Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Chương 62: Hầu bao




“Hắn quả thật bị trúng độc.”

Vương Lan cô nương sau khi cẩn thận xem xét bệnh tình của Mã Văn Tài, liền đứng dậy tìm thuốc trên giá. Mã Thống đứng bên cạnh gấp đến độ mặt đầy mồ hôi, một phen túm quần áo của ta, hét lớn:

“Ngươi, nếu như công tử của ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định không tha cho ngươi!”

“Buông công tử nhà ta ra! Đây cũng đâu phải lỗi của công tử nhà ta!” Mộc Cận kéo tay hắn ra, sau đó giúp ta sửa sang lại trang phục, ta không nói gì, trên mặt cũng có chút xao động, quay đầu nhìn về phía giường Mã Văn Tài đang nằm.

Vừa mới hôm qua, ta thật vất vả khuyên, hắn mới hết giận, nhưng đúng lúc định xuống giường cùng ta ăn cơm, hắn đột nhiên choáng váng ngã xuống đất, ta và Mã Thống sợ đến mức vội vàng đem hắn đưa tới y xá. Từ đầu đến cuối, Mã Văn Tài hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, Vương Lan lại đang ở trên núi hái thuốc, chỉ có một mình Vương Huệ ở trong y xá, nàng cũng chỉ biết là Mã Văn Tài trúng độc, nhưng cụ thể là độc gì thì bản thân nàng cũng không biết. Làm hại Mã Thống cương quyết cho rằng ta là hung thủ hạ độc, còn nói nếu công tử nhà ta xảy ra chuyện bất trắc, hắn liền liều mạng với ta!

Mộc Cận định ầm ĩ với hắn, lại bị ta ngăn lại. Mặc kệ thế nào, hiện tại không phải là lúc trốn tránh trách nhiệm, chuyện trước mắt là phải giải độc cho Mã Văn Tài. Rất lâu sau Vương Lan mới trở về, xem xét tình huống của Mã Văn Tài xong, nàng nói tên vài loại dược liệu, trong đó đặc biệt cần có mật rắn độc tươi sống. Ta không muốn hai lời, lưng đeo giỏ trúc đi về sau núi, muốn chộp một con rắn cho Mã Văn Tài, Mộc Cận kinh hoàng mở to mắt, chạy lại ôm ta kêu gào công tử người đừng như vậy, không phải là tại người mà! Ta cười nhẹ, không nói gì.

Ta biết Mộc Cận là vì ta mà đau lòng, tiểu thư nhà nàng được nuông chiều từ bé, đã bao giờ phải chịu khổ như vậy? Nhưng mà Mã Văn Tài trúng độc là vì ăn bánh nướng của ta, mặc kệ chân tướng thế nào, ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Cũng chỉ là bắt rắn thôi mà, chẳng phải Vương Lan cô nương cũng thường xuyên lên núi hái thuốc bắt rắn sao? Tuy rằng cái thứ trơn tuồn tuột lại lạnh như băng ấy rất khiến người ta phản cảm…

Mã Văn Tài mê man mất hai ngày, ban ngày thì ta chăm sóc hắn, để Mã Thống chạy tới chạy lui sắc thuốc, còn buổi tối, đương nhiên Mã Thống sẽ thay quần áo cho hắn. Dù sao nam nữ khác biệt, ta cũng không thể làm hết mọi thứ cho hắn.

Hai ngày sau, Mã Văn Tài tỉnh.

Lúc ấy đúng là buổi chiều, ta ngồi ở ghế tựa trước giường hắn mà ngủ gật, đột nhiên cảm thấy có thứ gì ấm ấm chạm vào tay ta. Ta vội vàng mở to mắt, phát hiện Mã Văn Tài không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi trên giường nắm lấy tay ta, hai mắt dịu dàng nhìn ta. Thấy ta đột nhiên mở mắt, ánh mắt của hắn có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không buông tay ra, chỉ khàn khàn cổ họng nói:

“A Đường. Ta đây là, như thế nào?”

Ta ngẩng đầu nhìn Mã Văn Tài, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, ngay cả môi cũng hơi xanh, không khỏi yên lặng nắm chặt tay hắn, nói: “Ngươi trúng độc.”

“Ta trúng độc?” Mã Văn Tài nhíu mày, “Sao lại như vậy?”

“Nghe nói là vì ta cho ngươi ăn bánh nướng, nên ngươi mới bị trúng độc.”

“Nói hươu nói vượn! Ngươi làm sao có thể hạ độc ta?” Mã Văn Tài nghe xong liền nổi giận, định nhảy dựng lên, kết quả bởi vì thân thể yếu ớt không có sức lực, mà không sao đứng lên được. Ta thấy hắn cố sức quá, dứt khoát đưa tay ấn hắn nằm xuống giường. Trúng độc thì cứ yên yên ổn ổn mà nghỉ ngơi đi, còn muốn làm gì nữa?

“Ngươi thật sự là xảy ra chuyện sau khi ăn cái bánh nướng kia. Tuy rằng ta không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng đích xác ta cũng có một phần trách nhiệm.” Ta thở dài, kể cho hắn nghe toàn bộ câu chuyện. Lúc này chợt nghe thấy phía sau lưng tiếng cửa phòng mở ra, ta vội vàng đem cái tay đang bị Mã Văn Tài nắm rút ra, quay đầu lại nhìn.

Người tới là Mã Thống. Hắn thấy Mã Văn Tài tỉnh lại, liền cao hứng tiến lên, gọi: “Công tử, người tỉnh rồi.”

Mã Văn Tài không lên tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía ta. Thấy vậy, Mã Thống liền vội vàng nói tiếp: “Công, công tử, lão gia đến.”

“Cái gì!” Mã Văn Tài chấn động, rất nhanh liền hiểu rõ ngọn ngành. Hắn quát Mã Thống: “Ngay cả cái chuyện nhỏ này, ngươi cũng phải thông báo cho cha ta? Ngươi chán sống rồi có phải không?”

“—Ta nghĩ ngươi mới là chán sống rồi!”

Ngoài cửa, một thanh âm vang lên, tiếp theo một trung niên nam tử mặc cẩm phục, uy nghi bước vào phòng. Mã Văn Tài sắc mặt đại biến, vội vàng để Mã Thống nâng ngồi dậy, hoang mang rối loạn nói: “Cha, sao người lại tới đây?”

Ta lập tức ý thức được người trước mặt chính là Mã thái thú, vội vàng hành lễ. Mã thái thú thoạt nhìn ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua dung mạo mơ hồ có thể thấy được khí thế oai hùng một thời tuổi trẻ, toát ra một cỗ phong phạm không giận tự uy. Hắn không có trả lời câu hỏi của Mã Văn Tài ngay, mà ánh mắt quét về phía ta, mở miệng hỏi:

“Ngươi là người nơi nào?”

“Dạ, học trò là Diệp Hoa Đường ở Thái Nguyên.” Ta không kiêu ngạo không nịnh nọt, chỉ chắp tay trả lời.

“Thì ra là nhà họ Diệp ở Thái Nguyên.” Mã thái thú sắc mặt chuyển tốt một chút, gật đầu với ta. Xem ra là bối cảnh Diệp gia cũng khiến hắn thu hồi lại một chút khinh thường. Diệp gia cũng coi như danh gia vọng tộc, tuy rằng bây giờ không có người làm quan trong triều, nhưng nhân mạch và tài lực phỏng chừng cũng là không thể khinh thường.

Ta biết sau khi Mã thái thú hỏi ta xong thì cha con bọn họ tất nhiên sẽ nói chuyện với nhau, ta cũng không muốn chờ đến lúc Mã thái thú hỏi ta tại sao con hắn trúng độc, liền rất nhanh nói cáo từ, để hai cha con họ ở lại trong phòng.

Sau khi ra khỏi phòng, ta cảm thấy trong lòng không yên, đành loanh quanh đi dạo bên ngoài không mục đích, lại gặp Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài hai người đang cười cười nói nói đi tới. Chúc Anh Đài thấy ta, rất không vui, ý đồ đi vòng đường khác, nhưng Lương Sơn Bá lại không để ý đến, cứ kéo nàng đi đến chỗ ta, vội vàng nói:

“A Đường, Văn Tài huynh sao rồi? Không có chuyện gì nguy hiểm chứ. Ta nghe Vương Lan và Vương Huệ cô nương nói, hắn ăn xong liền trúng độc, mà độc đó là do…”

“Là do ta hạ, đúng không?” Ta nhàn nhạt hỏi lại, “Hắn không có chuyện gì, chẳng qua phỏng chừng mấy ngày nữa đều không ăn được thức ăn có dính dầu mỡ.”

“Cái này sao có thể, Diệp huynh ngươi hạ độc…” Lương Sơn Bá nói chưa dứt lời, đã thấy Tuân Cự Bá vội vàng chạy lại đây, kêu lên: “Diệp huynh, hỏng rồi, ngươi dám động vào con vàng con bạc nhà người ta! Lần này ngươi chết rồi, Mã thái thú đích thân đến trường!”

“Ta biết rồi. Vừa rồi ta thấy hắn đến, nên mới ra ngoài. Bất quá, các ngươi cứ yên tâm, không phải là ta hạ độc Văn Tài huynh, cho nên bọn họ không thể đổ hết tội lên đầu ta được.”

“Tuy nói là thế, nhưng A Đường à, ngươi vẫn nên cẩn thận một tí. Tuy rằng người cùng Văn Tài huynh quan hệ thân thiết, nhưng cha hắn cũng không phải là hắn, ngươi vẫn nên chú ý một chút.”

Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá rất lo lắng cho ta, bản thân ta lúc đầu bị bọn họ nói như vậy cũng có chút lo lắng, bất quá, chờ đến tận tối muộn, Mã thái thú cũng không có ý tứ điều tra, lúc nhìn thấy ta còn mỉm cười chào hỏi, hơn nữa còn nói hắn và cha ta đã quen biết từ lâu, bảo ta sau này có rảnh nhớ đến nhà hắn chơi, một chút cũng không đề cập đến chuyện con trai hắn bị trúng độc. Hắn không hỏi tới, ta tự nhiên sẽ không lắm mồm nói ra, chúng ta hi hi ha ha một lúc liền kết thúc câu chuyện. Sau đó Vương Lan cô nương nói với ta, nàng đã đi tra sách thuốc rồi, xác định độc kia là độc của rắn, nhưng không biết tại sao bánh nướng lại bị dính độc rắn, cho nên mới cần dùng mật rắn để giải độc. Nhưng như vậy rất kỳ lạ, trên đường ta bưng khay về, cũng không có đi qua rừng cây bụi cỏ nào, làm sao có thể để độc rắn rơi vào đồ ăn?

Cho nên khả năng duy nhất chính là, có người muốn hại ta, hoặc là hại Mã Văn Tài.

Nhưng chuyện này bây giờ không có đầu mối, muốn tra cũng không tra được, chỉ đành tạm thời để sang một bên chậm rãi nghiên cứu. Mà Mã Văn Tài cũng đã được trường sắp xếp cho một phòng nghỉ, xem ra cũng sẽ không rời đi sớm.

Trong nháy mắt, đã đến lễ thất tịch.

Mùng bảy tháng bảy, là ngày Ngưu lang Chức nữ gặp nhau. Tuân Cự Bá nghiêm túc kể cho ta, nghe nói mỗi năm, cứ đến ngày này, trên trời tự nhiên sẽ có rất nhiều chim khách bay qua bay lại.

Cũng chỉ là một cái truyền thuyết thôi mà. Bất quá, trường cũng vì thế mà cho chúng ta một ngày nghỉ để đi du ngoạn. Ta vốn muốn cùng Mộc Cận xuống núi chơi, nhưng thấy thân thể Mã Văn Tài bệnh tình chưa tốt hoàn toàn, hắn cũng muốn ta ở lại, nghĩ nghĩ một chút liền ném chuyện đi chơi sang một bên, ở lại cùng hắn, miễn cho đến lúc hắn ở một mình trên núi lại xảy ra chuyện không may. Cha hắn tuy là ở đây, nhưng cũng không thể thời thời khắc khắc trông chừng hắn, phần lớn thời điểm ông ta đều đến chỗ Hiệu trưởng nói chuyện phiếm.

Mã Văn Tài mấy hôm nay chỉ được ăn canh, cảm thấy nhạt miệng, liền bảo ta cùng hắn đi ăn cơm, tính toán bảo Tô An làm vài món ăn. Ta cảm thấy lúc này Tô An hẳn không ở trong phòng ăn, mà về nhà sum họp với Tô đại nương, liền bảo hắn đến chỗ bọn họ. Mã Văn Tài gật gật đầu, lại cầm tay ta, dẫn ta đi. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, tên kia mặt đỏ đến tận mang tai, rầu rĩ nói: “Nhìn cái gì, đi đường cho cẩn thận!”

=.= Đi đường và nhìn ngươi thì có gì xung đột à?

“Diệp công tử!”

Sau núi đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tiếp theo chỉ thấy Cốc Tâm Liên trong tay cầm một cái gì đó, vội vàng bước xuyên qua rừng cây, lúc nhìn thấy ta khuôn mặt tươi cười rạng ngời. Ta nhanh chóng rút cái tay đang bị Mã Văn Tài nắm về, giấu ở sau lưng, hướng về phía Cốc Tâm Liên cười:

“Tâm Liên cô nương, cô đang muốn đi đâu sao?”

“Không có, ta muốn tìm Diệp công tử.” Cốc Tâm Liên ngượng ngùng cười, hai tay nắm lấy nhau. Mã Văn Tài thấy thế liền nhíu mày, tiến lên hỏi: “Ngươi tìm Diệp Hoa Đường làm gì?”

“Này…” Cốc Tâm Liên do dự nhìn ta, tựa hồ muốn nói chuyện riêng với ta. Mã Văn Tài lại càng cau có, lớn tiếng nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ở đây, có chuyện gì mà không dám nói trước mặt người khác?”

“Nói thì nói!” Cốc Tâm Liên trừng mắt nhìn Mã Văn Tài, sau đó bước lên từng nói, nói với ta, “Diệp công tử, hôm nay là đêm Thất tịch, mấy ngày trước ngươi đã giúp ta, vì thế ta đã làm riêng một cái hầu bao, muốn tặng cho ngươi, hi vọng ngươi đừng chê.”

“Hầu bao? Thêu hình gì?” Ta nghe vậy liền cao hứng định nhận, lại nghe thấy Mã Văn Tài ở sau lưng dùng sức khụ một tiếng, ngữ điệu không vui nói:

“Diệp Hoa Đường, ngươi không phải đã có hầu bao rồi sao? Sao lại còn muốn lấy của người ta?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.