Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Chương 71: Câu dẫn




Hỏng bét, lần này nếu bị Mã thái thú phát hiện ra, đời ta coi như xong rồi!

Ta không dám làm ra động tác quá lộ liễu, chỉ không ngừng dùng ánh mắt ám chỉ cho Lương Sơn Bá, Lương Sơn Bá cũng nhìn ra tình huống không ổn, vội vàng tiến lên trước, dùng thân thể chắn trước mặt ta, làm bộ không có nhìn ra Mã thái thú là muốn lại gần để xác định ta và Chúc Anh Đài có phải người quen hay không, mà một mực nghĩ rằng hắn đang định ra cửa chạy trốn, trong miệng không ngừng nói với Mã thái thú: “Không được, không được. Chạy đường này sẽ gặp Văn Tài huynh mất!”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nhắc đến Mã Văn Tài, Mã thái thú đầu óc liền không còn minh mẫn. Lương Sơn Bá chạy ra phía trước mở cửa sổ: “Thái thú đại nhân, đi bên này, như vậy sẽ an toàn.”

Ngay sau đó, chỉ thấy Mã thái thú xưa nay luôn nghiêm túc oai phong, nay lại một tay ôm quần áo, vội vàng nhảy từ cửa sổ ra vườn hoa bên ngoài, chân còn chưa kịp chạm đất đã vội vàng trốn. Lúc này, Lương Sơn Bá cũng vội vàng nói với chúng ta: “Anh Đài, A Đường, chúng ta mau đi thôi. Nếu để bọn họ bắt được thì sẽ phiền phức đấy.”

“Mau.” Ta gật gật đầu, vừa định cũng nhảy qua cửa sổ, đã thấy Chúc Anh Đài đứng bên cạnh như là nhìn thấy cái gì kinh khủng lắm, kinh ngạc đứng bất động tại chỗ. Lương Sơn Bá cũng phát hiện ra nàng không ổn, định đưa tay kéo nàng đi. Không ngờ Chúc Anh Đài lại giãy khỏi tay hắn, bước đến bên giường.

Ta và Lương Sơn Bá đều sửng sốt, đã thấy cô nương đang nằm trên giường, cả người chỉ mặc mỗi một cái áo ngủ, vội vàng giơ tay che mặt, không muốn để Chúc Anh Đài nhìn thấy dung mạo của nàng. Chúc Anh Đài lại vội vàng kéo tay nàng ra, trong miệng kinh ngạc kêu lên:

“Ngọc tỷ tỷ…”

Cái tên này có chút quen thuộc. Ta đột nhiên hoảng sợ, nhìn chăm chú, lại phát hiện cô nương kia không phải người lạ, mà chính là đầu bài của Chẩm Hà lầu, người đã xướng khúc lần trước khi ta và ca ca đến, Ngọc Vô Hà!

Thế nào, chẳng lẽ nàng và Chúc Anh Đài, là người quen cũ?

Chỉ thấy Ngọc Vô Hà lúc này vội vàng xoay người lại, thấp giọng nói: “Ta, không phải ta, ta không biết ngươi.” Chúc Anh Đài lại nhảy lên giường, cầm chặt cổ tay nàng, kinh ngạc nói: “Đúng là tỷ tỷ, đúng là tỷ tỷ rồi!”

Lương Sơn Bá cũng ngây ra, hỏi luôn một câu mà ta cũng muốn biết: “Hai người quen biết nhau à?”

Chúc Anh Đài liếc mắt nhìn Lương Sơn Bá một cái, không đáp lại, chỉ nói với Ngọc Vô Hà: “Vì sao ngươi lại ở đây? Vì sao!”

“Ta…” Ngọc Vô Hà cúi đầu, do dự không nói, hình như là có điều khó nói. Trong lòng ta sốt ruột, nhưng mà mắt thấy hai người Chúc Anh Đài và Ngọc Vô Hà khẳng định là có quen biết, cũng không tiện mở miệng xen vào, chỉ không ngừng lặng lẽ dậm chân tại chỗ. Lúc này lại chợt nghe ở bên ngoài có thanh âm vang lên:

“Ai ai, đây là khuê phòng của Ngọc cô nương, công tử không được lên!”

“Bà tránh ra, nghe thấy gì không, còn tiếp tục cản đường thì bản công tử sẽ đánh chết ngươi!”

Thanh âm này tất nhiên không thể lẫn với người khác, chính là Mã Văn Tài Mã đại gia đã đuổi đến tận cửa rồi.

“Xem ra lần này chúng ta chạy không thoát rồi, đành phải liều mạng thôi.” Lương Sơn Bá thở dài, đưa tay kéo Chúc Anh Đài, ta lại lắc đầu, ngăn động tác của hắn, nói: “Ta đi ra ngoài, các người thừa lúc này chạy mau, có việc gì để về trường hẵng nói.”

“Nhưng mà ngươi hiện tại đang giả…” Lương Sơn Bá có chút do dự, ta lắc đầu, “Các ngươi yên tâm, nếu là Mã Văn Tài ở bên ngoài, ta tự nhiên có cách nói chuyện với hắn. Nếu Trần phu tử cũng tới, vậy thì chỉ có thể trách số ta xui xẻo. Tâm Liên cô nương là ân nhân của ta, ta cho dù thế nào cũng phải cứu nàng, không ngờ lại liên lụy các ngươi. Mau trốn đi!”

Bên ngoài thanh âm càng ngày càng to, tựa hồ là Mã Văn Tài và mấy bảo tiêu của lầu đã xảy ra xung đột, nghe tiếng quyền cước, Mã đại gia hoàn toàn chiếm thế thượng phong, xem ra sốt cũng đã hạ. Ta không nói hai lời, đẩy Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ra chỗ cửa sổ, định bảo họ nhảy đi. Lúc này, không ngờ Ngọc Vô Hà lại đưa tay túm tay áo của Chúc Anh Đài, nói:

“Mấy người cứ trốn ở đây một lát. Hãy trốn lên giường của ta đi.”

Lúc này, Chúc Anh Đài lại lộ ra vẻ mặt không tình nguyện, coi như không nhìn thấy Ngọc Vô Hà.

Ngọc Vô Hà nhìn rất thương tâm, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tin ta một lần nữa, được không? Dù sao cũng là vì vị cô nương này.” Nàng nói xong ngẩng đầu nhìn về phía ta, lại sửng sốt, kinh ngạc kêu lên: “Ngươi, ngươi là Diệp công tử! Ngươi làm sao có thể…”

“Đã không còn kịp nữa rồi, có việc gì lát hãy nói, hiện giờ xin đa tạ cô nương trước.” Bên ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân dồn dập của Mã Văn Tài, Lương Sơn Bá rốt cục nghe không được lời vô nghĩa của chúng ta nữa, nhanh chóng kéo ta và Chúc Anh Đài trèo lên giường. Chúc Anh Đài ở trong cùng, hắn nằm ở giữa, mà ta cuộn mình nằm ở phía ngoài, dùng chăn cẩn thận che kín thân thể, không để hồng bào chói mắt lộ ra. Trong khi đó, Ngọc Vô Hà cũng cởi nốt áo ngủ ra, nhanh chóng nhảy vào trong thùng nước tắm còn bốc hơi nghi ngút.

Giây tiếp theo, cửa gỗ liền bị đẩy mạnh ra. Mã đại gia vọt vào, há mồm kêu lên: “Lương Sơn Bá, ngươi mau ra đây! A Đường, ngươi có ở bên trong hay không? A Đường!”

“Ai đấy?”

Trong bồn tắm, Ngọc Vô Hà giơ tay, thả rơi từng cánh hoa hồng sắc xuống cơ thể, phát ra một thanh âm ngọt ngào nhu nhược, nhưng lại khiến cho chúng ta đồng loạt nổi da gà.

Ta thiếu chút nữa đã cắn đứt đầu lưỡi, mắt thấy Mã Văn Tài chạy vào trong phòng, vội vàng rụt đầu lại, nhưng lại có chút nhịn không được, lặng lẽ hé mắt nhìn trộm.

Cái tên kia coi như vẫn còn biết lễ nghĩa, nhìn thấy như vậy liền vội vàng quay lưng lại, trong thanh âm có chút bối rối ngượng ngùng nói: “Cô nương,… mặc quần áo vào trước đi đã.”

Ngọc Vô Hà lại không chịu mặc quần áo vào, chỉ nhàn nhạt cười, nói: “Công tử muốn lục soát thì lục soát đi. Công tử sợ gì chứ, ta có phải là hổ cái đâu. Công tử sợ ta ăn thịt công tử sao?” Nói xong lời này, nàng còn liếc mắt đưa tình với Mã Văn Tài.

Tay ta âm thầm nắm chặt gối đầu.

Mã Văn Tài dừng một chút, nhanh chóng giật lấy quần áo đang treo ở trên giá, cũng không quay đầu lại, chỉ tiếp tục bối rối nói: “Này, quần áo của ngươi, mau mặc vào đi!”

Ngọc Vô Hà che miệng cười: “Công tử, tay công tử sao run thế? Công tử đáng yêu quá, công tử đã nhìn thấy cả rồi, còn sợ gì chứ? Bằng không, ngươi giúp người ta mặc, có được không?”

“Đừng có nói nhảm! Cô mặc quần áo vào trước đi đã!” Mã Văn Tài thở hổn hển, không kiên nhẫn ném quần áo về phía sau. Ngọc Vô Hà chuẩn xác bắt được cái áo ngủ kia, trên mặt vẫn mang theo tươi cười quyến rũ, lại có chút ai oán nói: “Công tử vẫn còn to tiếng nhỉ.” Nàng nói xong liền chầm chậm đứng lên, bàn chân nhỏ nhắn còn dính nước bước ra khỏi thùng gỗ, bắt đầu mặc quần áo. Ước chừng khoảng mươi phút sau, Mã Văn Tài liền quay đầu lại nói: “Cô mặc xong chưa?” Ai ngờ Ngọc Vô Hà mới chỉ thò được một cái tay vào áo, hắn liền vội vàng quay đầu đi. Còn ta lại bắt đầu ở trên giường cắn gối.

“Ôi, công tử thật quá nôn nóng nha, muốn nhìn thì cứ nhìn đi.” Ngọc Vô Hà tiếp tục trêu chọc hắn. Mã Văn Tài đứng xoay lưng lại với nàng cứ liên tục nghiến răng nghiến lợi. Cọ cọ xát xát lâu rất lâu sau, Ngọc Vô Hà mới mặc xong quần áo, thanh âm lả lơi nói: “Công tử, ta mặc xong rồi, công tử còn muốn sai bảo gì nữa?”

Mã Văn Tài lúc này mới chậm rãi quay người lại xem, trước lén thăm dò nhìn, thẳng đến khi xác định Ngọc Vô Hà đích thực đã mặc xong quần áo, mới xoay hẳn người lại, cẩn thận nhìn khắp vào trong phòng, ánh mắt nghiền ngẫm dừng ở trên giường. Ta vội vàng dùng chăn che nốt cả mắt, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân dồn vang, Mã Văn Tài hình như đang bước tới cái giường!

Đừng có lại đây, đừng có lại đây! Ta âm thầm cắn gối đầu cầu nguyện, lúc này lại có một bóng người chắn ngang trước giường, ngồi phịch một cái lên giường. Cái giường vốn đã chật, lúc này lại bị nàng ngồi xuống bất ngờ như vậy, suýt nữa đè lên mũi của ta! Mặc dù không có đụng vào, nhưng thân thể của ta cũng vì thế mà lùi lại phía sau, lập tức chạm vào Lương Sơn Bá, sau đó nghe thấy hình như có tiếng “chụt”, sau đó hai người nằm bên trong đều cứng đờ bất động.

== Này, đổ bể hết rồi sao…Ta thầm nghĩ muốn nói ta thực sự không phải cố ý…

“Sao công tử còn vội hơn cả ta thế? Ta cứ tưởng rằng thiên hạ vẫn còn một người chính nhân quân tử để cho ta gặp, không ngờ công tử lại lộ rõ nguyên hình nhanh như vậy.”

“Lộ rõ nguyên hình ư? Hay lắm.” Mã Văn Tài hừ lạnh một tiếng, “Nếu không phải vì ngươi có vài phần tương tự với người ta đã quen biết, bản công tử đã không thèm khách khí với ngươi. Hiện tại ta cảnh cáo ngươi, mau tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Ta lại nhịn không được kéo một góc chăn lên nhìn, đã thấy Ngọc Vô Hà cài trâm hoa lên đầu, cười duyên nói: “Nếu ta không nhường đường, công tử định không khách khí làm gì a?”

Mã Văn Tài nhíu mày, liền thật sự không khách khí nữa, giơ tay chụp lấy bả vai của Ngọc Vô Hà! Ngọc Vô Hà thấy vậy, nửa điểm cũng không sợ hãi, tựa như Mã Văn Tài đang tán tỉnh nàng, liền nắm lấy cánh tay của hắn, đem cả người mình dựa vào trong lòng Mã Văn Tài. Ta gấp đến mức cắn răng một cái, chỉ nghe hơi có một chút tiếng vải bị xé ra, thì ra gối đầu đã bị ta cắn nát.

“Công tử, dù có hiện nguyên hình thế nào, ta cũng chỉ là một con hồ ly tinh.” Ngọc Vô Hà vừa ôm cánh tay của hắn vừa cười, Mã Văn Tài gạt nàng ra không được, gấp đến nỗi liên tục kêu khổ, trên mặt vừa không kiên nhẫn lại có chút lo lắng, liều mạng muốn đẩy Ngọc Vô Hà ra. Nhưng cố tình người ta lại không chịu, cứ liều mạng cuốn lấy hắn, căn bản không cho hắn một chút cơ hội thoát được.

Thấy hắn cố dùng sức giãy giụa, Ngọc Vô Hà lại nói: “Công tử thật là không biết thương hoa tiếc ngọc. Muốn thu phục hồ ly tinh, cũng không cần phải dùng hết sức đâu.”

Nàng vừa nói tới đây, liền đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Mã Văn Tài. Ta ở trên giường tay nắm chặt lại, run run, tiếp tục cắn gối đầu. Thu phục, thu phục cái đầu ngươi ý! Muốn cản thì cứ trực tiếp ngăn hắn lại, đi lên sờ cái gì mà sờ, cũng không sợ hắn đánh ngươi sao!

“A, A Đường…Ngươi đừng đá ta…” Lương Sơn Bá nằm giữa cúi đầu gào thét vào tai ta. Lúc này ta mới giật mình phát hiện bản thân trong lúc vô tình đã đả thương kẻ vô tội, vội vàng rụt chân lại. Lúc này Mã Văn Tài liều mạng thoát được khỏi Ngọc Vô Hà, lớn tiếng nói:

“Cô nương, xin cô tự trọng một chút!” Hắn nói xong, đưa tay đẩy Ngọc Vô Hà một lần nữa trở lại trên giường, kết quả dây buộc thắt lưng lại bị đối phương túm lấy, dùng sức kéo, ngoại thường rộng lùng thùng nhất thời bung ra. Ta thật sự không dám nhìn, liền vùi đầu vào gối.

Lúc này lại nghe Ngọc Vô Hà thay đổi thái độ, lạnh giọng quát: “Tự trọng ư? Cũng không biết ai không tự trọng, nhìn thấy người ta không mặc gì mà không chịu ra ngoài. Công tử vào phòng của ta, lên giường của ta, còn giả đạo thánh nhân gì nữa! Hôm nay, ta không cho công tử biết thế nào là không tự trọng, thì ta không phải là Ngọc Vô Hà!”

Nàng nói xong liền kéo Mã Văn Tài lại gần, định hôn lên mặt hắn. Mã Văn Tài liền liều mạng giãy, lớn tiếng kêu: “Buông ta ra, cô nương, ngươi mau buông ta ra!” Ta rốt cục kiềm chế không được nữa, một phen xốc chăn lên nhảy xuống giường, tầm mắt vừa vặn chống lại tầm mắt của Mã Văn Tài, cả hai chúng ta lập tức đều sửng sốt.

Giây tiếp theo, Ngọc Vô Hà liền bị đẩy ra khỏi cửa, Mã Văn Tài tiến lên từng bước, căm giận nói: “Tốt lắm, Diệp Hoa Đường, ngươi khá lắm, ngươi cư nhiên trốn ở đây xem ta bị trêu đùa có phải không? Đi ra cho ta!”

Hắn nói xong liền giơ tay túm ta, kéo ta từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, sắc mặt trầm xuống, báo hiệu hắn đang phát hỏa. Ta thấy trên mặt hắn đầy dấu son, không khỏi so với hắn còn tức giận hơn, ra sức dùng tay kì sạch mặt hắn, cả giận nói: “Ta ở trong phòng thì sao? Thì sao hả? Quấy rầy ngươi thu phục mỹ nhân có phải hay không?”

“Ngươi còn dám nói…” Mã Văn Tài nói được một nửa, thanh âm đột nhiên im bặt, nhớ tới mục đích ban đầu khi đến đây, không khỏi lại chạy vào trong phòng, nhìn cái giường chăm chú. Ngọc Vô Hà đã sớm đứng dậy, thân thể nhanh chóng nằm nghiêng trên giường, ngăn lại đường nhìn của hắn, không để cho hắn có cơ hội nhìn vào trong giường. Ta cũng không ngừng trách bản thân quá lỗ mãng, suýt chút nữa đã làm lộ ra chỗ trốn của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, không khỏi cảm thấy ngại ngùng, nhưng may mà Ngọc Vô Hà làm ra động tác này mới khiến ta cảm thấy an tâm hơn một chút. Lúc này, Mã Văn Tài mặt lạnh te hỏi ta:

“A Đường, ngươi nói thật cho ta, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài có phải cũng đang trốn trên giường không?”

“Ở đó thì sao, không ở đó thì sao?” Ta trừng mắt nhìn lại hắn, “Chúng ta đến lầu xanh, cũng là vì muốn cứu người. Bọn họ chẳng qua chỉ muốn giúp ta, ngươi nếu muốn bắt người, trực tiếp bắt ta đi, ta mới là đầu trò. Chuyện này xảy ra vốn dĩ là do ta!”

“Ngươi…” Mã Văn Tài trỏ ngón tay vào mặt ta, nói không ra lời, “Ta biết, A Đường, ngươi nhất định là bị Lương Sơn Bá lừa gạt phải không? Cư nhiên dám đem ngươi lừa đến cái chỗ này, tội không thể tha! Ta thừa biết cái tên kia luôn đối với ngươi…”

“Mã Văn Tài!” Ngươi này vốn không bao giờ biết giữ mồm giữ miệng, vì vậy ta vội cắt ngang lời hắn, kéo hắn ra ngoài cửa. “Ta đã nói rồi, tất cả mọi chuyện là do sai lầm của ta, không liên quan gì đến người khác. Nếu như ngươi còn coi ta là bạn bè, chúng ta trước hết đi ra ngoài nói chuyện, đừng có ở trong phòng người ta nói chuyện.”

“Bạn bè? Ngươi nói chúng ta là bạn bè?” Mã Văn Tài cười lạnh một tiếng, “Diệp Hoa Đường, ngươi đang nói đùa sao? Ai nói chúng ta là bạn bè? Ai muốn làm bạn với ngươi hả?”

Người này lại bắt đầu giở trò, hắn nhất định không tìm được hai người kia thì không chịu thôi sao? Ta nhìn hắn, tức giận nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Không muốn thế nào hết.” Mã Văn Tài mắt đột nhiên sâu thẳm, ánh mắt hắn tha thiết nhìn ta khiến ta có chút không quen. “Đuổi mãi mới bắt được người, bản công tử làm sao có thể vô duyên vô cớ thả đi. Cho nên nếu ngươi muốn như vậy, thì tất nhiên cũng phải chuẩn bị tinh thần mà trả thù lao đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.