lao




Thù lao?

“Đi ra ngoài cho ta. Chúng ta đợi lát nữa hãy bàn thù lao.” Ta không nói hai lời liền tiếp tục kéo Mã Văn Tài ra ngoài. Hình như là bình thường ta quá nhường nhịn hắn, cho nên kẻ này mới được thể thấy ta càng nhún nhường thì hắn càng kiêu ngạo, lúc này thấy ta rống lên, liền không nói gì nữa, mặc kệ ta túm ra khỏi phòng của Ngọc Vô Hà, sau đó đi vào một gian phòng trống.

Lúc này, tú bà hình như đã nghe được tin có người làm loạn, liền mang theo một đám người vây lấy chúng ta, lại bị Mã Văn Tài tùy tay ném ra một thỏi vàng, lập tức mừng rỡ vẫy đuôi, liên thanh nói công tử muốn ở bao lâu xin cứ tùy ý, muốn cô nương nào thì cứ nói với nàng một tiếng là được. Mã Văn Tài cau mày, tỏ vẻ các ngươi cứ cút đi là được rồi, vì thế tú bà kia liền vung tay lên, chỉ huy đám bảo tiêu tiếp tục đi tìm kiếm hai con “tiện nhân dám đào tẩu”.

Ta mơ hồ cảm thấy người nàng muốn tìm hẳn là ta và Chúc Anh Đài, liền âm thầm may mắn vừa rồi kịp thời trốn vào trong phòng, tú bà không nhìn thấy, bằng không chỉ bằng một thỏi vàng này Mã Văn Tài đừng hòng đuổi được bọn họ đi. Phải biết là trong lầu xanh, người mới đến giá luôn cao hơn một ít, mà tú bà lại có công phu sư tử ngoạm, nhất định sẽ đòi hắn không ít tiền đâu.

Khụ khụ, ta đây là đang lo cho ai a. Có tiêu nhiều tiền không thì liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ ở cùng nhau quá lâu cũng khiến cho ta không tự giác bị tẩy não sao?

Lúc này Mã Văn Tài đã khép cửa phòng lại, nhanh chóng đi tới chỗ ta, không chút khách khí đưa tay ôm ta, lại bị ta đẩy ra, đồng thời trừng mắt nhìn hắn. Mã Văn Tài hiển nhiên cũng ý thức được hành vi của bản thân có chút không ổn, không khỏi hơi hơi xấu hổ sờ sờ cái mũi, “Được rồi, hiện giờ xung quanh không có ai. Chúng ta có phải hay không nên bắt đầu tính thù lao?”

“Trước tiên ngươi hãy nói xem sao ngươi lại chạy đến Chẩm Hà lầu này đi.” Nhắc tới chuyện này, trong lòng ta liền có chút không thoải mái, sắc mặt hắn còn hồng như vậy, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, lại còn cố tình không nghỉ ngơi, cư nhiên dẫn đường cho Trần phu tử tới Chẩm Hà lầu bắt người! Hắn thật sự không phải là cố ý muốn chống ta đấy chứ?

Bản thân ta thì thật ra không thèm để ý việc ra vào nơi ong bướm này, nhưng nếu như bị Trần phu tử phát hiện ra, ta thì không sao, nhưng làm ảnh hưởng đến tiền đồ của ca ca ta thì phải làm sao bây giờ? Ta ở trong trường cố gắng lâu như vậy, cuối cùng lại tan thành mây khói sao?

“Ta nghe được câu chuyện của hai tên thư đồng nào đó, hình như gọi là Tứ Cửu và Ngân Tâm, lúc chúng giặt quần áo bên bờ sông.” Mã Văn Tài vội vàng giải thích, “Ta vốn tưởng chỉ có Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đến lầu xanh thôi, bình thường lại thấy ngươi luôn thân thiết với bọn chúng, nghĩ rằng lần này mà túm được, ngươi sẽ thấy rõ bộ mặt thật của chúng. Kết quả lại không ngờ ngươi cũng ở đây! Không ngờ lại…” Mã Văn Tài nói tới đây hơi dừng lại một chút, tựa hồ có chút do dự. Ta lắc đầu, nói với hắn ta đến là vì Cốc Tâm Liên. Tâm Liên cô nương không biết tại sao lại bị bắt vào lầu xanh, tú bà nhất quyết không đồng ý cho chúng ta dùng vàng để chuộc, vì thế không còn cách nào phải ra hạ sách này.

“Đừng nghĩ nói lung tung cho qua chuyện. Bỏ ra nhiều vàng như vậy, làm gì mà không chuộc được người. Huống hồ, Cốc Tâm Liên đang yên ổn ở trường, làm sao vô cớ lại bị bán tới đây? Hừ, ta khẳng định là có người cố tình bán Cốc Tâm Liên vào lầu xanh, sau đó dặn tú bà trông chừng nàng.”

“Ý ngươi là nói, trong trường có người muốn hại Cốc Tâm Liên?” Ta lập tức ngộ ra, “Nhưng mà là ai? Có ai lại vô duyên vô cớ muốn hại nàng?”

“Ta tất nhiên là biết.” Mã Văn Tài nói, “Bất quá bản công tử cũng không thể không công mà nói cho ngươi.”

“…Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Ta hoàn toàn vô lực rồi. Thực sự ta chưa từng thấy ai như hắn, nói chuyện chưa được ba câu đã muốn bàn thù lao, “Ngươi muốn bao nhiêu vàng, lúc trở về ta sẽ đưa cho ngươi, bây giờ mau nói đi.”

“Ai nói ta muốn vàng?” Mã Văn Tài nhíu mày nói, “Ta muốn cái gì, trong lòng ngươi rõ nhất.”

“Ta chả rõ gì cả.” Ta bèn quay lưng lại, “Không nói thì thôi, ta sẽ đi tìm người khác để hỏi!” Ta nói xong làm bộ muốn bỏ đi, lại bị Mã Văn Tài giữ lại.

“Diệp Hoa Đường, ngươi dám!” Mã Văn Tài vội vàng kéo ta, lớn tiếng kêu lên, “Ngươi ở trong lầu xanh nhảy múa trước mặt nhiều nam nhân như vậy, vì sao lại không thể múa cho một mình ta xem?”

“Ngươi muốn ta nhảy múa?” Ta sửng sốt, “Tại sao không nói sớm? Ta còn tưởng rằng ngươi…”

“Ngươi cho là ta muốn cái gì?” Mã Văn Tài nhíu mày hỏi lại. Ta vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không có gì không có gì, bất quá bây giờ không tiện để múa, ta liền bảo hắn, về sau có cơ hội thì sẽ làm. Mã Văn Tài lại tỏ vẻ, ngươi hôm nay ra khỏi đây, trở về thư viện thì làm gì còn cơ hội khác. Nhất định phải ở ngay trong phòng này múa cho hắn xem.

Ta vừa rồi, một phần là có Chúc Anh Đài đánh đàn, phần khác là vì phải cứu người, bất đắc dĩ mới múa kiếm. Hiện giờ trong tay không có kiếm, làm sao có thể múa được? Hình như thấy ta có chút tức giận, Mã Văn Tài không ép ta nữa, hắn liền kể cho ta hắn đã từng nhìn thấy Vương Lam Điền đến phòng giặt đồ tìm Cốc Tâm Liên, sau đó thấy hắn thì tên kia vội bỏ chạy. Liên tưởng đến lúc hắn ở giảng đường đã từng nói có quen biết Cốc Tâm Liên, ta không khỏi có chút hoài nghi.

Vương Lam Điền hình như có ý với Cốc Tâm Liên. Chẳng lẽ, Cốc Tâm Liên sở dĩ bị bán vào lầu xanh, là do hắn bày ra!

Trong lòng ta, nháy mắt lửa giận ngập trời.

Cái tên Vương Lam Điền đáng chết này! Lúc trước hãm hại ta còn chưa tính, lần này còn dám hại cả ân nhân cứu mạng của ta, quả thực cái gì có thể nhịn chứ cái này thì không thể nhịn, chờ đến lúc ta trở về sẽ cho hắn đẹp mặt! Ta nhẫn nhịn tên khốn này lâu rồi, vốn không vừa mắt hắn, lại tính thêm chuyện hôn ước với nhà họ Vương ở Thái Nguyên, mặc kệ ra sao nhất định cũng phải đánh bay ý niệm này của hắn!

“A Đường…” Mã Văn Tài lại ở một bên gọi tên của ta. Ta không có thì giờ để ý đến hắn, vội vàng nhớ lại chỗ giấu quần áo. Lúc trước, để đào tẩu được thuận lợi, chúng ta đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo nam, ta bây giờ toàn thân màu hồng rất dễ bị nhận ra, cho nên nhất định phải đi thay ngay mới được.

“Văn Tài huynh, ngươi có thể ra ngoài lấy giúp ta một bộ quần áo rồi mang về đây không?” Ta ở trong phòng tìm hết một vòng, cũng không tìm thấy thứ gì có thể mặc tạm, cho nên không thể không mặt dày mà nhờ vả Mã Văn Tài. Mã Văn Tài thế nhưng tỏ ra không có vấn đề gì, trực tiếp cởi áo ngoài ra cho ta mặc, nhưng mà như thế này thì hắn liền…chỉ mặc áo ngủ ra khỏi lầu xanh…Cái này…Thực sự không hay lắm đâu?

“Đừng có nghĩ là hay hay không hay? Ngươi cứ mặc vào trước đi, ta thế nào cũng không sao, nhưng người mà không mặc vào thì đừng hòng bước ra khỏi cửa.” Mã Văn Tài thật ra không quan tâm đến việc hắn sẽ mặc gì ra khỏi lầu xanh, trực tiếp cởi quần áo ra, xếp ở trên bàn. Ta cũng không còn cách nào khác, vội vàng nhận lấy, sau đó vội vàng cởi váy ra, cũng không đuổi Mã Văn Tài ra ngoài. Dù sao ta vẫn còn đang cuốn ngực, bên trong cũng mặc áo ngủ, không có gì phải kiêng dè, thứ duy nhất khác với lúc buổi tối đi ngủ ở trường chỉ là ta đang búi tóc kiểu nữ mà thôi.

Mã Văn Tài lúc đầu có chút ngại ngùng, vội vàng quay người đi chỗ khác, nhưng rất nhanh lại lặng lẽ quay đầu lén nhìn, sau đó phát hiện ra bên trong ta vẫn là mặc quần áo chỉnh tề liền không khỏi nhụt chí, bèn ngồi vào ghế tựa trực tiếp xem ta thay quần áo, ta cũng không quản hắn, đổi quần áo ổn rồi, liền duỗi tay ra sau đầu định vén tóc lên. Ai ngờ, lúc này Mã Văn Tài lại đi đến bên cạnh ta, kéo tay ta xuống, nhẹ giọng thổi vào tai ta: “A Đường, để ta làm giúp ngươi.”

Thanh âm của hắn phi thường ôn nhu, tay của ta liền hơi dừng một chút, sau đó cũng bỏ xuống, để mặc cho hắn giúp ta tháo trâm ngọc ra, chậm rãi cuốn tóc lên. Bất quá miệng vẫn không nhịn được mà nói ra một câu: “Ngươi đang buộc tóc sao? Nếu không biết làm thì để ta tự làm.”

“…Bản công tử tay nghề có kém cũng giỏi hơn ngươi!”

Ta nhớ tới lúc trước Mộc Cận cũng nói bản thân ta búi tóc bẹp dúm, y như thể một cái bánh ngô, vì thế thức thời ngậm miệng lại không nói nữa. Thật ra tốc độ của Mã Văn Tài cũng không phải là chậm, không đến vài lần vén tóc đã búi tóc ta lên cao, sau đó dùng ngọc quan để cố định lại. Nhưng búi xong rồi hắn cũng không lùi ra, mà rất tự nhiên ôm lấy ta từ sau lưng, kéo ta ngả vào trong lòng hắn. Ta bị hắn ôm như vậy, cả người liền cương cứng, có chút mất tự nhiên nói: “Ngươi, ngươi làm cái gì?”

“Không có gì.” Mã Văn Tài rầu rĩ nói, “Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, chuyện lớn như vậy, vì sao không báo trước với ta một tiếng, mà lại đi tìm đám người Lương Sơn Bá? Chẳng lẽ trong mắt ngươi, bản công tử còn không bằng một cái tiện…Còn không bằng bọn chúng?”

Tuy rằng hắn khẩu khí vẫn là bá đạo cường thế, nhưng tâm tình của ta cũng không hiểu sao bởi vì hắn không nói ra hai chữ “dân đen” mà trở nên rất vui. Vì vậy ta liền thấp giọng trả lời:

“Ta lúc ấy không tìm thấy ngươi, mà sự việc lại khẩn cấp, nên không kịp kể cho ngươi nghe. Huống hồ lầu xanh không phải là chỗ tốt đẹp gì, ta cũng là bởi vì không thể dùng vàng chuộc người ra, mới bất đắc dĩ phải dùng hạ sách này, sợ ngươi biết được sẽ tức giận.”

“Ngươi còn biết ta sẽ tức giận!” Mã Văn Tài hai tay ấn mạnh vào bả vai của ta một cái, “Những chuyện như thế này, ngay từ đầu ngươi nên đến tìm ta! Cha ta là thái thú Hàng Châu, một cái Chẩm Hà lầu nho nhỏ tính là gì, dám chống đối Mã gia chúng ta sao? Dám làm trái ý ta, ta liền khiến nó vĩnh viễn không thể mở cửa tiếp khách được nữa!”

“Ngươi là con thái thú, lại đi đến chỗ này ra ngoài, không sợ đồn ra ngoài sẽ bị người ta chê cười sao.” Hơn nữa, cha ngươi cũng ở trong này tiêu dao khoái hoạt đó…

Bất quá, vừa nói đến cha hắn, ta lại không khỏi nghĩ đến Ngọc Vô Hà kia, hình như nàng có quan hệ rất thân thiết với Chúc Anh Đài. Chúc Anh Đài cũng coi như là thiên kim tiểu thư con nhà quyền quý, làm sao lại có quan hệ với một nữ tử chốn lầu xanh đây?

“Ta còn sợ bị người khác chê cười? Ngươi ở trước mặt nhiều người nhảy múa như vậy, thì không sợ bị người khác chê cười sao?” Mã Văn Tài trừng ta một cái, “Về sau còn dám đến chỗ này, coi chừng ta xử lý ngươi!”

“Biết rồi biết rồi, về sau có chuyện gì nhất định sẽ nói với ngươi.” Ta nở nụ cười, kéo hắn một cái, “Bất quá, trước mắt, chúng ta vẫn nên nghĩ cách rời khỏi Chẩm Hà lầu thôi.”

“Còn cách gì nữa? Ngươi yên tâm, cứ đi theo ta thì không ai dám động đến ngươi!” Mã Văn Tài nói xong liền thật sự kéo ta đường hoàng đi ra. Tuy rằng ta đã thay đổi quần áo, nhưng trên mặt vẫn còn son phấn, người bên ngoài tự nhiên sẽ hoài nghi, muốn lại gần kiểm tra. Nhưng Mã Văn Tài lại rút ra một cái lệnh bài ở bên hông, cũng không biết bên trên viết cái gì, dù sao vừa thấy nó thì mọi người đều ào ào lùi ra, cũng không dám hỏi gì nữa. Chúng ta cứ như vậy thuận lợi rời khỏi Chẩm Hà lầu. Sau khi ra khỏi đó, ta vội tìm một cái nhà trọ, hai người chúng ta sửa sang quần áo mặt mũi ổn thỏa mới dám trở lại trường.

Cốc Tâm Liên đã đợi chúng ta ở trường từ lâu. Vừa thấy ta trở về liền nhào ra đón, kêu to “Diệp công tử”, tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói. Ta định đáp lời nàng, lại bị Mã Văn Tài chắn trước mặt, lãnh đạm nói với Cốc Tâm Liên:

“Hôm nay Diệp Hoa Đường đã mệt rồi, có chuyện gì để mai rồi nói, hơn nữa ta thấy việc ngươi cần làm bây giờ không phải là chờ ở đây để nói cảm ơn, mà là về nhà đi.”

Phải a, mẹ nàng cùng Tô An đều lo lắng gần chết, cũng không hiểu bọn họ đã biết Tâm Liên cô nương an toàn rồi không? Ta cũng liền bảo Cốc Tâm Liên mau về nhà đi, không cần phải cảm ơn ta, ta cứu nàng là việc thuộc về bổn phận. Cốc Tâm Liên nghe xong, cắn cắn môi, nói “Diệp công tử, ta sẽ nhớ mãi ân đức của người.”, sau đó liền chạy đi.

Nha đầu kia thật là khách khí. Thật ra nàng không cần phải làm như vậy, là do nàng đã cứu mạng của ta, ta tất nhiên phải báo đáp.

Bất quá, không hiểu vì sao sắc mặt Mã Văn Tài lại trầm xuống, vừa vào phòng liền nói với ta: “Ngươi tốt nhất vẫn bảo Cốc Tâm Liên trở về nhà đi, đừng tiếp tục đến trường làm việc nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.